Hồ Sơ Cuối

Quyển 2 - Chương 3: Tự tử hay không ?




Lúc 4 mắt chúng tôi nhìn nhau, khuôn mặt nó có đôi chút ngạc nhiên. Nhưng rồi nó cũng không tỏ thái độ nhận ra người quen mà tiến thẳng về phía sếp Trương và bắt tay ổng. Sếp Trương mỉm cười thật lớn giới thiệu bọn họ:

- Tôi xin giới thiệu lại với mọi người! Đây là Điệp và Hương, họ là nhân viên của tổng bộ tâm linh phái đến hợp tác với chúng ta trong vụ án lần này!

Tôi mím môi cố khẽ nở một nụ cười mỉm, dù tâm trạng của tôi lúc này không hề muốn như vậy. Hóa ra những gì mà thằng đa cấp đấy nói đều là sự thật, nó thực sự là một đạo sĩ, không những thế còn thuộc biên chế nhà nước...

Nhưng cái đáng căm giận hơn là nó lại làm việc chung với Hương, một đãi ngộ cực lớn mà bản thân tôi dù muốn cũng không được. Tôi chợt rùng mình nhớ lại câu tục ngữ của ông bà ta ngày xưa: "Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén". Ai thì tôi không biết, chứ cái loại gian xảo như thằng này thì chắc chắn nó sẽ không từ mọi thủ đoạn để đạt được mục đích. -_-

Nó không hề biết tôi đang nghĩ xấu về nó, thằng Điệp chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi cất lời một cách rõ ràng:

- Đáng lẽ tôi cũng muốn có thêm thời gian để làm quen với các bạn nhiều hơn! Nhưng thực sự lúc này lãnh đạo bên trên đang cực kì lo lắng... Vậy tôi xin phép giới thiệu về vụ án lần này luôn...!

Nó lấy ra một cái đĩa DVD rồi cho vào đầu máy, tất cả chúng tôi từ từ chăm chú nhìn vào tivi xem thông tin của vụ án lần này là gì. Trên màn hình xuất hiện khu vực đường ray song song với một con đường nào đó, con tàu từ đằng xa chuẩn bị đi qua kèm theo tiếng kêu tu...tu cực lớn. Từ bên trái màn hình, một người mặc bộ đồ thể dục màu đen vật vờ tiến từng bước nhếch nháp chậm chạp về phía đầu tàu hỏa. Dường như người đó không chú ý đến con tàu mà cứ thế tiến thẳng, từng bước chậm rãi trên đường ray...

Một cảnh tượng kinh hoàng tiếp theo xảy ra mà không cần nói thì ai cũng biết, ngay cả bản thân tôi khi xem video xong cũng khẽ rùng mình. Lần đầu tiên tôi nhìn tận mắt cảnh tự tử đường sắt là như thế nào, quả thật là quá đỗi kinh hoàng.

Nguyễn Điệp nhìn chúng tôi rồi mỉm cười cất lời:

- Các bạn xem video vừa rồi có thấy điểm gì lạ không?

Chúng tôi ngơ ngác nhìn nhau rồi quay lại nhìn nó, chỉ là một video tự tử bình thường thì có điểm gì lạ cơ chứ? Mọi người đều thắc mắc nhưng ai cũng im lặng không nói gì... Chỉ có tôi ngứa mắt, quyết tâm phải làm bẽ mặt thằng đa cấp này:

- Tôi chẳng thấy có gì đặc biệt cả! Chỉ là một vụ tự tử đường sắt bình thường thôi mà...! Cậu chưa bao giờ thấy người ta tự tử à?

Nó cúi xuống cười mỉm rồi nhìn về phía tôi:

- Người chết thì tôi thấy nhiều rồi nhưng... tự tử như trong video vừa rồi thì đây là lần đầu tiên đấy!

Tôi nhếch mép cười mỉm tỏ vẻ coi thường:

- Tưởng đạo sĩ như cậu thì có chuyện gì mà chưa từng trải qua cơ chứ?

Nó xua tay tỏ vẻ ngạc nhiên rồi từ từ đáp lại:

- Ma quỷ thì tôi thấy nhiều rồi! Nhưng tự tử như thế này lần đầu mới thấy thật!

Tôi ngạc nhiên nhìn nó, nó đang giễu cợt tôi chắc. Bị tôi đá xoáy như vậy vẫn tỏ vẻ ngây thơ, hay là nó có ý đồ gì? Tôi nghiêm mặt nhìn nó hoài nghi:

- Ý cậu là sao?

Nguyễn Điệp lúc này mới mỉm cười bí ẩn rồi cầm điều khiển tua lại đoạn phim, vừa chỉ vào màn hình nó vừa từ từ lên tiếng:

- Mọi người xem kĩ đoạn phim này! Nếu là một người tự tử bình thường thì các bạn sẽ làm thế nào?

Tôi chống tay lên cằm rồi nói lớn:

- Tất nhiên là đâm đầu vào tàu hỏa mà chết rồi! Hỏi thừa!

Khuôn mặt nó vẫn không tỏ vẻ tức giận hay bức xúc, vẫn chỉ là một nụ cười nhạt và nhìn về hướng của tôi:

- Đúng! Nhưng là chạy xộc thẳng về phía đầu tàu hỏa, còn trong video vừa rồi nạn nhân đi một cách từ từ chậm rãi! Và điểm khác biệt chính là ở chỗ đấy!

Nam xồm ngạc nhiên lên tiếng cắt lời:

- Khác biệt ở điểm nào?

Nguyễn Điệp nhìn về phía tên Nam xồm, rồi lên tiếng trả lời:

- Tư tưởng của người tự tử bao giờ lúc đối mặt với cái chết đều mang một nỗi sợ hãi vô hình! Họ thường nhắm mắt và lao thật nhanh để vượt qua cảm giác sợ hãi chứ không có ai lại đi lờ đờ như trong video vừa rồi đâu!

Oạch! Giờ đến lượt tôi bị phản dame, cảm giác lúc này trong tôi cực kì là... xấu hổ. Ai mà ngờ giờ tôi lại hóa thành trò cười trong buổi họp, không biết em Hương có nghĩ tôi là kẻ ngốc còn thích thể hiện trước đám đông... nếu thế thật chắc tôi đâm đầu vào gối mà chết mất....

Nhưng không ai thèm quan tâm đến một kẻ bị bẽ mặt như tôi, họ vẫn chăm chú nhìn về hướng tên đa cấp. Trong mắt nó, tôi cảm nhận được là nó đang hả hê đến mức nào! all right! You win!

Quân tử trả thù mười năm chưa muộn.

- Có khi nào là.... bị ma che mắt không? Em nghe nói gần đường ray thường hay có ma che tai, ma che mắt tìm thế thân... Hợp vía là nó bắt luôn!

Em Quỳnh giọng run run rụt rè lên tiếng, Nguyễn Điệp mỉm cười nhẹ nhàng trấn an:

- Vụ khác thì tôi không biết... Nhưng vụ này thì chắc chắn không phải do ma làm! Mọi người xem lại video đi, nếu là một người bị ma che mắt, che tai sẽ đi ngang qua đường ray như người bình thường! Chứ không phải đâm đầu vào tàu như vậy!

Tôi ngạc nhiên nhìn nó rồi lên tiếng hỏi:

- Vậy rốt cuộc vì sao nạn nhân lại đi về phía tàu hỏa?

Nguyễn Điệp nghiêm mặt nhấn mạnh từng chữ:

- Có kẻ giở trò.....!