Hồ Sơ Chuyện Lạ

Chương 20: Kết cục - Thảm họa tận thế




Đối phương nhìn anh thật sâu, rồi đột nhiên mỉm cười: “Ha ha, hai người các ngươi quả nhiên là phu thê tình thâm, lừa không được ngươi rồi.”

Bởi vì, nếu Diêu Nhiếp thực sự nghe được ba chữ “Bảo bối nhi” từ miệng Nhai Xế, chắc là anh sẽ nổi da gà toàn thân mất thôi.

Hàng giả cuối cùng cũng chịu công bố đáp án: “Tẩu tử, ta là lão Bát — Toan Nghê. Lão Cửu đi vào giấc mộng tìm ta cầu cứu, nên ta đây liền đưa chân thân đến cho lão Cửu. Nhắc mới nhớ, thật ra trước đây chúng ta đã gặp nhau một lần rồi.”

Diêu Nhiếp nghi ngờ nhìn hắn: “Thật à? Ở đâu?” Trên thực tế, đối với lời nói của kẻ này anh cũng không hoàn toàn tin tưởng. Thứ nhất, vẫn chưa biết được đối phương rốt cuộc có phải là Bát đệ Toan Nghê của Nhai Xế hay không; thứ hai, cho dù có thật là Toan Nghê đi chăng nữa, thì cũng khó mà đảm bảo hắn không phải người bên phe địch.

“Ngươi còn nhớ cái lần đến Hoàng thành vào ban đêm năm ngoái không? Chúng ta đã gặp nhau một lần tại đó. Ta vẫn luôn ở trong Hoàng thành, nên việc lấy cơ thể của lão Thất ra là thuận tiện nhất.”

Diêu Nhiếp cố gắng nhớ lại, ở trong Hoàng thành ngoại trừ X và Thiên Cơ ra thì chỉ thấy một đám cung nhân không có mặt thôi… À, đúng rồi, còn có khởi nguồn của tất cả mọi chuyện, nguyên nhân thu hút anh ban đêm mò vào Hoàng thành — đó là Hộ thành thú bí ẩn kia! Chẳng lẽ kẻ này chính là Hộ thành thú khi đó sao?!

Đối phương cũng biết Diêu Nhiếp không tin tưởng mình, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc nói chuyện phiếm, hắn nói: “Truy binh sắp đuổi đến rồi, bây giờ quan trọng hơn cả là phải tìm ra lão Thất trước, mục đích của lão Nhị chính là cơ thể hiện tại của lão Thất, hơn nữa lão Nhị xưa nay có nhiều oán hận với lão Thất, phỏng chừng sẽ không bỏ qua cho hắn đâu.”

Diêu Nhiếp suy tính một lúc, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Chuyện đã đến nước này, chỉ bằng anh và con chim mập vô dụng này thì không thể nào thoát ra ngoài được, tạm thời cứ đánh cuộc một phen đi.

Diêu Nhiếp cùng với con chim béo tròn trên đỉnh đầu, nhảy lên mình “Nhai Xế”: “Đi thôi! Tôi có thể cảm nhận được anh ấy, cứ bay về phía trước đi!” Giữa anh và Nhai Xế có khế ước chủ tớ, bọn họ đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của đối phương.

………………………………

“Gọi đội trưởng! Gọi đội trưởng! Phân đội I đã bị tiêu diệt hoàn toàn, chúng tôi sắp ngăn cản không được nữa rồi! Có một gã đạo sĩ Mao Sơn đã phá mở kết giới ở hậu hoa viên, hàng ngàn hàng vạn xác ướp và xác sống đã xông vào!” Z một bên chống cự một bên liên lạc với đội trưởng qua bộ đàm.

“Ngươi rút lui về hậu hoa viên đi, cùng phân đội II ngăn cản thêm một đợt nữa, ngàn vạn lần đừng để cho bọn chúng tìm được kết giới mà Lạc Đan Thanh dựng lên!” Đội trưởng cắn răng, hắn không ngờ bọn người kia lại lợi hại như thế, phân đội I đều là cao thủ trong giới Huyền học, là tinh anh trong Hình trinh U đội, vậy mà ngay cả bọn họ cũng không ngăn được, còn để toàn quân bị diệt….

“Báo cáo đội trưởng! Gã đạo sĩ đã bắt mất một tế phẩm rồi! Tình hình rất nguy cấp, phân đội II cần tiếp viện!” Tình hình của phân đội II cũng không chút lạc quan, để bọn chúng bắt mất một tế phẩm trong đó.

Đội trưởng thúc giục Lạc Đan Thanh đưa Trầm Kinh Phàm và Nghiêm Sơn vào trong kết giới, còn hắn thì ở bên ngoài thiết lập thêm một tầng kết giới thứ hai để che giấu, rồi mới yên tâm mà xoay người rời đi. Hắn vung tay lên, một tia chớp bạc rạch ngang qua bầu trời, cùng với tiếng sấm “Ầm ầm”, một chiếc roi dài được bao phủ bởi dòng điện màu xanh lam rực sáng ngay lập tức hiện ra trong tay hắn.

“Thiên Cơ, trước khi ta chống đỡ không được nữa ngươi nhất định phải mang tin tốt trở về!” Hắn truyền âm ngàn dặm, chuyển những lời này đến cho Thiên Cơ.

Đội trưởng vung roi thần, một tia sét rạch nát không gian, tạo thành một khe nứt, hắn dụ gã đạo sĩ chỉ huy đàn xác sống xác ướp đi theo hắn vào không gian mới được rạch ra kia.

…………………………

“Chúa yêu thương thế gian! Thế kỉ mới của loài người sắp bắt đầu rồi! Thần Quang Minh đã tạo ra trật tự mới cho chúng ta! Loài người ngu muội vô tri sẽ hoàn toàn bị diệt vong, chỉ có nhân tài nhận được sự che chở của Thần Quang Minh mới có thể có được sự sống vĩnh hằng!”

Mười ba gia tộc dẫn theo một đám tín đồ đến quỳ lạy bên ngoài hang động ở thôn Giáng Thần, dâng lên tế phẩm thứ tám.

Âm khí trong hang động càng ngày càng nặng nề, cả ngọn núi đều rung chuyển dữ dội. Cùng với sự sống lại của vị Tà Thần này, là càng ngày càng nhiều đám xác khô đã chết từ lâu, chỉ còn lại thân xác từ dưới lòng đất chui lên…

“Thần Quang Minh sẽ sống lại!”

“Chúa yêu thương thế gian!”

Trong mắt tín đồ đều chứa đầy điên cuồng và hưng phấn.

Sâu trong mắt Li Vẫn cũng lóe lên sự hưng phấn và điên cuồng tương tự: “Đại ca sẽ tỉnh, hai hồn sáu vía của hắn đã sống lại, chỉ còn có hai tế phẩm cuối cùng, ba hồn bảy vía của hắn sẽ được gộp lại hoàn chỉnh!”

Lúc trước bởi vì Bị Hí không muốn bị oán tà khí trong Tu La Tràng khống chế, nên mới tự hủy hồn phách của chính mình. Nếu muốn hắn sống lại, nhất định phải nghịch thiên tái tạo lại ba hồn bảy vía của hắn. Thế nên Li Vẫn mới phải chọn một con đường gian nan như vậy, qua hơn sáu trăm năm, cuối cùng thành công đã đến tận chân mày rồi, hắn sao có thể không hưng phấn?

Nhai Xế mất đi cơ thể, năng lực của nguyên thần giảm sút nghiêm trọng, bị Li Vẫn nhốt trong một cái kết giới trong suốt. Trong đấy còn nhốt cả lão Cửu — Tiêu Đồ. Nhưng Tiêu Đồ đã lấy ba phần hồn, một phần hóa thành cái bóng bị đội trưởng bắt được; một phần khác đã bay đi tìm những Long tử còn lại đang lang bạt tứ phương để cầu cứu. Cho nên Tiêu Đồ ở lại nơi này chỉ còn lại duy nhất một hồn, cho nên cả con rồng đều chìm vào hôn mê.

Nhai Xế lạnh lùng nhìn dáng vẻ sung sướng đến phát điên của Li Vẫn: “Các ngươi làm như vậy, là đi ngược với ý trời, giết hại chúng sinh. Ngươi cho là lão Đại sống lại sẽ có cuộc sống tốt đẹp sao? Thiên đình nhất định sẽ không dễ dàng buông tha cho các ngươi.”

Li Vẫn cười xùy một tiếng: “Ta âm thầm tổ chức Hội Quang Minh đã gần năm trăm năm rồi, phân hội cũng trải rộng khắp toàn cầu, ngươi cho là bề trên không hề phát hiện ra sao?”

Nhai Xế nghe thế thì nhíu mày, chẳng lẽ Thiên đình cũng biết sao?!

Li Vẫn hừ lạnh một tiếng: “Nói thật cho ngươi biết, là bọn họ ngầm đồng ý cho ta làm như vậy đấy. Cho dù là Thần tiên phương Đông hay phương Tây thì cũng đều đã đạt được sự đồng thuận, bọn họ muốn hủy diệt nhân gian thiếu hụt tín ngưỡng này, một lần nữa sáng tạo ra thời đại Thần linh thống trị thế gian! Bọn họ vừa hay có thể nhân lúc Tu La Tràng mở ra lần này, để cho đại ca sống lại, tiến hành một cuộc đại thanh tẩy (cuộc thanh trừng quy mô lớn)!”

…………………………….

“Đây là kênh truyền hình CCAV, cả thế giới đang bước vào thời kỳ khủng hoảng nghiêm trọng, mực nước không ngừng dâng cao trong vòng 24 giờ, nam bán cầu đã hoàn toàn bị nhấn chìm trong nước; cũng trong lúc đó, ở khu vực Đông Nam Á đã xảy ra trận động đất cấp 9, kéo theo đó là sóng thần ở vùng duyên hải… Theo như tin nóng mới nhất, hơn nửa các sự việc ở nước Y (Y thật đó, ko phải Ý đâu), Hoa Kỳ và các nước châu Mỹ-Latinh đều là núi lửa đang hoạt động phun trào, loài người đang phải đối mặt với thảm họa lớn nhất từ trước đến nay…” Vẻ mặt của nữ MC rõ ràng là rầu rĩ nặng nề, nhưng vẫn cố tỏ ra bình tĩnh: “Nhưng người dân nước ta có thể yên tâm, xã hội Trung Quốc vẫn rất hài hòa và ổn định, quan trọng hơn cả là chúng ta phải đoàn kết chặt chẽ…”

Cô ta còn chưa nói hết câu, ống kính đã rung lắc dữ dội, chỉ nghe thấy tiếng la hét kinh hoàng của mọi người, hình ảnh cũng bị gián đoạn.

“Ôi, đây là tận thế!”

“Loài người sắp diệt vong rồi!”

“Tôi không muốn chết!”

Người đi đường hung hăng la hét, giao thông đã hoàn toàn tê liệt. Thế gian bị tà niệm thống trị, lợi dụng lúc xã hội đang hỗn loạn, có người xông vào cửa hàng cướp bóc, có người đột nhập vào nhà người khác cướp đoạt tài sản, có kẻ lại chém bừa người trên đường…

Châu Phi, thầy cúng thổ dân nhảy điệu múa hiến tế, người dân nơi đây tin vào Thần của bọn họ, có lẽ mảnh đất châu Phi này sẽ may mắn sống sót…

Cao nguyên Tây Tạng, có một nhóm các Đạt Lai Lạt Ma (1) đang niệm kinh, trong đó có hai anh em Đạt Lai Lạt Ma thoạt nhìn còn chưa đầy một tuổi, vẫn còn là đứa bé con. Nhưng trong đôi mắt của bọn họ lại tràn ngập trí tuệ, toàn thân được vầng sáng màu vàng bao phủ. Tại cõi thần thánh, hết thảy coi như bình yên.

Trong khu tị nạn, người già, phụ nữ và trẻ em tụ lại một chỗ ôm lấy nhau: “Cầu Chúa, xin Người hãy che chở cho con dân của Người!”

“Chúa” đã nhắm mắt lại, cũng bịt kín tai của mình. Mọi người làm sao biết được, tất cả mọi chuyện xảy ra lúc này đều nằm trong kế hoạch của “Chúa” của bọn họ?

…………………………………….

Diêu Nhiếp nói: “Tôi cảm thấy anh ấy đang ở gần đây.”

“Có lẽ là có kết giới.” Toan Nghê cõng Diêu Nhiếp lượn một vòng trên không trung, không thấy ở đây có bất cứ sinh vật nào.

“Thế thì phải làm sao bây giờ? Mi có thể mở kết giới ra được không?” Diêu Nhiếp hỏi.

Toan Nghê quay đầu lại nhìn Diêu Nhiếp chằm chằm: “… Không.”

Diêu Nhiếp lại nhìn thoáng qua con chim mập trên đỉnh đầu, đối phương rất tự giác nhìn lên trời… Không cần hỏi cũng biết, người này chắc chắn là không rồi. Nếu có, thì với cái tính của hắn chắc chắn đã sớm vênh mặt lên lớn giọng tuyên bố mình đây không ai địch nổi rồi.

Ngay khi tưởng đã hết đường xoay xở, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một khe nứt. Có người hét to một tiếng: “Tránh ra!”

Toan Nghê nhanh nhẹn nhảy ra chỗ khác. Chỉ thấy có một người từ trên trời giáng xuống, chiếc roi dài trong tay của hắn được dòng điện màu lam sáng chói bao phủ.

Toan Nghê âm thầm cảm thấy may mắn, may mà mình lẩn nhanh, không thì chẳng phải đã bị điện giật chết queo rồi sao? Đáng tiếc hắn yên tâm quá sớm, nối đuôi theo người nọ giáng xuống từ trên trời, còn có một đám vật thể không xác định nhảy xuống nữa.

“Mk! Trời đổ mưa xác ướp à?!” Diêu Nhiếp điếng người, anh lúc đầu cũng không thấy rõ kẻ vừa mới nhảy xuống là ai, đến khi người nọ đáp xuống đất rồi, anh mới nhận ra là đội trưởng. Mà theo sát phía sau hắn là một gã đạo sĩ, còn có một đám xác ướp và xác sống.

Ra sau nữa chính là đám cảnh viên ăn mặc như trong “Ma trận” của Hình trinh U đội, Cao Đại Toàn, Thao Thiết, Tam Vô và Daniel cũng thuộc Hình trinh U đội, bọn họ cũng đứng trong đội ngũ cảnh viên. Đây là lần đầu tiên Diêu Nhiếp thấy Tam Vô không mặc cái áo choàng rách của cậu ta, mà thay bằng một cái áo da màu đen, nhưng mà cũng giống nhau cả thôi.

Ly kỳ nhất chính là, ngay khi cái khe nứt kia sắp khép lại, lại có mấy người nữa nhảy ra ngoài. Diêu Nhiếp nhìn thật kỹ, không ngờ lại là Hùng Tráng, Bồ Lao và lão Tứ.

“Hùng Hùng ~~” Hoa Trĩ vừa nhìn thấy Hùng Tráng, liền buông tha cho cái đầu “tổ chim” của Diêu Nhiếp, bay vào lòng Hùng Tráng mà khóc lóc kể lể.

“Ô ô ~~ sao giờ ngươi mới đến hả, ta lớn lên quá đẹp, bọn chúng ao ước vẻ đẹp của ta, ham muốn người ta ~~ nhưng mà ngươi yên tâm, người ta vì ngươi mà liều chết không theo ~” vốn tưởng lúc này Hùng Tráng cũng sẽ như mọi khi mà gỡ hắn ra, lại không ngờ lần này, Hùng Tráng lại ôm hắn thật chặt vào lòng, trong giọng nói còn mang theo chút run rẩy: “May mắn… Ngươi không sao.”

Toan Nghê đáp xuống đất, rồi hỏi: “Lão Tam, lão Tứ, sao các ngươi cũng tới đây thế này? Lão Cửu cũng tìm đến các ngươi à?”

Bồ Lao nghi ngờ nhìn Toan Nghê: “Lão Thất? Ngươi tìm lại được chân thân rồi à? Ta đã nói là loài rồng chúng ta không thể thiếu chân thân rồi mà, không có chân thân thì rất bất tiện, hơn nữa loại hành vi tùy tiện vứt bừa cơ thể này cũng không tốt…”

Bệ Ngạn chịu không nổi hắn lải nhải, ngắt lời trước tiên: “Hắn không phải Lão Thất đâu, trên người không có sát khí. Ngươi là ai?”

Toan Nghê cười “ha ha”: “Vẫn là lão Tứ lợi hại, ta là lão Bát Toan Nghê đây. Lão Cửu tìm ta, bảo ta đưa chân thân của Lão Thất đến đây.”

Hôm nay Thao Thiết đại khai “cật (ăn) giới”, cho dù là xác sống hay là xác ướp, đứa nào xông đến hắn cũng không từ chối, ngàn năm khó gặp mà ăn đến no căng, hắn ợ một cái: “Các ngươi đừng ôn chuyện lúc này, trước mắt xử lí đám kia quan trọng hơn nhiều!”

Diêu Nhiếp thấy đội trưởng có thể rạch nát không gian, liền đoán hắn nhất định có thể tạo ra không gian kết giới, nói không chừng hắn cũng có cách phá mở kết giới luôn. Anh bảo Toan Nghê bay lên đưa anh đến bên cạnh đội trưởng đang đánh nhau với gã đạo sĩ kia.

Trong miệng Toan Nghê phun ra ngọn lửa, đốt mông gã đạo sĩ. Gã đạo sĩ vội lăn lộn trên đất để dập lửa, đội trưởng nhân cơ hội này quất cho một roi, khiến gã bị điện giật thành than đen.

Diêu Nhiếp từ trên mình Toan Nghê leo xuống: “Đội trưởng, anh có thể mở kết giới được không? Tôi cảm thấy Tiểu Thất ở ngay gần đây, nhưng bọn tôi tìm không thấy anh ấy. Tôi nghi là anh ấy ở trong kết giới.”

Đội trưởng quay đầu lại nhìn, đối diện với đôi mắt thật to của chân thân Nhai Xế: “A? Chân thân của Nhai Xế? Lấy ra khi nào vậy? Ta nhớ là ta có thêm mấy tầng phong ấn nữa mà.”

Diêu Nhiếp sốt ruột: “Giờ không phải là lúc nói chuyện này, rốt cuộc là anh có mở kết giới ra được không?”

Đội trưởng lắc lắc cái roi lóe tia điện trên tay mình rồi nói: “Đương nhiên, Hỗn Nguyên Tiên của ta có thể rạch mở hết thảy không gian. Ngươi nói đi, đại khái là hắn ở chỗ nào?”

“Ở chỗ này.” Toan Nghê cõng Diêu Nhiếp bay lên lưng chừng trời, đội trưởng cưỡi đĩa bay của hắn theo sát phía sau.

“Ầm ầm ầm” tiếng sấm vang lên, không trung lại xuất hiện thêm một khe nứt nữa. Toan Nghê ngay lập tức cõng Diêu Nhiếp nhảy vào. Đội trưởng liếc mắt nhìn vào bên trong, rồi dặn dò nhóm cảnh viên ở trên mặt đất: “Các ngươi giải quyết xong cái đám trên mặt đất kia đi rồi vào đây trợ giúp.” Nói xong, hắn cũng nhảy vào trong không gian.

………………………

So với Luyện ngục nhân gian ngoài kia, thì nơi này có thể gọi là tiên cảnh.

Ngay lúc bọn họ nhảy vào, Li Vẫn cũng đã cảm nhận được có kẻ xâm nhập. Hắn đứng trên vách núi, chờ đối phương tìm tới cửa.

“Hoanh nghênh quang lâm (2), đệ muội (em dâu). Còn có… Lão Bát đúng không?” Gương mặt xinh đẹp tinh xảo của Li Vẫn khẽ nở nụ cười.

Tuy rằng nụ cười kia đẹp đến kinh người, nhưng Diêu Nhiếp chỉ cảm thấy toàn thân ớn lạnh: “Em dâu cái đầu mi! Ông đây là đàn ông nhé, mi không nhìn thấy à?!”

Toan Nghê nhịn không được trách cứ: “Lão Nhị, là ngươi thật sao?! Sao ngươi lại hồ đồ như vậy?! Làm thế này Thiên đình sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu!”

Li Vẫn cười lạnh: “Ha ha ha, không bỏ qua cho ta? Ta làm thế này là có tên Ngọc Đế kia ngầm đồng ý đấy! Hắn ban cho ta thần lực, chỉ để tiêu diệt nhân gian. Ta đương nhiên sẽ không dám làm trái ý của hắn đúng không? Chuyện này vừa hay lại hợp ý ta. Đại ca sẽ sống lại, ngươi không muốn gặp lại hắn sao?”

Toan Nghê thở gấp: “Ngươi như vậy, cho dù đại ca sống lại hắn cũng chẳng thể nào vui sướng được!”

Diêu Nhiếp ngắt lời hắn: “Dong dài với hắn nhiều thế để làm gì? Này! Họ “Si (3)” kia, mi giấu Tiểu Thất ở đâu rồi?!”

Li Vẫn lại mỉm cười: “Chẳng phải ngươi có thể cảm giác được hắn ở đâu sao? Sao lại còn hỏi ta?”

Diêu Nhiếp quay đầu lại nói với đội trưởng: “Quất về phía hắn đi! Tôi cảm thấy Tiểu Thất ở ngay phía sau hắn!”

Hỗn Nguyên Tiên mang theo sấm chớp xẹt qua, Li Vẫn nhanh nhẹn né sang bên cạnh, tránh được một roi. Nhưng kết giới phía sau hắn cũng đã bị rạch ra một vết nứt. Nhai Xế ngay lập tức từ bên trong nhảy ra.

Diêu Nhiếp vội vàng trèo xuống khỏi mình Toan Nghê, chạy lên xem xét Nhai Xế một lượt từ trên xuống dưới, rồi mới nói: “Anh không sao chứ?” Nói xong, Diêu Nhiếp định cho hắn một cái ôm, không ngờ lại ôm phải khoảng không. Anh quên mất Nhai Xế hiện giờ chỉ có nguyên thần mà thôi.

Nhai Xế cũng cẩn thận quan sát Diêu Nhiếp: “Ta không sao, em không sao chứ?”

Diêu Nhiếp đắc ý: “Em thì có chuyện gì nào? Em đây dũng cảm phi thường nha! Cuối cùng cũng đến lượt anh làm Athena, em làm Ngũ Tiểu Cường (4) rồi đúng không?” Diêu Nhiếp vẫn còn ôm hận mỗi lần được Nhai Xế “anh hùng cứu mỹ nhân” khiến anh bị mất hết cả lòng tự tôn đàn ông.

Nhai Xế yêu chết cái giọng điệu này của Diêu Nhiếp, tuy không thể chạm vào người anh, nhưng vẫn dùng cái đầu xù lông cọ cọ vào mặt anh. Mắt thấy hai người sắp sửa diễn phim tình yêu lãng mạn. Toan Nghê không thể không chen vào: “Lão Thất, ta là lão Bát, ta đưa chân thân của ngươi đến đây. Mau mặc vào đi.” Nói xong, nguyên thần của Toan Nghê liền thoát ra ngoài.

Nhai Xế vào lại chân thân của mình, chân thân đã hơn một năm không dùng, có chút không quen. May mắn hắn cũng không mắc bệnh sạch sẽ, chứ không chân thân đã bị người khác dùng qua, cũng giống như quần áo đã bị người khác mặc qua, luôn thấy không được tự nhiên.

Nhai Xế hóa thành hình người, Diêu Nhiếp sửng sốt. Hình dạng con người của Nhai Xế không khác X là mấy, cho dù là vóc dáng hay vẻ ngoài đều vô cùng tương tự, chỉ có khác là hai đồng tử của Nhai Xế là màu vàng, hơn nữa ngũ quan của hắn càng thêm sắc nét và hoang dã hơn. Khó trách hắn lại xem trọng cơ thể của X như vậy, thì ra là do không khác biệt lắm với dáng dấp của hắn.

Đội trưởng và Li Vẫn đã sớm lao vào đánh nhau, đội trưởng tranh thủ thời gian quay đầu lại nói: “Đừng mê mẩn ra đó nữa, trước hết phải giải quyết Li Vẫn đã, nếu không chờ đến khi Bị Hí hoàn toàn sống lại, thế giới này sẽ diệt vong đấy!”

Mặc kệ đội trưởng có tấn công thế nào, Li Vẫn vẫn không hề sợ hãi, quả thật giống như mèo vờn chuột, cười cợt chơi đùa cùng hắn: “Đừng uổng phí công phu làm gì. Thần lực của ta là do bề trên ban cho, các ngươi không giết được ta đâu.”

Quả đúng như lời hắn nói, cho dù Nhai Xế, Diêu Nhiếp và đội trưởng hợp sức lại, cũng không thể mảy may làm hắn bị thương. Đến khi Li Vẫn đùa chán rồi, mới há miệng phun ra sóng lớn lật trời, đánh mọi người ngã lăn ra đất.

Đúng vào thời khắc quan trọng, Thiên Cơ từ trên trời giáng xuống: “Đội trưởng, tôi mang Ngọc Đế đến đây!”

Trên bầu trời xuất hiện một vầng hào quang to lớn chói lọi, Diêu Nhiếp vội đưa tay che mắt lại. Chỉ nghe thấy một giọng nói vừa trang nghiêm lại vừa mơ hồ từ không trung bay tới: “Li Vẫn, mặc dù chúng ta cho phép ngươi sáng tạo ra tân thế giới, nhưng ngươi đã đi quá xa rồi, tại sao ngươi lại giết hại chúng sinh? Thần lực ta ban cho ngươi, giờ đây thu hồi. Ngươi tự giải quyết cho tốt đi.” Nói xong, Ngọc Đế phất tay áo rời đi.

Đội trưởng nện một đấm lên ngực Thiên Cơ: “Tại sao lâu như thế mới đến?”

Thiên Cơ bị đau, xoa xoa ngực, vẻ mặt vô tội: “Không có cách nào, cái lão kia dầu muối không ăn (cứng đầu), nếu không phải anh nói cho tôi biết dùng chuyện năm đó hắn viết thư tình cho anh để uy hiếp, phỏng chừng hắn vẫn không chịu đi vào khuôn khổ đâu.”

Tuy Li Vẫn đã không còn thần lực mà Ngọc Đế ban cho, nhưng dù sao hắn cũng là Long tử, huống chi mấy trăm năm qua hắn vì muốn Bị Hí sống lại, đã sớm rơi vào ma đạo, thu lấy không biết bao nhiêu là sinh hồn (hồn sống) để tu luyện, uy lực so với các Long tử bình thường mạnh hơn nhiều. Bọn họ vẫn như cũ khó mà làm hắn bị thương được.

Đội trưởng đột nhiên nhớ tới: “Nhai Xế, dùng Trảm Tiên kiếm!”

Nhai Xế nghe thế liền phun Trảm Tiên kiếm ra khỏi miệng. Nhưng thanh kiếm này từ lâu đã mất đi kiếm hồn, giờ đây chỉ còn là một thanh kiếm bình thường, căn bản vẫn không thể làm Li Vẫn bị thương chút nào.

Li Vẫn cười nhạo: “Chỉ bằng cái thanh kiếm nát này mà cũng đòi giết ta à? Đúng là không biết tự lượng sức!” Nói xong, tay hắn vung lên, hất văng Trảm Tiên Kiếm xuống đất. Móng vuốt màu xanh lam phủ trên đỉnh đầu Nhai Xế.

Đội trưởng hoảng sợ biến sắc: “Không ổn! Hắn muốn nhiếp hồn!”

Diêu Nhiếp mắt thấy sinh hồn của người yêu sắp bị lấy đi mất, không biết lấy dũng khí từ đâu, anh nhặt Trảm Tiên kiếm trên mặt đất lên xông thẳng đến chỗ Li Vẫn. Li Vẫn hoàn toàn không coi anh ra gì, cũng không thèm né tránh.

Trong nháy mắt khi Trảm Tiên Kiếm tiếp xúc với Li Vẫn, một vầng sáng màu vàng bỗng bao lấy Diêu Nhiếp và thanh kiếm.

“A!!” Một tiếng thét thê lương vang lên, Trảm Tiên kiếm đã đâm vào thân thể Li Vẫn.

Tay Diêu Nhiếp càng thêm ra sức, đâm Trảm Tiên kiếm vào thật sâu: “Xuống địa ngục đi!”

Li Vẫn đã không còn Ngọc Đế che chở, nếu chết đi chắc chắn sẽ rơi vào địa ngục Vô Gián (5).

“Thỉnh thủ hạ lưu tình (6)!” Đúng lúc này, không trung bỗng vang lên một giọng nam trầm thấp mạnh mẽ, ánh sáng bốn phía đột nhiên tối đi.

“Lão Đại?!”

“Đại ca?!”

Chỉ thấy trong bóng tối, xuất hiện một bóng người. Diêu Nhiếp không nhìn rõ bộ dáng của hắn, nhưng lại bị oán tà khí mãnh liệt trên người hắn trấn áp đến mức không thể động đậy.

Bị Hí ôm lấy Li Vẫn đang hấp hối nói với Thiên Cơ: “Ta nguyện cùng Li Vẫn vĩnh viễn trấn tại Tu La Tràng, suốt đời suốt kiếp sẽ không hiện thế (7). Xin hãy tha cho hắn một mạng.”

Nói xong, cũng không quan tâm bọn họ có đồng ý hay không, liền ôm lấy Li Vẫn biến mất.

Cho đến thật lâu sau, Diêu Nhiếp vẫn còn nhớ như in cảnh tượng cuối cùng kia. Li Vẫn tuy đang hấp hối, nhưng vẻ mặt si mê nhìn Bị Hí lại vô cùng mãn nguyện. Anh nghĩ, Li Vẫn là cam tâm tình nguyện vĩnh viễn ở bên cạnh Bị Hí tại Tu La Tràng. Chỉ cần có tình yêu, cho dù là Luyện ngục cũng tốt hơn thiên đường…

……………………………..

“Hả? Cái gì?! Đã xong hết rồi sao?! Không cho bọn tôi cơ hội lên sân khấu luôn hả?” Lúc đám Tam Vô xông vào, hết thảy đã trần ai lạc định (8). Loài người đã thoát khỏi thảm họa tận thế.

Đáng tiếc ngoài Trung Quốc và một số khu vực ở châu Phi ra, hầu như đã không còn ai sống sót.

Đội trưởng nói: “Đi thôi, còn rất nhiều chuyện phải giải quyết đấy.” Công tác xây dựng lại sẽ rất nặng nề đây.

Diêu Nhiếp ôm lấy thắt lưng Nhai Xế: “Đi, chúng ta về nhà thôi!”

Nhai Xế nhìn Diêu Nhiếp thật sâu, nhà ư? Hắn thích từ này.

“Ừ, về nhà!”

…………………………….

Đại hồng thủy đã rút đi, động đất cũng đã ngừng. Mây đen đã tan đi, mọi người ngẩng đầu lên nhìn ánh mặt trời.

“A? Đó là?”

“UFO?!”

“Siêu nhân?!”

“Người ngoài hành tinh cứu Trái Đất?!”

Nhai Xế cõng Diêu Nhiếp bay lượn trên không trung. Diêu Nhiếp nói: “Em cuối cùng cũng nhận ra là quên cái gì rồi…”

Đội trưởng và Thiên Cơ cưỡi trên đĩa bay đuổi theo: “Khốn khiếp! Các người đem cơ thể của X đi đâu thế hả?!”

《Hoàn》

Suy nghĩ của tác giả:

Bùng nổ số lượng từ, bởi vì tôi rất cố chấp với chương truyện, tuy một chương này có thể chia làm hai chương, nhưng mà tôi thích con số 120 tròn trĩnh này.

Diêu Nhiếp: Thế này là kết thúc rồi đó hả? Phim cũng được ấn định luôn rồi à?! Hại não quá đi?!

Nhai Xế: Tại sao khí thế của ta hôm nay lại yếu như vậy?!

Tác giả: … Bởi vì diễn viên chính hôm nay là bé gái nhà cậu đấy thôi. Muốn cho cậu ta thể hiện bản lĩnh đấy mà!

Tiểu hồ ly: Sao ta lại không được lên sân khấu?

Tác giả: Mi ở nhà trông trẻ rồi còn gì… Đừng giận mà, bộ sau sẽ tìm mi làm diễn viên chính.

Tiểu hồ ly: Thật không?!

Tác giả ngoái mũi: …. Bộ tiếp theo sẽ nói sau

Từ đầu năm đã bắt đầu phát hành theo kỳ, cũng gần năm tháng rồi. Rốt cục cũng đã hoàn thành bộ truyện dài nhất của tôi rồi.

Vốn tôi định viết đủ năm trăm nghìn chữ, nhưng JJ cũng không chịu thua kém, cứ đơ mãi, đơ đến mức tôi chả muốn làm nữa, rất là đả kích lòng nhiệt huyết nha. Nếu không nhờ có các đồng chí luôn ủng hộ, thì chắc là lúc viết được một nửa đã bỏ quên luôn rồi.

Nhân đây cảm ơn các đồng chí đã để lại phản hồi cho tôi, mua V, bỏ phiếu (đánh giá) và đọc các bài viết của tôi. Đặc biệt là các đồng chí đã tìm ra lỗi và góp ý cho tôi, đặc đặc biệt cảm ơn Lão Hương Cô, luôn tìm lỗi sai giúp tôi, vất vả cho cô rồi. Hôm nay lại tìm lỗi sai lần cuối cho tôi nhé?

Bao gồm cả ngoại truyện, câu chuyện này coi như đã kết thúc thật rồi. Tùy chỉnh in ấn sẽ được mở vào thứ 6.  Mời các đồng chí muốn in ấn, tối thứ sáu hãy quay lại đọc một chương nữa đi.

Có lẽ các đồng chí cảm thấy kết thúc quá vội vàng, nhưng mà kết thúc này tôi đã ấp ủ lâu rồi. Có lẽ sẽ có thêm một chương bổ sung… Nhưng mà tất cả chỉ là kế hoạch mà thôi.

Rốt cục cũng được thở phào một hơi, liên tiếp mấy ngày trong năm tháng, áp lực còn lớn hơn núi nha, có hay không?!

Về phần cái hố tiếp theo ở chỗ nào… Chờ đến lúc JJ không đơ nữa sẽ làm tiếp… Hy vọng sẽ không đợi đến tận thế.

…………………………………

(1) Đạt Lai Lạt Ma: Trong truyện tác giả dùng từ phật sống, “Đạt-lại” có gốc từ tiếng Mông Cổ nghĩa là “biển cả” còn “Lạt-ma” là từ tiếng Tây Tạng được dịch từ tiếng Phạn guru गुरू là từ xưng hô dành cho các vị Đạo sư. “Đạt-lại Lạt-ma” có nghĩa là “Đạo sư với trí huệ như biển cả”. Trong lối dùng hàng ngày nhiều người còn dùng Phật sống để chỉ Đạt-lại Lạt-ma. mọi người vào đây tìm hiểu thêm nhé.

(2) Hoan nghênh quang lâm: Rất hân hạnh được tiếp đón.

(3) 痴 si 癡 /chī/: (Tính) Ngu đần, ngớ ngẩn, (Tính) Mê mẩn, say đắm.

螭 li /chī/ (Danh) Con li. § Theo truyền thuyết, giống như rồng, sắc vàng, không có sừng…. Hai từ này phát âm giống nhau nên bạn Diêu nghe nhầm.

(4) Athena và Ngũ tiểu cường: nhân vật trong game

vang7

(5) Địa ngục Vô Gián: dành cho 5 đại trọng tội: giết cha mẹ, phỉ báng và phản lại Đạo Trời, chia rẽ chúng tăng, giết A-la-hán, làm Phật chảy máu. Nơi đó chúng sinh bị hành hình liên tục đời đời, không gián đoạn, tội nhân không thể chết, phải bỏ thân nầy thụ thân khác trả quả báo, mãi mãi không được siêu sinh đầu thai. (theo wiki)

Còn gọi là ngục A-TỲ hoặc Vô-Tránh… Tội-nhơn nơi ngục nầy bị hình-phạt bằng nhiều cách thống-khổ khác nhau. Chẳng hạn như bị: Lột da vấn thân…; Để trên xe lửa (hỏa xa); Nghiền nát thân-thể; Bỏ vào trong thành bằng sắt, ngoài và trong thành ấy lửa cháy khắp nơi, không có chỗ hở… Các sự thống-khổ nơi đây không sao kể-xiết, tội-nhơn cứ mãi bị hình-phạt tiếp-nối nhau hoài, không có được nhứt một sát-na nào ngừng-nghỉ cả. Vì thế cho nên ngục nầy còn có thêm tên khác nữa là “NGŨ VÔ GIÁN” (tức là có 5 sự trừng-phạt thống-khổ không (bao giờ) gián-đoạn). Mọi người vào đây tìm hiểu thêm nhé.

(6) Thủ hạ lưu tình: Vì tình nghĩa mà khoan hồng vào lúc hành quyết (theo nhà Tử Vi Các). Câu đấy có thể hiểu đơn giản là Xin hãy nể tình mà nương tay.

(7) hiện thế: xuất hiện trên trần thế

(8) Trần ai lạc định: Bụi trần lắng đọng, có nghĩa là mọi việc đã đâu vào đấy hết rồi.