Taklamakan_desert
………………………………………………….
Sáng hôm sau tỉnh lại, anh xấu hổ đến mức muốn chui luôn xuống gầm giường. Sao bọn họ lại có thể nổ súng khai hỏa như thế chứ? Không đúng, cho dù tên kia đã sớm có âm mưu từ trước, nhưng sau đó mình cũng đã tỉnh táo lại rồi mà, vì sao lại không phản kháng? Thậm chí còn lún sâu vào, để rồi đến phút cuối, mình còn chủ động hơn người ta nữa chứ.
Chẳng lẽ mình là một cái phích cắm hai đầu, nam nữ gì cũng ăn tuốt?!
Không đâu, nếu đổi người ở trên mình thành người khác, như Tam Vô chẳng hạn, Diêu Nhiếp tưởng tượng một chút, không khỏi ghê tởm muốn chết, nếu tên thầy bói kia mà dám đè mình, thì mình nhất định sẽ tung cho một cước lăn xuống giường luôn!
Nếu nói vậy thì anh chỉ có thể chấp nhận Tiểu Thất thôi sao? Mình đúng là bị va đầu vào đá mà, sao lại có thể thích một kẻ như thế chứ? Tính tình thì xấu xa, nóng nảy, lòng dạ thì hẹp hòi, lại còn độc đoán muốn chết!
Tuy rằng cứ mở mồm ra là oán giận, nhưng Diêu Nhiếp không biết rằng, khóe miệng anh vẫn luôn mỉm cười.
Nhắc đến mới nhớ, Tiểu Thất, cậu bây giờ đang ở phương trời nào thế hả?! Sao vẫn chưa đến cứu tôi?!
Phía bên này, Diêu Nhiếp vì “tưởng niệm” “chó săn lớn” nhà mình, mà vô tình ngủ thiếp đi. Còn phía bên một người một thú “Vất vả cần cù cày cấy” nãy giờ kia đã bắt đầu hành quân lặng lẽ, nhanh chóng lui binh.
Diêu Nhiếp ngủ say sưa, không hề biết con hổ trắng đã lướt qua đám cỏ dại rậm rạp mà thong thả bước đến bên cạnh anh. Cặp mắt xanh biếc của dã thú sâu xa nhìn chằm chằm Diêu Nhiếp một lúc lâu, cho đến khi từ trong bụi rậm truyền đến tiếng gọi ầm ĩ: “Sao thế? Đi thôi nào!”
Lúc này nó mới xoay người rời đi, gầm một tiếng chạy theo người đàn ông.
……………………………………………….
Vốn Diêu Nhiếp cũng cảm thấy lạ vì anh Từ sao lại tin tưởng mình đến thế, dám để cho một người lạ phụ trách phần thức ăn. Chẳng lẽ anh ấy không sợ mình là trộm mộ, hay là cướp gì gì đó, lén bỏ thuốc mê vào thức ăn vì tiền mà hại người sao?
Nhưng qua ngày hôm sau, anh liền phát hiện ra mình đã suy nghĩ quá nhiều. Người trong đội khảo cổ vốn không hề có ý muốn giấu diếm anh về việc họ đang làm, bởi vì lần này bọn họ đến cũng không phải để khai quật cổ mộ hay.. bla..bla.. gì, mà chỉ đơn giản là đến khảo sát di tích thành lũy cổ đại ở sa mạc Taklamakan mà thôi.
Di tích này đã được phát hiện từ những năm 50, nếu nơi này thật sự có di sản văn hóa hay kho báu gì đó, thì chắc cũng đã bị cuỗm sạch từ sớm rồi. Lần này bọn họ đến là muốn khảo sát những di tích còn sót lại quần thể kiến trúc, tìm hiểu thêm về những dấu vết vẫn còn được lưu giữ về nền văn minh đã biến mất này.
Không có di sản văn hóa, không có kho báu, thì có gì phải lo chứ? Huống chi Diêu Nhiếp còn phải dựa vào bọn họ mới có thể ra khỏi sa mạc này. Cho nên đội khảo cố vẫn rất yên tâm.
Nói là nấu cơm, chứ thật ra cũng chỉ là lấy thức ăn đóng hộp ra hâm nóng lên, nấu chín hay đun nước gì đó mà thôi, dễ như ăn cháo. Chẳng qua ở nơi này nhiệt độ giữa ngày và đêm chênh lệch rất lớn, khi màn đêm buông xuống mà có thể được ăn thức ăn nóng hổi, thì đúng là tuyệt cú mèo.
Diêu đầu bếp đợi ba ngày ở đội khảo cổ, làm mấy việc này phải nói là thuận buồm xuôi gió.
Đêm nay, đã qua giờ cơm chiều, nhưng đội viên ở đội khảo cổ Bvẫn chưa trở về. Lúc đầu, mọi người cũng không để ý lắm, dù sao đội B hôm nay đi thám hiểm ở khu di tích xa hơn nơi bọn họ thường lui tới đến mười mấy km.
Cho đến hơn mười giờ đêm, xe việt dã của đội B cuối cùng đã trở lại. Mọi người vội tiến quan tâm hỏi han, muốn hỏi xem bọn họ sao lại về muộn như vậy.
Không ngờ người đầu tiên đến gần chiếc xe lại hoảng sợ hét lên: “Không, Không thể nào!”
Mọi người bỗng hoảng hốt, vội vàng chạy nhanh đến.
“Không có ai?! Sao lại có thể như thế!” Một tiếng hét khác cất lên.
Diêu Nhiếp đi đến gần thì thấy, trên chiếc xe việt dã kia quả thật không có người lái.
Có người mặt trắng bệt gào toáng lên: “M, xe ma..”
Nghe thế, khuôn mặt tất cả mọi người xung quanh cũng trắng không còn chút máu.
Người nhát gan thì run rẩy lẫn đi thật xa, người to gan lớn mật thì đi vòng quanh trước sau để kiểm tra xe, muốn tìm thử xem có thiết bị điều khiển nào không.
Giáo sư Trần nhíu mày: “Việc này rất kỳ lạ, sợ rằng nhóm anh Từ gặp phải nguy hiểm gì rồi. Ngày mai chúng ta phải đi thử xem sao.”
Hôm qua, bọn họ đã giải mã được một văn tự còn sót lại trên bức tường của thành cổ, theo như trên đấy viết, cách thành cổ 30 km về phía Tây có một ngôi đền, theo như suy đoán có thể bên cạnh tòa thành cổ được nối liền với một khu lăng mộ tập trung.
Nếu việc này chính xác, thì chính là một phát hiện lớn trong giới khảo cổ. Sáng sớm hôm nay, anh Từ đôi phó đã mang theo đội B lái xe hướng về phía Tây của tòa thành cổ. Vốn phát hiện lớn như vậy thì người lãnh đạo phải tự đi khảo sát trước. Nhưng sáng sớm hôm nay, tinh thần của giáo sư Trần rất uể oải, đi đứng loạng choạng run rẩy, đội viên cũng biết thân thể của y không khỏe lắm, nên anh Từ liền xung phong mang đội B đi khảo sát trước. Chính là không ngờ đến, chuyến đi này… lại không thể trở về.
Người khác có lẽ sẽ không thấy, nhưng bây giờ Diêu Nhiếp đã có chút linh lực, chỉ liếc mắt một cái liền nhìn thấy, trên xe tuy không có người nào, nhưng lại có một linh hồn. Đáng tiếc quỷ hồn kia trống rỗng chỉ có chấp niệm, lái xe quay trở về, nhưng chỉ là một quỷ hồn vừa mới chết, một chút năng lực cũng không có. Còn chưa kịp nhắn nhủ gì, đã tan thành mây khói.
Những người khác đều biết đội B nhất định đã gặp chuyện ngoài ý muốn, nhưng lại không hề nghĩ đến trường hợp xấu nhất. Chỉ có Diêu Nhiếp biết, sợ rằng nhóm anh Từ lành ít dữ nhiều, ít nhất là đã có một đội viên đã chết. Nơi đó nhất định vô cùng nguy hiểm. Quỷ hồn kia dựa vào chấp niệm duy nhất lái xe trở về, sợ rằng cũng chỉ vì muốn báo cho bọn họ biết, cảnh báo bọn họ không nên đi đến nơi đấy đúng không?
Anh muốn ngăn cản không cho nhóm giáo sư Trần mạo hiểm đi vào chỗ chết, nhưng lại không biết nên dùng lý do gì để thuyết phục bọn họ. Có thể đi chuyến khảo cổ này, thì chắc bọn họ cũng chẳng tin vào quỷ thần đâu? Huống chi, còn một khả năng khác, đó là anh Từ vẫn chưa chết, biết đâu quỷ hồn kia quay về để cầu cứu thay cho anh ấy thì sao?
Cả một đêm, anh âm thầm luyện tập cách sử dụng linh lực, hy vọng lúc gặp phải nguy hiểm, có thể sẽ phát huy tác dụng.
Tiểu Thất, sao cậu vẫn chưa đến?
………………………………………………..
Sáng sớm ngày thứ hai, giáo sư Trần mang theo bốn gã đội viên lái ô-tô đến khu lăng mộ cổ trước, chỉ để Diêu Nhiếp và một vị chuyên gia đã lớn tuổi ở lại trông coi lều trại. Vốn Diêu Nhiếp cũng muốn đi cùng để giúp một tay, nhưng nghĩ lại thể chất “Đường Tăng” bây giờ của mình, thì đây chính là đi tìm chết, “mấy thứ kia” chắn chắn không ít, mình đi chỉ chuốc thêm phiền toái, làm khổ người ta thêm thôi, nghĩ trước nghĩ sau vẫn là thôi dẹp không đi đâu hết.
Ăn xong cơm trưa, Diêu Nhiếp với ông chú chuyên gia ngồi ở trước lều nói chuyện phiếm. Chỉ chốc lát sau, bầu trời vốn trong xanh đã bị một đám bụi màu vàng che phủ, phía đường chân trời tràn ngập bụi mù. Chú chuyên gia hét lớn một tiếng: “Không xong rồi! Có bão cát! Mau! Trốn vào lều mau!” Hét xong, tóm lấy cánh tay Diêu Nhiếp, kéo anh chạy vào trong lều.
Diêu Nhiếp bị cận, lúc rơi vào trong hồ, kính đã rơi đi đâu mất rồi. May mắn cũng chỉ cận ở mức thấp khoảng hơn 200 độ (t ko rõ lắm nhưng nghĩ chắc là 2 độ chứ nhỉ, nhưng mà qt …*cắn khăn*), đeo kính cũng chỉ vì muốn xây dựng hình tượng nhã nhặn mà thôi, không có kính, cũng không ảnh hưởng cuộc sống nhiều lắm. Anh nheo mắt nhìn bề phương xa, thấy không đúng lắm: “Chú Viên à, chú xem kìa?!”
Mắt của người già so với mắt bị cận thị của anh càng kém hơn, mắt mờ nhìn một lúc lâu, đến lúc thấy rõ đó là gì, hai mắt kinh ngạc mở trừng trừng: “Đó là âm binh!” (khéo quá, cho hai ông mắt mờ ở với nhau..=..=!)
Đó là một kỵ binh mặc áo giáp màu đen, bây giờ là thời đại vũ khí nhiệt, làm gì có thể nhìn thấy quân đội ăn mặc kiểu này chứ. Trong nháy mắt Diêu Nhiếp hoài nghi, chẳng lẽ mình xuyên không thật sao?
Mặc kệ đi, chỉ sợ đó cũng không phải là thứ tốt đẹp gì, một đội kỵ binh giữa đám cát vàng bay mù mịt đang lao thẳng về phía bọn họ.
Diêu Nhiếp vội vươn tay kéo chú chuyên gia, chạy về phía ốc đảo.
Ông già đến tuổi này rồi, sao chịu nổi sức ép thế này chứ? Vừa chạy vừa gào: “Đừng sợ đừng sợ! Tuy gọi là âm binh, nhưng cũng không phải quỷ hồn gì đâu, thật ra chỉ là một loại ảo giác mà thôi. Đừng chạy nhanh như vậy.”
Chạy được khoảng năm, sáu phút, rốt cuộc đã đến được bờ hồ.
Xương cốt của ông chú cũng sắp rệu rạo, đặt mông ngồi trên cỏ nói, miệng thở hồng hộc: “Cháu, phù phùù..chạy cái gì mà khiếp vậy? Tránh ở lều một lúc là xong thôi mà, chạy vào trong này.. phùù.. còn nguy hiểm hơn.”
Diêu Nhiếp ngồi ở cạnh ông, đợi lấy lại nhịp thở, mới hỏi tiếp: “ Chú Viên, âm binh là sao vậy ạ?”
Ông chú nghỉ lấy lại sức một lúc, rốt cuộc mới có sức nói chuyện: “ Nó thật ra cũng giống như nguyên lý băng video thôi, chúng ta vừa đúng ở nơi có vị trí thích hợp, dưới lòng đất có rất nhiều nguyên tố từ (nam châm). Rất lâu trước đây, tại nơi này đã xảy ra một trận chiến, có một đội kỵ binh đi ngang qua. Đúng lúc đó cũng gặp thời tiết như thế này, những nguyên tố từ trong lòng đất bị kích hoạt, giống như bật máy ảnh lên bắt đầu chụp ảnh, lưu trữ trong băng video. Cho đến sau này, cứ gặp được cơ hội thích hợp, “băng video” được lưu trữ trong lòng đất sẽ được chiếu ra. Người ta nhìn thấy tưởng rằng đó quỷ hồn của binh lính, nên gọi là âm binh.”
“Ah~.” Diêu Nhiếp gật đầu, anh nhớ đến bức tường trong Hoàng thành kia cũng xuất hiện người trong cung chạy ra. Lúc ấy nhóm chuyên gia cũng giải thích hiện tượng này như vậy, chẳng qua bản thân anh được trải nghiệm qua một lần, thì lại là chuyện khác.
Ông chú vừa nói dứt lời, cát bụi ngập trời đã ập đến. Hai người vội trốn vào trong rừng cây nhỏ. Đợi cát vàng bay đi hết, bầu trời lại sáng tỏ, hai người mới đi ra.
“Phi phi!” Diêu Nhiếp phun cát đất trong miệng ra, giương mắt lên thì thấy, hồ nước trong xanh đã biến thành một nồi thuốc màu vàng. Nghĩ thầm trong lòng: không biết đến tối nay hạt cát đã lắng xuống chưa nhỉ, nếu không buổi tối mà dùng cái loại nước bùn vàng vàng này nấu cơm thì ghê muốn chết.
Tuy trên người đầy đất cát, nhưng hồ nước cũng không còn trong nữa, nên hai người dẹp luôn ý định rửa mặt chải đầu bên hồ, xoay người quay về doanh trại.
Khi bọn họ trở về lều trại, lại bị cảnh tượng trước mắt làm hoảng sợ. Cả lều trại lẫn ô tô đều bị giẫm đạp nghiêm trọng, không có thứ nào được “toàn thây”, chiếc xe bị lật, vỏ sắt bị vật nặng đè ép đến mức biến dạng hoàn toàn.
Nhưng làm bọn họ kinh ngạc nhất chính là, cho dù là trên lều hay trên là ô tô, thì đều để lại một đám dấu vó ngựa màu trắng…
Diêu Nhiếp quay đầu lại hỏi chú chuyên gia: “Chú Viên, chú có chắc đó chỉ là quay video thôi không?”
……………………………………………….
Suy nghĩ của tác giả:
Về câu chuyện lần này, thật ra là lấy cảm hứng từ hàng xóm của tôi đó.
Đối diện nhà tôi mà một cô gái người Tân Cương, bởi vì cô lẻ loi một mình làm việc tại Quảng Đông, cho nên đôi lúc sẽ nhà tôi ăn cơm, cũng khá thân với nhà tôi. Ban công phía sau nhà tôi nhìn sang là có thể thấy phòng ngủ và phòng làm việc của cô ấy.
Cô ấy đã về Tân Cương đón Tết, nhưng vào tối Thứ bảy, tôi phát hiện máy tính của cô ấy đột nhiên bật lên, màn hình vẫn là hệ điều hành DOS, dữ liệu trên màn hình có chuyển động, nhưng mà qua mấy giờ liền mà vẫn không vào được hệ thống.
Tôi tưởng cô ấy đã quay lại, liền gọi điện thoại sang, kết quả cô ấy nói cô ấy vẫn đang ở Tân Cương, hơn nữa lúc đi cô thật sự đã tắt máy tính rồi.
Trước thứ bảy, tôi với mẹ tôi đều nhớ rõ màn hình máy tính trong phòng làm việc của cô ấy không hề sáng.
Sau đó tôi gọi chủ nhà lên tắt máy tính cho cô ấy. Việc này đúng là vô cùng kỳ quái.
Mặt khác, câu chuyện này nhắc tới ngọc bội Song Ngư hình như có tin đồn siêu nhiên liên quan đến nước ta, nghe nói là chuyện có thật đó.
Không biết mọi người có nghe nhắc đến Bành Gia Mộc bao giờ chưa, ông ta là phó viện trưởng viện khoa học Tân Cương, từng 3 lần tiến hành thám hiểm vào La Bố Bạc* ở Ba Âm Quách Lăng**, trưa 17/6/1980 ông một mình một người đi tìm nước, mất tích một cách bí ẩn. Về nơi mà Bành Gia Mộc mất tích bí ẩn ở Tân Cương, đã xuất hiện rất nhiều truyền thuyết quỷ dị.
Nếu có hứng thú với vẫn đề này, xin cứ lấy từ khóa ngọc bội Song Ngư, hỏi anh Baidu một chút nhé.
*Hồ Lop Nur (La Bố Bạc) là một khu vực đầm lầy lõm xuống chứa nước mặn ở phần rìa phía đông của lòng chảo Tarim, cũng là khu vực thử nghiệm hạt nhân của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Sông Tarim chảy vào khu vực Lop Nur. (nguồn wikipedia)