Đây là hoạt động long trọng 5 năm mới có một lần, vì quan sát trận biểu diễn pháo hoa này, thời điểm đó sẽ có mấy trăm ngàn người hội tụ đến quảng trường phía trước bờ sông lớn.
Nhiều người như vậy đứng chung một chỗ, cực dễ phát sinh sự cố dẫm đạp, liền là thời kỳ trộm cướp hành động, còn dễ dàng có đứa nhỏ đi lạc.
Vì để bảo toàn trật tự hiện trường, Cục thành phố phân cục còn có các nơi trong đồn công an nhân viên tương quan đã sớm dàn sẵn trận địa sẵn sàng đón quân địch.
Bảy ngày nghỉ dài hạn, không thể nghi ngờ là để tộc đi làm vô cùng chờ mong. Nhưng mà trở thành cảnh sát cũng chưa có may mắn như dân thường vậy, cảnh sát giao thông phải duy trì giao thông, phải cảnh giác tăng cường tuần tra, còn phải đi chung quanh bắt trộm, liền ngay cả chống mại dâm cùng phòng chống ma tuý đều so với thường ngày bận rộn hơn mấy phần.
Lúc này duy nhất khá hơn một chút, chính là cảnh sát hình sự, có người chết xuất hiện, bọn họ mới cần bận rộn hơn, nếu như không có người chết, là có thể hưởng thụ một chút kỳ nghỉ.
Có thể nhìn đến, không như mong muốn. Kỳ lễ lớn này vẫn là xảy ra án mạng.
Chờ Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ ra khỏi rạp chiếu phim, địa chỉ cụ thể cũng phát vào trong nhóm, phố Hồng Phương, Lieen Hoa Minh Nguyệt Lâu, đó là một nhà hàng Quảng Đông có tiếng của Nam thành, nơi này tiêu phí rất cao, lúc thường rất khó có thể đặt bàn chớ nói chi là những ngày lễ tết như thế này.
Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ cầm túi ra sảnh chiếu phim, Tống Văn chuyên môn đi vứt hộp bỏng ngô cùng ly đồ uống vào thùng rác, rửa tay, chuẩn bị chờ chút nữa khởi công. Hai người đi ra rạp chiếu phim, sắc trời đã tối hẳn.
Lúc này, người trên đường rõ ràng đã biến nhiều lên, dòng người bắt đầu hướng về bờ sông lớn tụ lại, Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ bị chen ở trong dòng người, không lâu lắm liền thấy Liên Hoa Minh Nguyệt Lâu kia mang biển hiệu trăng tròn cùng hoa sen trắng lớn, ở trên màn hình điện tử bên cạnh hiện vài chữ không ngừng lấp loé —— "Tạm dừng kinh doanh".
Liên Hoa Minh Nguyệt Lâu là một chuỗi nhà hàng nổi danh, một nhà này là cửa hàng tổng ở Nam thành, cao tới năm tầng, chủ yếu trang trí cổ phong cùng hiện đại kết hợp lại. Món ăn ở đay cũng là từ phương thuốc cổ truyền cơ sở tăng thêm một ít hiện đại sáng tạo.
Nhà hàng này nổi danh chính là biển hiệu logo trăng tròn cùng tranh thuỷ mặc hoa sen cực lớn, cách vài cái giao lộ cũng có thể nhìn thấy.
Món ăn đại biêir là đại danh đỉnh đỉnh hoa sen yến, hàng năm vào mùa hoa sen nở, giới hạn cung cấp, hái nguyên liệu mới mẻ nhất, dùng hạt sen, đài sen, hoa sen, lá sen, ngó sen làm thành các loại mỹ vị.
Tống Văn cùng Lục Tư Ngữ đi tới, ở trên đường đi bộ cách nhà hàng không xa thấy được một bãi máu khô, cách lúc án phát mới là đoạn thời gian ngắn ngủi, máu này đã bị dòng người dẵm lên đâu đâu cũng có, khó có thể phán đoán vị trí. Đám người đến sau cũng không biết nơi này mới vừa phát sinh qua một hồi án mạng.
Lục Tư Ngữ ngồi xổm người xuống, hơi nhíu lông mày, hiện ở trên đường nhiều người, xem ra cảnh viên tới cùng chủ quán cũng không muốn thi thể cứ như vậy bày ra ở trước cửa, trực tiếp tiến hành di động.
Loại hành vi này cậu rất lý giải, vào lúc này, trên đường có một người chết, rất dễ dàng gây nên sự cố vây xem và dẫm đạp, nhưng mà chỗ đầu tiên này, thông tin lưu lại cũng cứ như vậy đều bị hủy...
Những vết máu khô này bị mọi người dẵm đến không nhìn ra hình dáng nguyên bản.
Tống Văn ngẩng đầu hướng lên trên nhìn lên, đây là một khu quảng trường phồn hoa nhất Nam thành, Liên Hoa Minh Nguyệt Lâu ở vào ngã tư đường chẳng hề quá cao, ở cách đó không xa, các toà nhà mấy chục thậm chí hơn trăm tầng san sát bốn phía, đủ loại ánh đèn tỏa ra đem nơi này tôn lên thành một mảnh xã hội hiện đại lõm xuống.
Minh Nguyệt Lâu này một mặt cửa sổ đều lắp thêm vòng bảo hộ, ở trên tầng năm có một cái ban công không nhỏ ngoài trời.
Nhà hàng này hình thể hơi cao, nói là năm tầng, cách mặt đất cũng phải chừng 20 thước, tương đương với 7,8 tầng nhà dân bình thường.
Người chết kia thoạt nhìn là từ trên ban công rớt xuống tới, Tống Văn vỗ vỗ Lục Tư Ngữ nói: "Đi thôi, bên ngoài bị phá hoại hết rồi, vào trong xem xem."
Hai người gõ cửa Liên Hoa Minh Nguyệt Lâu, bên trong sớm đã có cảnh sát ở đó.
Khách nhân bình thường đã bị phân phát, lúc này bên trong toàn bộ đại sảnh lầu một trống rỗng, trên bàn bày đầy cơm thừa canh cặn chưa kịp thu thập, trong không khí còn có chút mùi vị của món phật trèo tường.
Phật trèo tường:
Chủ nhà hàng phụ trách nơi này là một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, lúc này vẫn tính là bình tĩnh, chỉ là vẻ mặt buồn thiu, chắc là bởi vì ngừng kinh doanh ảnh hưởng tới sinh ý, cũng lo lắng tương lai sẽ ít đi khách hàng.
Chủ nhà hàng nhìn thấy hai người tiến vào liền đi tới: "Hai vị cảnh sát đồng chí là từ Cục thành phố tới đi? Vừa nãy người bên ngoài quá nhiều, không có cách nào, chúng tôi liền đem thi thể từ bên ngoài nhấc vào..." Hắn chỉ chỉ một góc đại sảnh, thi thể lâm thời để ở chỗ này, mặt trên đắp một tấm vải trắng dính máu.
Quản đốc một bên cạnh cũng nói: "Chúng tôi vừa nãy đang ở trong nhà hàng bận rộn, chợt nghe bên ngoài oành một tiếng, đã có người rít gào nói trên lầu có người rơi xuống. Sau đó từ trên lầu chạy xuống mấy người, đều là cùng người này đến ăn cơm cùng nhau, hô lão sư cái gì đó, chúng tôi liền vội vàng báo cảnh."
Tống Văn hỏi: "Có người làm chứng nhìn thấy bà ấy là rơi xuống như thế nào không?"
Chủ cửa hàng lắc đầu một cái: "Không ai nhìn thấy, khách nhân rơi xuống chính là ở phòng riêng trên tầng năm chỗ gần ban công kia, ngày hôm nay bọn họ là mấy người cùng nhau tụ hội. Cái ban công kia của chúng tôi là cung cấp cho khách nhân lúc thường hút thuốc hoặc là tán gẫu, quanh năm đều mở, gần đây khí trời chuyển lạnh, đi lên cũng không có nhiều người. Vòng bảo hộ, an ninh các loại của ban công đều phù hợp tiêu chuẩn, chúng tôi cũng không nghĩ tới, có người sẽ từ phía trên ngã xuống."
Lúc đó người chung quanh đều là cực kỳ sợ hãi, ai cũng quên mất ngẩng đầu hướng trên ban công mà nhìn... Cho nên, cũng không có gì người làm chứng.
Tống Văn lại hỏi: "Máy ghi hình thì sao?"
Lính cảnh sát ở bên cạnh nói: "Vừa nãy chúng tôi đến nhìn rồi, cái góc độ kia là góc chết."
Xem ra, sự kiện rơi xuống lầu này không thể lập tức định tính.
Lực lượng cảnh sát khi suy đoán nguyên nhân cái chết rơi xuống lầu vị trí thi thể là một nhân tố trọng yếu, nhưng bây giờ, thi thể đã bị di chuyển, còn sót lại chủ là vết mãu bị dẫm lên mơ hồ. Bởi khuyết thiếu vật tham chiếu, khác biệt trọng đại.
Nói cách khác, bọn họ không có cách nào thông qua đường quỹ đạo rơi xuống cùng vị trí rơi xuống đất để phán đoán thi thể là như thế nào rơi xuống.
Lục Tư Ngữ đi tới, mang cái bao tay mang theo bên người, vén vải trắng trên thi thể lê , thi thể là nằm úp sấp, đại khái là dựa theo tư thế rơi xuống lầu dời vào đến đây, không có lật lại.
Người chết là một người phụ nữ trung niên, nhìn qua hơn 40 tuổi, đôi mắt hơi mở, tử trạng phi thường thê thảm.
Vải trắng bị vén lên, những nữ phục vụ bên cạnh đều có chút sợ mà tránh lui.
Tống Văn đối Lục Tư Ngữ nói: "Đêm nay lão Lâm bọn họ cũng không ở phụ cận, phỏng chừng khổ cực cho cậu rồi."
"Không có gì khổ cực." Lục Tư Ngữ nói chuyện ngồi xổm người xuống tỉ mỉ kiểm tra, thời điểm tới gần thi thể, trên mặt trắng nõn của cậu có một loại ánh mắt chuyên chú, hơn nữa loại vẻ mặt kia và Lâm Tu Nhiên chuyên nghiệp bất đồng, ánh mắt của cậu đảo qua, dường như đó là một vật hay ho trên thế giới.
Lục Tư Ngữ đầu tiên là ngửi thấy được mùi máu tanh, ở trong đó xen lẫn mùi rượu dày đặc, nữ nhân trang điểm nhẹ, lúc này lớp trang điểm cũng sớm đã hỏng, phấn nền từng khối từng khối mà dính ở trên mặt, son môi cũng sớm đã không thấy được. Nữ nhân đầu tóc rất dài, tóc quăn, có chút ngổn ngang, mái tóc màu đen bên trong còn lẫn một chút tóc bạc, có thể là bởi vì dính máu, lúc này có chút ẩm ướt.
Lục Tư Ngữ khẽ cau mày, đưa tay ra cách cái bao tay vuốt vuốt tóc của thi thể, sau đó để tới dưới mũi ngửi một cái, trên tóc có mùi rượu, còn có chút mùi bơ bánh ngọt.
Sau đó Lục Tư Ngữ tỉ mỉ sờ, từ đầu thi thể bắt đầu kiểm tra.
Nữ thi đôi mắt nửa mở, bởi vì đã lớn tuổi rồi, sự trao đổi chất trở nên chậm, cặp mắt kia như là mắt cá phao, lúc này còn có chút hồng hồng, Lục Tư Ngữ lấy tay vành mí mắt ra một chút, có thể nhìn thấy, bên trong đôi mắt có chút sung huyết. Thái dương, mũi đều có xuất huyết, bên mép máu nhuộm đỏ dưới cằm, nhìn kỹ, khoang miệng bên cạnh còn có một ít bọt máu nhỏ bé. Trên gương mặt của thi thể giống như có một ít vết màu hồng, không biết là cùng mặt đất cọ sát dẫn đến thương tổn hay là do gì.
Lục Tư Ngữ lấy tay sờ sờ thân thể người chết, nhiệt độ đã bắt đầu hạ thấp, nhưng vẫn ấm áp.
Đáng tiếc trong tay không có dụng cụ khám nghiệm, không thể kiểm tra nhiệt độ hậu môn, bất quá căn cứ thời gian báo cảnh sát, bọn họ có thể đem thời gian rơi tử vong vạch ra từ 6h40 phút đến 6h50 phút.
Bây giờ là hơn bảy giờ,hiện tượng co cứng thi thể đã hình thành, rất rõ ràng có thể mò tới nhiều chỗ gãy xương, hơn nữa đều là thiên hướng về bên trái, ví dụ như cánh tay trái, vai, chân trái xương cẳng chân, bởi vậy phán đoán, thi thể là bên trái chạm đất, phù hợp đặc điểm rơi xuống lầu.
Sau đó Lục Tư Ngữ bảo Tống Văn giúp cậu đem thi thể lật lại, nhìn như vậy, vệt nước trên thi thể càng nhiều, có máu tươi, còn có một chút chất rượu, nước, khả năng còn có một chút mồ hôi, mỏng manh một tầng, thấm vào quần áo người chết. Bên trái vị trí chếch xương sườn, Lục Tư Ngữ rất rõ ràng sờ tới mấy chỗ gẫy xương thương tổn.
Mặt ngoài kiểm tra làm được gần xong, Lục Tư Ngữ nhấc đôi mắt lên nhìn, lông mi ở dưới ánh đền của nhà hàng chiếu rọi từng chiếc rõ ràng: "Thương thế ở ngoài nhẹ bên trong nặng, đa số là gãy xương, nguyên nhân cái chết có thể là xương sườn gãy vỡ đâm trúng lá phổi cùng tim, tạo thành người chết tại chỗ bỏ mình, trên người đều là thương tổn do rơi xuống rất rõ ràng, ít nhất có thể xác định, người chết còn sống mà ngã xuống. Cái khác còn phải chờ giải phẫu thi thể, còn phải kiểm nghiệm trong máu có khác thường hay không."
Lời này nói cách khác chính là rơi xuống không phải thi thể, mà là người sống.
Nói xong những câu nói này, Lục Tư Ngữ liền lật ra túi của người chết, bên trong không có điện thoại di động, cũng không có chìa khóa, xem ra đồ đạc tuỳ thân đều bị đặt ở nơi khác, cuối cùng ánh mắt của cậu rơi vào trên tay người chết, tay người chết nắm chặt lại, bởi thi thể cứng, muốn mở ra phi thường khó khăn, Lục Tư Ngữ nhìn kỹ một chút, xác nhận bên trong không có nắm đồ vật, bỏ qua.
"Đơn giản ba trường hợp, chính mình tự nhảy lầu, không cẩn thận té chết, hoặc là người khác đẩy bà ấy xuống." Tống Văn quay người hỏi lính cảnh sát kia, "Lúc đó quanh thân có dị thường gì hay không?"
Cảnh sát ở bên cạnh cấp Tống Văn giới thiệu: "Bởi vì buổi tối có biểu diễn pháo hoa, một khu này đều là khu phòng hộ trọng điểm, chúng tôi lúc đó vừa vặn ở phụ cận tuần tra, hai phút liền đuổi đến hiện trường, khi đó đã có không ít người đang vây xem, chúng tôi sợ để thi thể ở trên đường gây nên rối loạn, chụp mấy bức ảnh hiện trường liền xin chỉ thị của cấp trên, đem thi thể vận chuyển vào."
Tống Văn nói: "Bức ảnh gửi cho chúng tôi nhìn một chút. Khách nhân đi cùng đều ở đây chứ?"
Lính cảnh sát gật đầu đem bức ảnh trên điện thoại di động phát lại đây.
Lục Tư Ngữ thu thập xong sang đó xem, bởi thiết bị, thời gian, kỹ thuật có hạn, bức ảnh kia chụp không rõ ràng lắm, không có thước đo, góc độ cũng rất đơn giản, tham khảo giá trị không phải rất lớn.
Lính cảnh sát nói tiếp: "Vừa nãy chúng tôi cùng nhân viên cửa hàng để cho khách nhân không quan hệ đăng ký sau đó rời nhà hàng. Những người đến cùng người chết đều đã giữ lại, có năm người, một người cũng không để cho chạy."
Tống Văn lại hỏi: "Thân phận người chết xác định chưa?"
"Người chết tên là Trương Đông Mai, là một giáo viên dạy toán ở trường cấp hai Nhất Trung Nam thành, hình như còn là một giáo viên rất có tiếng ở trong thành phố. Chúng tôi đi lên đơn giản hỏi qua, mấy người đó đều là học sinh của bà ấy, Trương Đông Mai đã từng là giáo viên chủ nhiệm cấp hai của bọn họ, tốt nghiệp mười năm, trở về tụ hội, đây là một tràng tiệc tri ân."
Nghe lời này, Lục Tư Ngữ đang ở bên cạnh ngồi xổm kiểm tra thi thể ngẩng đầu lên.
"Tiệc tri ân?" Tống Văn cũng nhẹ nhàng lập lại một câu.
Tiệc tri ân, cô giáo nguyên vốn phải là vai chính nhưng lại từ chỗ cao rơi xuống. Đây rốt cuộc là tự sát, ngoài ý muốn hay là mưu sát?