Hồ Sơ Cuối

Quyển 2 - Chương 10: Nhân duyên trời định




- Ý mày là sao?

Tôi ngạc nhiên đưa mắt nhìn Nguyễn Điệp, nó nhìn về phía đường ray rồi quay lại nhìn về phía tôi:

- Có người muốn nhờ mày giải oan...! Chắc là không phải chuyện gì cũng là ảo giác đâu!

Tôi có thể đoán ra được lời ẩn ý của nó, vậy xem ra khổ cực đêm nay cũng đổi lại là một chút thu hoạch. Tôi đặt tay lên vai thằng bạn thân rồi nhẹ nhàng lên tiếng:

- Dù sao đi nữa cũng phải cám ơn chú! Nếu chú không đến kịp lúc chắc anh ăn shit trộn cơm rồi!

Nguyễn Điệp cười lớn gãi đầu lên tiếng:

- Thằng cờ hó này, Tao và mày là bạn thân, có cần nói những lời khách sáo vậy không? Với cả nếu không có chú em năm xưa giúp đỡ thì moa cũng không có ngày hôm nay rồi!

Tôi mỉm cười ngạc nhiên nhìn nó:

- Vay tao tí tiền thôi mà làm như tao là đại ân nhân không bằng ấy!

Với cả mày cũng trả nợ cho tao rồi mà?

Nguyễn Điệp mím môi cười mỉm rồi từ từ lên tiếng:

- Vừa đi tao sẽ kể từ từ cho mày nghe!

************************************************

Tôi đặt chiếc cặp lên bàn làm việc rồi thở dài như trút được nhiều tâm sự. Thực vậy, tâm trạng của tôi có lẽ là đã thoải mái hơn rất nhiều, có lẽ là sau cuộc trò truyện với thằng bạn thân vào đêm qua.

Không ngờ rằng, tôi lại là một trong những người giúp Nguyễn Điệp vào con đường trở thành đạo sĩ, không những thế nhờ vậy mà nó còn quen được em Hương. Tôi áp tay lên trán cố gắng gượng cười, ý trời, có lẽ đúng thật là do ý trời, yêu được một người hay không chắc một chữ duyên là chưa đủ mà còn là ở chữ phận nữa.

Tôi hạ quyết tâm không suy nghĩ vớ vẩn nữa, đứng thẳng dậy tôi mạnh mẽ đi về phía phòng làm việc của sếp Trương.

- Manh mối này có vẻ hơi mơ hồ! Thật khó để người khác tin là sự thật!

Sếp Trương nhìn tôi rồi lạnh lùng lên tiếng. Nói thật là ngay cả bản thân tôi cũng không tin được nếu tôi không tự mình kiểm chứng, lúc này tôi chỉ biết im lặng đợi sự phán quyết từ sếp Trương. Vì dù ổng có từ chối hay đồng ý thì tôi vẫn sẽ điều tra theo ý mình vì tôi tin vào những gì mình cảm nhận.

- Nhưng dạo này mọi người cũng rảnh! Manh mối dù không tin cậy cho lắm nhưng cũng đáng để thử! Đừng làm tôi thất vọng!

Sếp Trương dứt lời rồi nhìn tôi mỉm cười, có lẽ ổng cũng là người tin tưởng vào cấp dưới và một chút gì đó tin vào những gì huyễn hoặc. Tôi mở cửa phòng sếp Trương bước ra ngoài rồi nhìn mọi người xung quanh, miệng hô vang thật lớn:

- Có manh mối rồi mọi người! Bắt đầu làm việc thôi!