Hồ Sơ Chuyện Lạ

Chương 19-4




Tuy là tốc độ của bóng trắng kia cực kì nhanh, nhưng thông qua video Diêu Nhiếp vẫn liếc mắt một cái liền nhận ra: “Bệ Ngạn?”

Không sai, thứ vừa lướt qua cướp mất tế phẩm kia đúng thật là Bệ Ngạn đã đuổi theo suốt một đường từ Trung Quốc đến tận đây.

Những tín đồ đang quỳ lạy trên mặt đất nhất thời hoảng loạn, thậm chí một số người còn rút súng lục ra, nổ súng về phía hổ trắng đang giang cánh trên không trung. Đáng tiếc viên đạn còn chưa kịp đến gần cơ thể nó, đã bị lá chắn linh khí bao quanh nó ngăn cản, bắn ngược ra ngoài.

Trần Lĩnh Nam xua tay: “Thôi, dừng lại cả đi! Dù sao thì nghi lễ cũng đã hoàn thành rồi.” Ông híp mắt nhìn lên bầu trời, cái người được hổ trắng cõng trên lưng hình như là….

Bệ Ngạn sau khi xác định không có ai đuổi theo, mới thả cô bé tế phẩm lên trên một tảng đá lớn. Nhưng đáng tiếc, trên người cô bé đã không còn dấu hiệu của sự sống.

Hắn thở dài: “Vẫn là tới chậm một bước.”

Trần Điển Hâm nhìn thi thể khô héo trên tảng đá, nhất thời khó có thể chấp nhận được. Đây chính là người em gái mà mình chưa bao giờ gặp mặt sao? Lần đầu tiên gặp mặt của bọn họ không ngờ lại trong hoàn cảnh như thế này, càng khiến cho y khó chấp nhận hơn chính là, bố của y vậy mà lại đem con gái ruột hiến tế cho Tà Thần, cảm xúc hỗn loạn, y ngã quỵ xuống bên cạnh thi thể em gái lớn tiếng gào khóc.

Bệ Ngạn bước đến vươn đầu lưỡi liếm khô nước mắt cho y, im lặng an ủi.

………………………………….

“Lão già áo ngực” giơ cao ly rượu, vẻ mặt cực kì hưng phấn: “Chúng ta hãy ăn mừng đi nào, tế phẩm thứ sáu đã thành công hiến cho Thần Quang Minh rồi. Sự thức tỉnh của Thần vĩ đại lại tiến thêm một bước nữa (1)!”

Diêu Nhiếp nhìn xung quanh thấy trên mặt tất cả mọi người đều mang theo vẻ cuồng nhiệt, giống như là vô cùng sung sướng vậy. Anh cũng đành phải xuôi theo dòng nước, giơ cao ly rượu, vờ như là đang vô cùng vui mừng.

“Tốt rồi, nghi lễ đánh thức đã được cử hành rất thuận lợi. Sau đây chúng ta sẽ bắt đầu tiến hành nghi lễ nhập hội cho những hội viên mới. Đầu tiên, ta rất vinh dự được giới thiệu cho mọi người một nhân vật chính khác trong buổi lễ tối nay, siêu sao hot nhất Trung Quốc chạm tay cũng có thể bỏng —— Hoa Trĩ tiên sinh!” Lão già lớn tiếng tuyên bố.

Mọi người bên dưới sân khấu đều nhiệt liệt vỗ tay hoan nghênh.

Rượu trong miệng Diêu Nhiếp suýt nữa thì phun cả ra ngoài. Làm thế nào? Con chim trĩ tinh kia cũng là người của giáo phái này sao?

Nhưng rất nhanh sau đó anh liền phủ định suy nghĩ này, bởi vì rất rõ ràng, Hoa Trĩ cũng là bị bắt tới. Bởi vì cách thức hắn ta lên sân khấu quá mức khác biệt —— hai tên áo đen cường tráng khiêng Hoa Trĩ đang bị trói như cái kén sâu lên sân khấu.

Diêu Nhiếp bắt đầu cảm thấy may mắn vì lúc ấy mình cũng xem như là khá phối hợp, chứ không thì trên sân khấu bây giờ đã có tận hai cái kén sâu.

“Mời Diêu Nhiếp tiên sinh cũng lên đây luôn đi.” Lão già nói với Diêu Nhiếp.

Diêu Nhiếp dưới ánh mắt trừng trừng của đám người không thể không cắn răng bước lên bục phát biểu.

Hiển nhiên, Hoa Trĩ nhìn thấy Diêu Nhiếp cũng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, chẳng qua trước miệng hắn bị dán một lá bùa, chỉ có thể phát ra những tiếng “ưm, ưm” mơ hồ.

Lão già lại liên miên ca ngợi công đức của “Thần Quang Minh” với bọn họ một hồi, cuối cùng mới nói: “Cảm ơn Chúa tể vĩ đại đã ban cho chúng con nguồn máu mới!”

Diêu Nhiếp nhíu mày, “Thần Quang Minh” này rốt cuộc là sản phẩm của nước nào vậy nhỉ? Sao cứ chốc lại Chúa, chốc lại Thần thế kia? Xưng hô thì rất giống nước ngoài, nhưng sao tất cả hội viên lại dùng tiếng Trung để giao tiếp, hơn nữa toàn bộ nghi lễ lại còn mang theo chút ít phong cách của Đạo giáo và Phật giáo phương Đông.

Sau khi lão già vỗ mông ngựa (nịnh nọt) “Chúa” nhà lão xong, mới bảo tên áo đen khiêng tới một tháp rượu lớn bằng nhựa trong suốt. Đám hội viên ở dưới đồng loạt nhìn lên, trong mắt lóe lên thứ ánh sáng tham lam đói khát.

Diêu Nhiếp nghi ngờ, cái này là để làm gì vậy? Chẳng lẽ nghi lễ nhập hội chính là khui Champagne ra uống? Không để anh suy nghĩ thêm nữa, hai tên áo đen liền thả Hoa Trĩ xuống, trong khi đó lão già lại cầm một con dao găm, định cắt cổ Hoa Trĩ.

May mà Hoa Trĩ phản ứng nhanh nhạy, tuy cơ thể bị trói, nhưng vẫn phản ứng ngay tức khắc, lăn một vòng sang bên cạnh, tránh thoát một nhát kia.

F*ck! Diêu Nhiếp giờ đã ngộ ra. Cái gọi là nguồn máu mới, quả nhiên là xứng với cái tên của nó. Thì ra đám phần tử tà giáo này muốn máu của bọn họ!

Đùa chứ, nghe nói uống máu gà có thể khiến cho người ta hưng phấn, nhưng mình là người cơ mà, uống máu của mình thì có ích lợi gì chứ?! Sẽ chỉ làm cho mình bị chảy máu quá nhiều mà chết thôi!

Lão già tấn công không thành, giận dữ ra lệnh cho hai tên áo đen giữ chặt lấy Hoa Trĩ, định làm lại lần nữa.

Diêu Nhiếp nhanh tay lẹ mắt, một cước đá Hoa Trĩ sang một bên.

Lão già lại chém vào khoảng không, lão quay đầu lại nhìn Diêu Nhiếp, ánh mắt hung ác.

………………………………

Nhai Xế đi theo tên áo đen đến một tầng hầm trống trải, thì tên áo đen đột nhiên dừng lại, nói với Nhai Xế: “Long tử điện hạ, con đường phía dưới ta không được phép đi vào, xin ngài hãy tự đi tiếp.” Nói xong, hắn khoát tay.

Nhai Xế không nói gì, đi thẳng về phía trước. Hắn có thể cảm giác được nơi đây có giăng kết giới, nơi này cũng không đơn giản chỉ là tầng hầm mà thôi.

Hắn đi được vài bước, thì khung cảnh đột nhiên thay đổi. Tựa như xuyên qua thời gian và không gian, hắn thấy mình đang ở trong một khu vườn giữa không trung.

Nơi đây thật đúng là thiên đường, một hòn đảo treo lơ lửng giữa không trung, có các loại chim thần kỳ đầy màu sắc ríu rít bay lượn trên bầu trời, khắp mọi nơi đều có các loại kì hoa dị thảo (hoa cỏ kỳ lạ hiếm thấy).

“Đã lâu không gặp, lão Thất.” Lại là giọng nói khàn khàn kia.

Nhai Xế quay đầu lại, phía sau hắn xuất hiện một bóng người.

Người nọ có một mái tóc màu xanh dương, cả khuôn mặt lộ ra màu xanh lam trong suốt, đường nét ưu nhã xinh đẹp, tựa như một bức tượng pha lê tinh xảo, dưới thân của hắn không có chân, chỉ có một cái đuôi giống hệt như đuôi diều hâu. Cả người hắn lơ lửng giữa không trung, không khí khắp nơi đều ẩm ướt, tạo thành sương mù trắng xóa dày đặc.

Đối mặt với lời chào của đối phương, Nhai Xế vẫn rất thản nhiên, hắn chỉ hỏi: “Ngươi chính là hội trưởng của Hội Quang Minh sao?”

Đối phương khẽ nhếch khóe môi, tựa như đang cười: “Không, giữ chức hội trưởng của hội này là gia tộc Creole cơ. Ta chỉ là Thần Bảo Hộ của bọn chúng mà thôi.”

Nhai Xế đương nhiên không tin, chỉ sợ gia tộc Creole kia cũng chỉ là con rối mà thôi, dựa vào lời nói và thái độ của tên áo đen dẫn đường khi nãy là có thể nhận ra được, người ở trước mặt mình lúc này đây mới là hội trưởng thật sự.

Nhai Xế lạnh lùng nhìn hắn: “Lão Nhị, tại sao ngươi lại làm như vậy?”

Mặc dù cơ hội gặp gỡ của huynh đệ bọn hắn không nhiều lắm, quan hệ huynh đệ cũng chả có bao nhiêu thân thiết. Nhưng với sự hiểu biết của Nhai Xế về Li Vãn, thì hắn cũng không phải là một kẻ đam mê quyền lực, rốt cuộc thì hắn làm như vậy là có mục đích gì?

“Vì cái gì à?” Li Vãn nhíu mày: “Ta nghĩ là các ngươi đã điều tra rõ ràng cả rồi chứ. Mục đích của ta rất đơn giản, chính là khiến cho hắn sống lại! Bằng bất cứ giá nào cũng phải khiến cho hắn sống lại! Đó là thứ mà bọn chúng nợ chúng ta, đó cũng là cái giá mà bọn chúng phải trả!”

Ánh mắt Nhai Xế nhìn Li Vãn vẫn lạnh nhạt như cũ: “Ai?”

Li Vãn nhìn Nhai Xế, trong ánh mắt mang theo bất mãn và trách cứ: “Sao? Ngươi quên rồi à? Nhắc mới nhớ, khởi nguồn của tất cả mọi chuyện cũng đều là vì tranh chấp giữa ngươi và Lưu Bá Ôn mà ra. Nếu không phải vì thanh Trảm Tiên kiếm kia, chúng ta cũng sẽ không rơi vào kết cục như thế này!” Nói đến đoạn sau, Li Vãn đã nghiến răng nghiến lợi.

Trong lòng Nhai Xế đã lờ mờ có chút cảm giác, hắn sợ rằng đã đoán được vị Tà Thần đang sống lại kia rốt cuộc là ai rồi, hắn nhíu mày: “Ngươi đây là muốn tìm ta tính sổ sao?”

Li Vãn nghe vậy liền mỉm cười chế giễu, gương mặt tinh xảo kia quỷ dị không nói nên lời: “Không, chúng ta dù sao cũng là huynh đệ, ta sao có thể trả thù ngươi được chứ? Chẳng qua, ta chỉ muốn mượn ở chỗ ngươi một vật chứa thích hợp cho hắn dùng mà thôi.”

Trong lòng Nhai Xế thầm vang lên một tiếng hỏng bét, Diêu Nhiếp gặp nguy hiểm rồi!

Hắn ngay lập tức quay đầu lại, định rời đi, nhưng dù làm thế nào cũng chỉ có thể đi lòng vòng tại chỗ.

“Gấp cái gì? Ngươi bây giờ có muốn đi cũng không còn kịp nữa rồi.” Không biết từ bao giờ, Li Vãn đã bay tới phía sau Nhai Xế, thì thầm vào tai hắn: “Huống chi, ngươi cũng đi không được…” câu tiếp theo còn chưa nói xong, Nhai Xế đã cảm thấy đau nhói ở bụng. Hắn cúi đầu nhìn xuống, cánh tay màu xanh lam trong suốt của Li Vãn đã xuyên qua cơ thể hắn. Hắn ngẩng đầu lên, đối diện với một đôi mắt lóe lên thứ ánh sáng yêu dị.

………………………

“Đội trưởng, chúng ta vừa nhận được tin tức mới nhất, sông băng ở Nam cực đang tan chảy, mực nước trên toàn cầu đang dâng lên!” Một viên cảnh sát lo lắng báo cáo cho đội trưởng Hình trinh U đội.

Đội trưởng đặt tách trà xuống, vẻ mặt luôn luôn thản nhiên cuối cùng cũng xuất hiện chút nghiêm trọng: “Bên chỗ Thiên Cơ thế nào rồi?”

Viên cảnh sát tiếp tục báo cáo: “Thiên Cơ vẫn đang dàn xếp với bề trên, tạm thời vẫn chưa thể trả lời chúng ta được.” Y vừa dứt lời, thì có một viên cảnh sát mặc áo da màu đen, ăn mặc ý như trong “Ma trận (2)” xông vào: “Báo cáo đội trưởng, núi lửa lớn nhất ở nước láng giềng đã phun trào, theo như dự đoán, trong vòng 48 giờ, đảo quốc sẽ bị nhấn chìm hoàn toàn! Rất nhiều dân tị nạn đang nhập cư trái phép vào nước ta!”

Đội trưởng nhíu mày, rốt cuộc hạ lệnh: “Không thể đợi quyết định của bề trên được nữa, thứ kia nếu không sớm diệt trừ, chờ đến khi nó hoàn toàn sống lại, sẽ đưa con người đến bờ vực tuyêt chủng!” Nói xong, hắn ra lệnh cho tên “ma trận” kia: “Z, ngươi dẫn phân đội I và phân đội II theo ta đi diệt trừ thứ tà vật kia!”

Z gật đầu nhận lệnh: “Rõ!”

Nhưng bọn họ còn chưa kịp ra khỏi cửa, giữa không trung đột nhiên vang lên một giọng nữ dễ nghe: “Cảnh cáo! Cảnh cáo! Có người xông vào phía sau khu vườn!”

Phía sau khu vườn đã được đội trưởng lắp đặt một không gian kết giới, hiện tại cả ba tế phẩm và Lạc Đan Thanh đều đang được sắp xếp ở đấy. Người bình thường căn bản tìm không ra nơi đó, chứ đừng nói là muốn xông vào.

Đội trưởng biến sắc, thay đổi mệnh lệnh: “Z, gọi phân đội I, II đến đây, ta ra phía sau vườn trước. Truyền lệnh của ta: “Bằng bất cứ giá nào cũng phải bảo vệ tế phẩm, không được để cho bọn họ rơi vào tay quân địch! Còn nữa, báo cho Thiên Cơ, nếu vị kia không đồng ý, thì nói trong tay ta có nhược điểm của hắn, nếu không muốn ta phanh phui ra ngoài, thì lo mà đồng ý với yêu cầu của chúng ta đi!”

Z sửng sốt một chút, rồi mới lập tức nhận lệnh. Đội trưởng còn dám uy hiếp cả Thượng Thần nữa, đúng là xứng với cái tên “Gan lớn che trời” mà.

……………………………..

Suy nghĩ của tác giả:

Mao thác, lão Nhị đúng là kẻ chủ mưu, cũng là hội trưởng. Nhưng mà hắn cũng không phải là BOSS lớn cuối cùng.

Một số đồng chí bảo là bàn chân người không được đẹp lắm, tôi đã đổi bức vẽ bàn chân, phát hiện hiệu quả như nhau. Cũng có đồng chí nói ảnh bìa bây giờ rất đẹp, đẹp thì đương nhiên là tốt rồi, nhưng mà tùy chỉnh in ấn cũng coi như là sản phẩm xuất bản rồi, không thể dùng cái không có bản quyền được. Mỹ nam kia cũng không phải là tôi vẽ, tôi không có bản quyền, cho nên không thể dùng được. Hơn nữa tôi cảm thấy tác phẩm siêu nhiên không cần phải xuất hiện nhân vật có cảm giác tương tự như thế.

Đêm nay tôi sẽ thử bắt chước vẽ một bức tranh, nhưng mà trình độ của tôi khi tốt khi kém, trang bìa “Phản xuyên chi thiên vương” đã được xem là trạng thái đỉnh cao của tôi rồi. Nếu vẽ không có cảm giác, thì sẽ dùng ảnh bìa đầu tiên, đổi thành bức vẽ bàn chân đi.

……………………………………….

(1) Trong câu này có thêm một chữ 离 /li/: (Động) Lìa tan, chia lìa, chia cách, (Động) Cách (khoảng),… nhưng không phải là chữ 螭 /li/ ((Danh) Con li. § Theo truyền thuyết, giống như rồng, sắc vàng, không có sừng) trong Li Vãn nên t không thêm vào vì sợ hiểu nhầm í, bởi tác giả cũng đã gợi ỹ đại boss không phải là Li Vãn rồi. Nếu sau phát hiện có sai sót t sẽ sửa lại sau.

(2) Ma trận