Ngay tại mười mấy phút trước, Lục Tư Ngữ ở trong nhà nhắm mắt nhịn được một trận mê muội, ý chí đang cùng du͙ƈ vọиɠ thân thể đấu tranh.
Cậu an ủi mình, cậu đã ăn đủ lượng thuốc dạ dày rồi, bây giờ nhu cầu đối với dược vật, phần lớn là trong lòng, cậu cũng không phải thật sự cần thiết những thuốc kia.
Sau khi đã quyết định, Lục Tư Ngữ lảo đảo mà đi vào phòng rửa tay, cậu mở ra nước nóng từng lần từng lần một cọ rửa tay cùng mặt, sau một chốc dường như có hiệu quả, làm cho cậu từ là trong thuốc tỉnh lại.
Bên trong thân thể tựa hồ khá hơn một chút, Lục Tư Ngữ nhẫn nhịn đau mà thay xong quần áo, đi tới trên xe, mới vừa lái ra khỏi cửa, trên điện thoại di động bỗng nhiên bắn ra tin tức.
Trương Tòng Vân đã hành động, không thể nghi ngờ đưa tới náo động rất lớn. Lục Tư Ngữ xem một chút liền tiến vào phòng trực tiếp của Triệu Lục Nhi.
Triệu Lục Nhi đang khóc lóc, trần thuật tội ác đêm giáng sinh.....
Trương Tòng Vân trước từ các nơi tìm hiểu tin tức Hoắc Thiếu Khanh, tiếp cận người ở bên cạnh Hoắc Thiếu Khanh chính là phương pháp tốt nhất, như vậy... không khó suy luận đến, Triệu Lục Nhi sớm liền trở thành mục tiêu thứ nhất của ông ta.
Cô ta lúc đó cũng ở trên xe, cô ta là cùng phạm tội, cô ta cũng ở trong cái kế hoạch trả thù kia. Mà mục đích của Trương Tòng Vân, liền thông qua Triệu Lục Nhi làm mồi câu đến Hoắc thiếu con cá này.
Liền tại lúc này, phát sóng trực tiếp bỗng nhiên ngừng, hình ảnh tối đen, bắn ra thông báo máy chủ bị lỗi, đang khẩn cấp khôi phục.
Đang lái xe, Lục Tư Ngữ trên trán mồ hôi lạnh càng ngày càng nhiều, trong đầu một mảnh hỗn độn, như là một đám lửa, bốc cháy đến mức tận cùng, ầm ầm nổ tung, tiếng kêu thảm thiết tại trong đầu quanh quẩn, kíƈɦ ŧɦíƈɦ mỗi một tấc thần kinh.
Đó là kết quả tình thế phát triển cuối cùng. Hiện tại, ngăn cản tất cả có lẽ vẫn tới kịp.
Thời gian trong đầu trong nháy mắt đổ về, những ánh lửa đó ngưng làm một điểm.
Lục Tư Ngữ cưỡng bách chính mình tỉnh táo lại, hiện vào lúc này, dự phán trở nên trọng yếu nhất. Cậu không thể lại bị Trương Tòng Vân xoay vòng, nhất định phải đi ở trước ông ta.
Nghĩ đến chỗ này, Lục Tư Ngữ dựa vào thời gian chờ đèn đỏ nằm phục ở trên tay lái, cậu bây giờ không có ở hiện trường, không thể xác định, livestream là bị cắt hay là tự rớt mất. Bất kể là nguyên nhân thế nào, hiện tại đều mang ý nghĩa nguyện vọng muốn hành hình công khai của Trương Tòng Vân đã bị phá vỡ.
Ở giáng sinh năm ngoái, Trương Tòng Vân mất đi vợ của chính mình, cũng là người gần gũi nhất, không lâu sau đó liền biết đến việc gánh tội thay mà Trần Nhan Thu nói tới, khi đó, ông ta liền chuẩn bị ra trăm phương ngàn kế mà tìm kiếm hung phạm.
Ông ta đã sớm ở trong bóng tối từng bước từng bước tìm kiếm thông tin Hoắc thiếu, trăm phương ngàn kế mà mưu tính tất cả những thứ này.
Loại cảm giác đó Lục Tư Ngữ quen thuộc nhất, chính cậu đồng dạng cũng là người bị hại của một vụ án, người thân rời đi làm cho cậu có tổn thương cực lớn, muốn báo thù, phải tìm được cái người kia, gϊếŧ chết cái người kia, ngàn đao bầm thây, xé thành mảnh nhỏ.
Hai người tư duy ở trong chớp nhoáng này đồng bộ tụ hợp, Trương Tòng Vân cả ngày lẫn đêm, dựa vào ảo tưởng thời khắc đâm kẻ thù này mới chống đỡ được, theo thời gian trôi đi, chờ đợi thành dài, ông ta đã không vừa lòng với chuyện chỉ lặng yên không một tiếng động gϊếŧ chết kẻ thù.
Ông takhát vọng để càng nhiều người nhìn thấy, đây là một phân đoạn trọng yếu trong kế hoạch báo thù của ông ta, thiếu cái bước này, thậm chí sẽ làm cho cả hành động đều mất đi ý nghĩa.
Nếu như là ông ta, ông ta sẽ chọn nơi nào?
Phòng trực tiếp nhất thời không lên nổi, ông ta nhất định sẽ có phương án dự phòng khác.
Trương Tòng Vân đã sớm không e sợ sinh tử, người nhà người bị hại này hóa thân làm một kẻ liều mạng, nhịn lâu như vậy, ông ta chính là muốn vụ án phơi ra ngoài ánh sáng để đền bù bất bình trong lòng.
Tháp Nam thành.....
Phía sau tiếng còi vang lên, Lục Tư Ngữ từ trên tay lái chống người lên, ánh mắt lộ ra thanh minh, khẽ mím đôi môi mỏng, quay đầu xe hướng về tháp Nam thành mà lái đi.
Trương Tòng Vân sẽ chọn nơi đó, bởi vì địa phương đó là biểu tượng của Nam thành, là tượng trưng cho giai cấp cùng thân phận, là nguyện vọng suốt đời của Triệu Hựu Lan, cũng là nỗi khúc mắc của ông ta.
Nếu như là tháp Nam thành, kế hoạch báo thù của Trương Tòng Vân có thể ở đây hình thành hoàn mỹ, tại thời điểm gϊếŧ chết kẻ thù gây nên náo động, dùng phương thức lừng lẫy cùng kẻ thù đồng quy vu tận.
Vị trí của Lục Tư Ngữ so với Cục thành phố cách tháp Nam thành gần hơn một ít, cậu lái xe không lâu, ngẩng đầu lên, đã có thể nhìn thấy tháp Nam thành đứng lặng ở bên trong ánh nắng sớm.
Lần trước Lục Tư Ngữ leo lên nơi này vẫn là thời điểm tuổi thơ, cậu lôi kéo tay cha mình, đứng ở trước tường thuỷ tinh khổng lồ, nhìn xuống cả tòa thành thị.
Ô tô biến thành hộp diêm to nhỏ, xếp hàng dài, người đi đường giống như là con kiến, vội vội vàng vàng ở trên đường qua lại, cả tòa thành thị bị đạp ở dưới chân.
Đến bây giờ Lục Tư Ngữ còn nhớ, loại cảm giác dạo bước trên mây nhìn xuống trần thế kia, làm người chấn động cỡ nào.
Vô luận trải qua bao nhiêu năm tháng, bao nhiêu biến thiên, gió cũng vậy, mưa cũng vậy, toà tháp kia vẫn cứ như vậy một mình đứng thẳng ở nơi đó. Bồi bạn cả tòa thành thị cùng trưởng thành. Nó chứng kiến qua nhiều lịch sử như vậy, chứng kiến qua nhiều ly hợp như vậy.
Hi vọng lần này, cái dự phán này là đúng.
Trong dạ dày đau như là có thanh đao ở trong thân thể khuấy lên, nhưng ánh mắt của Lục Tư Ngữ lại từ từ kiên định.
Sắp tới tháp Nam thành, cậu đem xe dừng ở phía dưới liền vội vội vàng vàng đi lên lầu, thang máy đã ngừng hoạt động, nguyên bản lên tháp có thứ tự bỗng nhiên xuất hiện rối loạn tưng bừng.
Lục Tư Ngữ trong lòng sáng tỏ, điều này nói rõ lực lượng cảnh sát đã tìm được chiếc xe kia, hơn nữa chiếc xe kia đang hướng về bên này lái tới.
"Vì nguyên nhân an toàn, hiện tại yêu cầu tất cả nhân viên cấp tốc rút khỏi tháp Nam thành. Mọi người theo sát nhân viên công tác, không được hỗn loạn... Thang máy đã đóng... Xin mọi người từ cầu thang đi xuống, không được chen chúc, để tránh khỏi phát sinh sự cố dẫm đạp..."
Trên cầu thang xuất hiện nhân viên công tác hướng dẫn du khách cùng đi xuống.
Các du khách không biết xảy ra chuyện gì, đoàn người có chút hỗn loạn mà rút đi. Có người ở đó rít gào, có người phát ra bực tức, còn có chút người đi chậm rãi bị rơi ở phía sau đội ngũ.
Lục Tư Ngữ thuận thông đạo an toàn ngược lại đoàn người mà đi lên. Cảm giác mình đang đi ngược dòng nước.
Cấp tốc chạy về thủ đô cộng thêm tránh né đoàn người hao phí lượng lớn thể lực của cậu. Những đám người xô đẩy, có từng người từng người mang theo sợ hãi cùng nghi vấn, trở ngại bước tiến của cậu.
Thời điểm leo đến tầng thứ tám, Lục Tư Ngữ liền cảm giác mình đã có chút cực hạn, mồ hôi lạnh ứa ra, trong dạ dày quặn đau không ngừng, cậu dùng tay bám lên tay vịn để chống đỡ.
Bỗng nhiên, bên người có một cánh tay nhỉ bé nắm chặt lấy cậu: "Ca ca, anh không thoải mái sao?"
Lục Tư Ngữ cúi đầu, đó là một bé gái vẻn vẹn vài tuổi, buộc tóc thành hai cái sừng dê, ngước đầu nhìn cậu, khắp khuôn mặt là ngây thơ hồn nhiên.
"Đi mau, đừng quản những người khác." Mẹ của đứa bé hiển nhiên không hài lòng cô bé kéo dài, giơ tay ôm lấy cô bé.
Một lão thái thái từ phía trên đi xuống, chính mình bước chân còn khẽ run, lại thân thiết hỏi Lục Tư Ngữ: "Đứa trẻ này cháu đi lên làm gì, đều nói bên này gặp nguy hiểm."
Lục Tư Ngữ chậm một khắc mở miệng nói: "Cháu là cảnh sát."
Bà già kia ồ một tiếng nói: "Đứa bé này cháu... Chú ý an toàn."
Trong đám người có nhân viên công tác nghe được câu nói này, ở nơi đó kêu: "Mọi người hướng bên cạnh dựa một chút, để đồng chí cảnh sát đi lên."
Trong đám người ầm ĩ rút đi tự nhiên nhường ra một con đường.
Lục Tư Ngữ nhìn cái cầu thang hướng lên trên kia, bỗng cảm thấy trong thân thể có một chút khí lực. Dừng lại trong nháy mắt này, mới để cho cậu có cơ hội nhìn rõ ràng mặt những người kia.
Hoá ra, đều là một ít người bình thường.
Đoàn người nguyên bản còn kinh hoảng chợt im lặng xuống, chung quanh là ánh mắt mong đợi, tựa hồ thấy được cậu, liền cảm nhận được an toàn.
Lục Tư Ngữ kiên cường chống đỡ, cất bước hướng đi lên trên lầu, tại quá khứ cậu không biết ý nghĩa của hai chữ cảnh sát này, cũng không biết trên người gánh vác trách nhiệm thế nào, đến giờ khắc này, hình như là có chút hiểu rõ...
Phòng trực tiếp, nếu như cậu nhớ tới không sai, hẳn là tại tầng mười tám.
.
Mấy phút sau, Trương Tòng Vân lôi kéo Hoắc Thiếu Khanh đi lên tầng mười tám tháp Nam thành. Trước ông ta tra xét thông tin, phòng trực tiếp của tháp Nam thành chính là tại tầng này.
Thời điểm ở dưới tháp, Trương Tòng Vân đã từng có chốc lát do dự, còn muốn lên trên hay không, nhưng ông ta nghĩ tới, nơi này là nơi mà Triệu Hựu Lan suốt đời đều muốn leo lên nhưng vẫn luôn chưa có leo lên, loại chấp niệm này chống đỡ hắn, cho dù chết, cũng phải chết ở trên tháp Nam thành.
Khi đó, không quản mọi người cho hành vi của ông ta là đúng hay sai, đều sẽ vì thế mà nhớ kỹ ông ta.
Ông ta cũng sẽ được viết đi vào lịch sử của Nam thành!
Dọc theo đường đi không có đụng tới bất luận người nào, càng không có người ngăn cản bọn họ.
Lên tới trên lầu, Trương Tòng Vân chỉ là hơi hơi thở hổn hển, mà Hoắc Thiếu Khanh bị ông cưỡng bách đi lên lại cơ hồ thể lực không chống đỡ nổi, cánh tay của hắn đã bị cái valy trầm trọng kia ghìm đến đỏ chót, khóc lóc ở phía sau cầu khẩn: "Đại gia... Tôi đi không nổi."
Trương Tòng Vân không để ý tới hắn, tra xét các loại con đường, sau đó trầm mặt đi tới trước phòng phát sóng trực tiếp, nhân viên công tác bên trong tòa tháp này cũng đã rút lui hết rồi, dường như vừa ra kế thành không nhà trống.
Cửa phòng trực tiếp khép hờ, ông liền đẩy cửa ra, sau đó đem Hoắc Thiếu Khanh một cước đạp vào.
Phòng trực tiếp là toàn bộ trong suốt chung quanh đều là cửa thuỷ tinh chạm đất cực lớn, ánh sáng từ trong cửa sổ chiếu xạ qua tới chỉ có trong nháy mắt khiến đôi mắt Trương Tòng Vân khó thích ứng. Ông nắm chặt dụng cụ điều khiển từ xa trong tay, nhìn thấy bên trong ngồi một người, uy hiếp kêu lên: "Nhanh lên! Mở mayd phát sóng trực tiếp cho tôi!"
"Xin lỗi, làm cảnh sát, tôi đối những cái này cũng không tinh thông." Lục Tư Ngữ nói chuyện ngẩng đầu lên, đem điện thoại di động đặt ở một bên cạnh, vừa nãy thời gian khẩn cấp, cậu cũng mới lại đây không lâu, chỉ kịp nhổ ra đường dây phát sóng trực tiếp, sau đó phát ra một cái tin nhắn cho Tống Văn.
Lục Tư Ngữ hiện tại thể lực đã không đủ để làm cho cậu đứng nói chuyện, cũng may nơi này có mấy cái ghế xoay, có thể cho cậu ngồi xuống khôi phục thể lực. Hơn nữa trong lòng cậu rõ ràng, nếu như bây giờ dựa theo Trương Tòng Vân, mở ra phát sóng trực tiếp, Hoắc Thiếu Khanh cùng cậu mới cách cái chết không xa.
"Vậy tôi hiện tại sẽ gϊếŧ hắn!" Trương Tòng Vân kêu, lấy dụng cụ điều khiển từ xa trong tay chỉ vào Hoắc Thiếu Khanh.
Hoắc Thiếu Khanh đã sớm sợ đến hồn phi phách tán, phù phù một chút quỳ trên mặt đất, "Đại gia, tôi tôi... tôi biết sai rồi, tôi cái gì đều nguyện ý làm... Ông đừng gϊếŧ tôi..."
Trương Tòng Vân xoay đầu lại nhìn về phía Lục Tư Ngữ, tựa hồ lúc này mới nhận ra cậu, ông ta liền như là một cái khí cầu bành trướng đến sắp nổ tung, nổi giận đùng đùng chất vấn Lục Tư Ngữ: "Tại sao cảnh sát sẽ biết đến chúng tôi ở đây? Cậu sẽ không sợ tôi đồng thời gϊếŧ cậu?"
"Tôi tới đây, là hành vi cá nhân của tôi." Lục Tư Ngữ nói chuyện, hơi nghiêng người về phía trước, cấp tốc đối với tất cả tình huống làm đánh giá, cánh tay Hoắc Thiếu Khanh cùng một cái valy liên tiếp cùng nhau, hiển nhiên thuốc nổ bị để ở trong rương. Thiết bị điều khiển từ xa liền ở trên tay Trương Tòng Vân, hiện tại, cái vị phú nhị đại kia cũng sớm đã sợ đến xụi lơ làm một đoàn.
Lục Tư Ngữ dạ dày vô cùng đau đớn, cũng không thể bảo đảm có đoạt được dụng cụ điều khiển từ xa, cũng không có thể xác nhận chỉ có một thiết bị điều khiển từ xa hay không. Cậu chỉ có thể dùng trí, không thể khinh xuất, hơn nữa chỉ có thể tiến lên, không thể lùi lại.
Nghĩ đến chỗ này Lục Tư Ngữ liếm môi một cái, nhìn thẳng Trương Tòng Vân, nỗ lực để thanh âm của mình bảo trì bình tĩnh: "Tuy rằng nơi này không có cách nào phát sóng trực tiếp, thế nhưng ông có phương pháp càng tốt hơn, tin tức ông đến tháp Nam thành, chẳng mấy chốc sẽ truyền bá ra, đợi ký giả truyền thông tới đại khái cần thiết mười phút. Bọn họ sẽ đem nơi này vây lại đến nước chảy không lọt. Thời điểm đó, mọi người sẽ nhớ kỹ ông, cũng sẽ nhớ kỹ Triệu Hựu Lan đã chết. Đèn chớp soi sáng, dưới sự chú ý của truyền thông, đem người này nổ thành mảnh vỡ, đó mới là điều ông muốn có được."
Trương Tòng Vân tay nắm dụng cụ điều khiển từ xa chậm rãi thả xuống, Lục Tư Ngữ biết, đề nghị này ông ta đã động tâm. Cậu tiếp tục mở miệng: "Cho nên, ông chỉ cần chờ mười phút, trong vòng mười phút này, chúng ta có thể tùy tiện tâm sự."
Nghe câu nói này, Trương Tòng Vân phản ứng lại, người trước mắt chẳng qua là đang trì hoãn thời gian, nhưng ông ta nhìn thấu thì có ích lợi gì, đề nghị của Lục Tư Ngữ xác thực đối với ông ta mà nói là phương pháp xử lý tốt nhất trước mắt. Nghĩ đến chỗ này, Trương Tòng Vân lui về sau một bước, đầy mắt đều là đề phòng: "Cậu là đến ngăn cản tôi ?"
"Không." Lục Tư Ngữ lắc lắc đầu, "Tôi gia tăng lợi thế của ông. Hiện tại ông đã có hai con tin rồi. Tôi chỉ là muốn đối ứng một ít suy luận cùng ý nghĩ của chính mình mà thôi."
Trương Tòng Vân chăm chú nhìn cậu, vẫn là không tín nhiệm: "Lực lượng cảnh sát các người có cái gì, cái thuật đàm phán gì đó? Tôi mới không trúng cái bẫy của cậu."
"Lần trước đi nhà ông, tôi đã báo qua thân phận, bọn họ sẽ không để cho một vị cảnh sát thực tập đến đối mặt với ông tiến hành đàm phán." Lục Tư Ngữ đem thân phận của mình thả rất thấp.
Trương Tòng Vân nhất thời trầm mặc không nói.
"Tôi biết ông chờ đợi ngày này đã rất lâu rồi, tâm ông như bàn thạch, kiên quyết không rời, không có cần thiết sợ tôi nói cái gì." Nói tới chỗ này, Lục Tư Ngữ hít một hơi, chịu đựng qua một trận quặn đau, cậu biết mình lúc này sắc mặt nhất định tái nhợt tới cực điểm, cậu nắm nắm ngón tay, nắm chặt tay vinh dưới thân ghế tựa nói tiếp, "Tôi muốn tìm kiếm một cái đáp án, trước tôi luôn suy nghĩ quan hệ của ông và Trần Nhan Thu, tôi nghĩ, ông đối với cái chết của hắn cũng có điều nghi hoặc đi, cho nên, tôi cảm thấy ông có thể nghe một chút kết quả điều tra của lực lượng cảnh sát. Như vậy, thời điểm mọi người cùng nhau chết tâm lý cũng sẽ không có chuyện mong nhớ."
Cậu đang đánh cược, đánh cược quan hệ của Trương Tòng Vân cùng Trần Nhan Thu chẳng hề giống nhau, tại trong hoàn cảnh mâu thuẫn kia, giữa bọn họ nhất định là sinh ra một loại liên hệ nào đó, nếu như vậy, Trương Tòng Vân sẽ không đối với chuyện của Trần Nhan Thu hoàn toàn thờ ơ không động lòng.
Trương Tòng Vân nhìn cại, "Hừ" một tiếng, lại không có ngắt lời cậu.
Lục Tư Ngữ thở phào nhẹ nhõm, cậu đã đoán đúng, trong dạ dày quặn đau khiến cho cậu ho khan hai tiếng, cậu cố nén nói tiếp: "Chúng tôi là tại một tuần trước, tại bên trong một nhà máy hóa chất phát hiện thi thể Trần Nhan Thu. Hắn bị người đâm trúng ngực mà chết, thi thể bị đặt ở trong ao muối hóa chất, biến thành một cỗ thây khô..."
Những chuyện kia là quá khứ Trương Tòng Vân chưa từng biết rõ, ông ta tay cầm dụng cụ điều khiển từ xa, xoay đầu lại nhìn Lục Tư Ngữ, biểu tình biến thành lắng nghe...
Hết thảy sự thực, đầu đuôi câu chuyện. Lục Tư Ngữ cảm thấy, cậu đã nắm giữ chân tướng...
.
Dưới tháp Nam thành, truyền thông quả nhiên là lục tục đến, chỉ là lúc này một đạo đường cảnh giới ngăn bọn họ, hơn mười vị cảnh sát đã đem bên dưới tháp Nam thành hoàn toàn khống chế, khiến cho bọn họ chỉ có thể đứng bên ngoài, không thể tiếp cận.
Đội một đặc cảnh đã tập kết xong xuôi, lĩnh đội chính là Nam thành đặc cảnh đội trưởng đội một, Trương Quốc Đống. Hắn cầm kết cấu đồ của tháp Nam thành cùng Hứa Trường Anh và Tống Văn ở một bên cạnh thảo luận, tình huống cũng không lạc quan.
"... Bằng vào chúng ta mới vừa phát hiện vật nguy hiểm suy đoán, hung phạm hiện tại mang theo có thể gấp cái này mấy lần. Vị trí phòng trực tiếp của tháp Nam thành, cánh cột trụ chống tháp rất gần, nếu như phát nổ có thể dẫn tới bộ phận thân tháp sụp đổ, hơn nữa cái phương hướng này, từ phía dưới đột kích lên độ khó khá lớn." Trương Quốc Đống nói chuyện, ngón tay ở trên bản vẽ xẹt qua.
Hứa Trường Anh hỏi: "Cho nên xông vào thì anh nắm chắc được bao nhiêu?"
Trương Quốc Đống trầm tư chốc lát, lắc lắc đầu: "Đó là phương án cuối cùng, tốt nhất, các người nên có phương pháp khác có thể ngăn cản hung phamh tiến hành phát nổ."
Hứa Trường Anh: "Dù như thế nào, đều phải nghĩ biện pháp ngăn cản hung phạm, trên tay đối phương là lượng lớn thuốc nổ, một khi phát sinh nổ tung, hậu quả khó mà lường được."
Tống Văn: "Hiện tại mấu chốt nhất chính là xác định phương án." Anh nhìn một chút đồng hồ đeo tay, "Trương Tòng Vân leo đến tầng mười tám phải cần một khoảng thời gian, chúng ta tốt nhất trong 3 phút, kết thúc trận thảo luận này."
Từ Viễn cảm giác bên này đều là người Nam thành, mình và Hứa đội trưởng bị bắt nạt, hừ một tiếng: "Bên này còn không phải nhiều người của các anh?"
Tống Văn: "Các vị đều là cảnh sát ưu tú, tôi tin tưởng mọi người có thể làm ra chính xác phán đoán, đương nhiên muốn tổng hợp ý kiến của mọi người, Hứa đội trưởng, anh nói trước đi."
Hứa Trường Anh: "Đầu tiên, cần thiết tiến một bước sơ tán quần chúng xung quanh, khống chế lại truyền thông, làm tốt tất cả chuẩn bị."
Tống Văn gật đầu biểu thị tán thành.
Hứa Trường Anh tiếp tục, hắn cắn một chút răng hạ xuống quyết đoán: "Trong tài liệu của Trương Tòng Vân nói, ông ta có một đứa cháu nữ, tôi kiến nghị đem đứa bé cấp tốc từ trường học đón qua đây." Nếu như đứa trẻ lại đây, có thể ngăn cản Trương Tòng Vân ấn xuống dụng cụ điều khiển từ xa, hắn cảm thấy cái này đáng giá mạo hiểm.
Tống Văn đối với cái này có điều dị nghị, Hứa Trường Anh đang đánh cược, nếu như cháu gái của Trương Tòng Vân đến ông ta sẽ không làm nổ, anh lắc đầu một cái: "Về thời gian không cho phép, hơn nữa cô bé kia mới mười tuổi, bên trong lúc nào cũng có thể nổ tung, cô bé có khả năng sẽ bị thương tổn, coi như phòng hộ hoàn thiện, anh muốn cho cô bé nhìn tận mắt ông ngoại mình đem mình nổ chết sao?"
Nếu quả thật kịp, mà không may mắn phát sinh, cô bé này không nói được sẽ biến thành quái vật thế nào.
"Được rồi... Là tôi suy nghĩ không chu đáo." Hứa Trường Anh cũng hiểu rõ vấn đề trong đó, bỏ qua cái kế hoạch này, hắn liền mở miệng nói, "Những thứ khác, tôi cảm thấy cần chuyên gia đàm phán cùng Trương Tòng Vân tiến hành đối thoại."
Tống Văn chần chờ một chút nói: "Cục thành phố có chuyên gia đàm phán theo thời điểm đợi mệnh, có thể cấp tốc đến nơi, nhưng mà điều kiện tiên quyết là trước tiên cùng bên trong bắt được liên lạc." Sau đó anh sửa lại một chút dòng suy nghĩ nói, "Tôi cho là có thể dùng súng bắn tỉa."
Hứa Trường Anh lắc đầu một cái: "Tôi vừa nãy quan sát qua địa hình, khoảng cách này quá xa."
Tống Văn nhìn về phía Trương Quốc Đống bên cạnh: "Trương đội trưởng, từ phía bên phải cao ốc Kinh Mậu vị trí khoảng tầng hai mươi có thể xạ kích đến tầng mười tám tháp Nam thành hay không?"
Trương Quốc Đống giơ tay đo một chút tốc độ gió: "Thuận gió, vị trí có chút cực hạn, nhưng có thể thử một lần." Hắn nói bổ sung, "Dưới tháp Nam thành có một chỗ thang máy dự bị, có thể lên đến tầng hai mươi treo lơ lửng trên không đánh vỡ thủy tinh tiến vào tầng phát sóng trực tiếp. Nhưng mà, đây là phương án cuối cùng, nổ tung là chuyện trong nháy mắt, loại cường công này thập phần nguy hiểm, không nhất định có thể cấp tốc giải quyết nguy cơ."
Tống Văn lại nói: "Tôi cảm thấy, muốn tận khả năng cùng Lục Tư Ngữ trong tháp bắt được liên lạc. Vào lúc này, cậu ấy khả năng đã cùng Trương Tòng Vân ở cùng một chỗ."
"Trước cậu không phải nói cậu ta xin nghỉ ốm sao? Tại sao cậu ta sẽ ở trong tháp Nam thành? Chúng ta vẫn còn không thể xác định cậu ta có thể cùng Trương Tòng Vân gặp gỡ chư." Hứa Trường Anh nói, "Ngoài ra, Lục Tư Ngữ tuy rằng phi thường ưu tú, thế nhưng tôi cảm thấy, chúng ta không nên đem hi vọng ký thác vào trên người một vị cảnh sát thực tập."
"Hứa đội..." Tống Văn ngẩng đầu lên nhìn về phía hắn, "Tin tưởng tôi, cậu ấy so với chuyên gia đàm phán, còn có tác dụng hơn."
Tống Văn hiện tại cực kỳ lo lắng cho an nguy của Lục Tư Ngữ, nhưng anh nỗ lực tại để cho mình tỉnh táo lại, nhất định phải ứng đối tốt nguy cơ trước mắt.
Hai người rốt cục buông xuống thành kiến, thương lượng ra kế hoạch có thể thực hiện, Hứa Trường Anh gật đầu nói, "Vậy toii ở đây sơ tán đoàn người, phối hợp đặc cảnh chuẩn bị tập kích. Từ Viễn, đem chuyên gia đàm phán mang tới bên này, thương lượng kế hoạch, thử nghiệm đánh lén cùng với chuyện tiến hành liên hệ Lục Tư Ngữ, liền phiền phức Tống đội."
Tống Văn gật đầu nói: "Thời gian khẩn cấp, Trương đội trưởng, chúng ta trước đi đến điểm đánh lén đi, biết rõ hiện tại tình huống trong phòng trực tiếp."