Hồ Sơ Chuyện Lạ

Chương 16-5




“Đây đã là người thứ ba trong tháng này rồi, nhưng chúng ta lại không hề có tiến triển gì, thậm chí ngay cả một bước đột phá cũng không nốt!”

Trong phòng họp, Cao Đại Toàn đang phát máy chiếu. Trên màn hình lớn đang hiển thị tư liệu của nạn nhân trong sự việc mới nhất.

“Có khi nào hướng điều tra của chúng ta đã sai ngay từ đầu rồi không? Có lẽ đối phương cũng không sử dụng Mao Sơn đạo thuật.” Daniel đến đây đã hơn nửa năm, đã có thể giao tiếp tiếng Trung khá lưu loát với mọi người.

Nạp Tạp phản đối: “Không, tôi cảm thấy hướng đi này không sai. Trụy hồn đà, Phân phách châm, Dẫn hồn hoa đều là pháp khí chuyên dụng của Mao Sơn đạo thuật.”

Tam Vô cũng bắt đầu hoài nghi: “Có lẽ hung thủ chỉ là muốn đánh lạc hướng chúng ta mà thôi.”

Nạp Tạp vẫn kiên trì: “Không, những pháp khí này nếu không phải là kẻ có nghiên cứu chuyên sâu đối với Mao Sơn đạo thuật thì căn bản sẽ không biết được. Ít nhất kẻ này với Mao Sơn đạo thuật có một hiểu biết nhất định.”

Lạc Đan Thanh cũng bày tỏ thái độ: “Tôi cũng cho rằng chuyện này có liên quan đến Mao Sơn đạo thuật.”

Daniel nhún vai: “Được rồi, mọi chuyện lại trở về bước khởi đầu. Bây giờ nên tiến hành như thế nào đây?”

Nạp Tạp nói: “Cũng không nhất thiết. Chúng ta chỉ cần tỉ mỉ dựa theo những điểm chung của ba người chết kia là có thể phát hiện ra, bọn họ đều sinh vào năm âm tháng âm ngày âm. Đây tuyệt đối không phải là trùng hợp, mà là hung thủ cố tình lựa chọn nạn nhân. Mấu chốt ở chỗ, hắn làm sao biết được ngày tháng năm sinh của người chết chứ?”

Tam Vô nghĩ ra trước tiên: “Có thể xâm nhập vào hệ thống mạng lưới an ninh, rồi tìm thấy ngày sinh của toàn bộ dân cư trong thành phố chúng ta!”

Cao Đại Toàn ngay lập tức phủ định ý kiến này cậu: “Không thể, dân cư ở thành phố G có gần 1500 vạn, chẳng lẽ tên tội phạm sàng lọc từng người một rồi lại chuyển đổi thành ngày tháng năm sinh sao? Cho dù tên tội phạm đó là một cao thủ về lĩnh vực máy tính, hắn tự thiết kế ra một chương trình tự động sàng lọc ngày tháng năm sinh theo yêu cầu, vậy còn giờ sinh thì sao? Trên hồ sơ hộ gia đình làm gì có. Hơn nữa nước ta vì tạo điều kiện cho con em đến trường, có rất nhiều người sẽ sửa đổi ngày sinh của trẻ. Dùng phương pháp này để tra tìm hiển nhiên là không chuẩn xác lắm.”

Nạp Tạp đồng ý: “Tôi cũng đồng ý với quan điểm của Cao đội phó. Cho nên chúng ta bây giờ phải nghĩ xem, ở nơi nào sẽ cần dùng ngày tháng năm sinh?”

Lạc Đan Thanh ngay lập tức nghĩ đến: “Chỗ thầy bói.”

Tam Vô cũng nghĩ ra: “Miếu thờ!” Tại Vân Thiên cung, cậu cũng hỏi không ít ngày sinh tháng đẻ của người khác.

Cao Đại Toàn phân công nhiệm vụ: “Tam Vô và Daniel nhanh chóng mở cuộc điều tra các miếu thờ trong thành phố đi.” Nói xong lại quay sang nói với Nạp Tạp: “Cậu với Diêu MC hợp tác thế nào rồi?”

Nạp Tạp bất đắc dĩ cười cười: “Bọn họ dường như không muốn phối hợp lắm.”

Tất cả mọi người ở đây đều hiểu. Nhai Xế bá đạo, ham muốn độc chiếm rất mãnh liệt, căn bản là không muốn Diêu Nhiếp với Nạp Tạp có bất kỳ tiếp xúc gì, chứ nói chi đến phối hợp.

Cao Đại Toàn thở dài: “Được rồi, tôi sẽ làm công tác tư tưởng cho bọn họ. Cậu cứ bắt tay vào nghiên cứu xem rốt cuộc trận pháp này có mục đích gì trước đi, như vậy chúng ta mới có thể phá giải được mục tiêu.”

Sau cuộc họp, bọn họ đại khái cũng đã tìm ra hướng điều tra. Thành phố G tuy lớn, nhưng miếu thờ lại không nhiều lắm, cho nên công tác điều tra cũng không khó khăn gì lắm.

Vừa mới đi ra khỏi phòng họp, Tiểu Đào liền giao cho Cao Đại Toàn một tập tài liệu.

Cao Đại Toàn nhận lấy lật ra: “Mất tích tập thể?”

Tiểu Đào nói: “Phần tài liệu này đội hình sự số 2 vừa mới đưa sang, bảo là chính thức chuyển giao qua cho chúng ta. Dân cư ở khu phố nhỏ này, một tuần nay đã có tám người mất tích rồi.”

Lạc Đan Thanh nhận lấy tài liệu từ tay Cao Đại Toàn nhìn chăm chăm: “Khu phố này rất gần với căn hộ của chúng tôi.”

……………………………………………

Khâu Tiểu Thần dạo này đều ở nhà Ngụy Kinh Hồng, nhóc không dám về nhà, chỉ có ở đây nhóc mới cảm thấy an toàn.

Bởi vì chuyện lần trước, bố mẹ nhóc mới bắt đầu lo lắng cho con mình. Nhưng bọn họ cũng không tin trong nhà có ma quỷ quấy phá gì, chỉ cảm thấy con trai có lẽ vì quá cô đơn, nên mới bịa ra lời nói dối như vậy để khiến bố mẹ chú ý mà thôi. Đương nhiên, bọn họ đều là người bận rộn, căn bản không có thời gian để chăm lo cho con cái, cho nên bọn họ lại mời một bảo mẫu trẻ tuổi và hai vệ sĩ về cho Khâu Tiểu Thần.

Nhưng Khâu Tiểu Thần không thích một chút nào, những người này chả giống đến để chăm sóc cho mình tí nào, ngược lại cứ như là đến để giám sát mình í. Hơn nữa, trải qua một đêm khủng khiếp kia, nhóc bây giờ bắt đầu sợ hãi phòng tắm trong nhà, cũng rất sợ không khí quá mức yên tĩnh.

Cuối cùng cũng không cưỡng lại được sự cầu xin của con trai, ông bà Khâu đành phải nhờ cậy Lạc Đan Thanh chăm sóc cho con trai họ thật tốt. Đương nhiên, chi phí chăm sóc cũng sẽ không ít. Bọn họ thậm chí còn đề nghị cho mời hai bảo mẫu và hai vệ sĩ cùng sang. May mắn thay, căn hộ nhỏ của Tam Vô dù thế nào cũng không thể chứa được nhiều người như vậy, hơn nữa cậu chủ nhỏ nhà họ Khâu cũng không thích như thế. Lúc này mới chịu thôi.

Ngày hôm đó, hai đứa nhỏ dậy thật sớm đón xe buýt đến trường. Ngụy Kinh Hồng thông minh trước tuổi, lại vô cùng độc lập. Tuy mới bảy tuổi, nhưng đã có thể tự mình đến trường, không cần người lớn phải đưa đón.

Miền nam vào mùa mưa luôn luôn mù sương. Trẻ con ở Trung Quốc rất là đáng thương, mà những đứa trẻ học ở trường trọng điểm lại càng đáng thương hơn. Mới hơn sáu giờ, trời vẫn còn tối, bọn trẻ đã phải đi học rồi.

Khâu Tiểu Thần vẫn còn chưa tỉnh ngủ, nhóc dụi dụi mắt. Lúc này, dưới ánh đèn đường lờ mờ, xe buýt phá tan làn sương mù màu xám, chậm rãi mở cửa ra.

Hôm nay xe buýt đến sớm hơn ngày thường một chút, Ngụy Kinh Hồng dắt tay Khâu Tiểu Thần, đem Khâu Tiểu Thần đang mơ mơ màng màng buồn ngủ kéo lên xe buýt.

Ngụy Kinh Hồng lấy thẻ xe buýt ra đang định đục lỗ, thì lại phát hiện chiếc xe này căn bản không có thùng bỏ tiền, lại càng không có máy đục lỗ. Nó hơi sửng sốt, rồi bỗng cảm thấy tay của Khâu Tiểu Thần lạnh toát, còn run rẩy khe khẽ.

Nó quay đầu lại định hỏi làm sao đấy, Khâu Tiểu Thần vẫn không nói một tiếng, cuống quít kéo nó xuống xe.

Sau khi hai đứa xuống xe, xe buýt liền lao vút đi. Ngụy Kinh Hồng nhìn thoáng qua chiếc xe, phát hiện xe này không giống bình thường lắm, cũng không hề có logo của công ty. Mà những người trên xe cũng đều chậm rãi quay đầu lại nhìn hai đứa. Người ở trong đó không nhiều lắm, trừ lái xe, thì đại khái chỉ có khoảng mười người. Có vài gương mặt nhìn rất quen mắt, Ngụy Kinh Hồng đoán bọn họ hẳn là người ở gần đây. Chẳng qua là sắc mặt của những người này đều trắng bệt được bao phủ bởi một lớp màu xám đen, trong con ngươi y hệt như không có sinh mệnh đờ đẫn vô thần.

Chân Khâu Tiểu Thần nhũn ra, ngã ngồi trên nền đường, cả người vẫn còn đang run lẩy bẩy.

Ngụy Kinh Hồng cố gắng ôm lấy Khâu Tiểu Thần còn cao lớn hơn cả mình vào trong lòng, vừa vỗ nhè nhẹ lên lưng nhóc, vừa an ủi: “Đừng sợ đừng sợ, không có việc gì không có việc gì.” Trên thực tế, nó căn bản là không biết vừa nãy đã xảy ra chuyện gì.

Ngụy Kinh Hồng nhẹ nhàng chậm rãi vỗ về cuối cùng cũng làm cho tâm trạng Khâu Tiểu Thần bình ổn trở lại. Vừa mới qua sáu giờ, trời vẫn chưa sáng, Khâu Tiểu Thần rất sợ hãi khung cảnh vừa tối đen vừa yên tĩnh thế này, nhóc có chút nức nở nói với Ngụy Kinh Hồng: “Quay về… Chúng ta quay về nhà trước đi.”

Hai đứa nhóc đi về đến đầu ngõ của căn hộ, thì Ngụy Kinh Hồng lại thấy chiếc xe buýt mà hai đứa bình thường vẫn hay ngồi đang gầm rú lao đi bên cạnh. Hai tuyến xe chỉ cách nhau có ba phút, bây giờ vẫn còn là sáng sớm, có phải là quá thường xuyên rồi không?

…………………………………

Vào mỗi buổi sáng sau khi Lạc Đan Thanh gọi con trai thức dậy xong, sẽ làm luôn bữa sáng, rồi sẽ gọi Trầm Kinh Phàm ở cách vách kia rời giường, hai người sẽ cùng nhau ăn điểm tâm. Hắn thật sự rất thích công việc “gọi dậy” này, cũng không thể nói lên lý do tại sao, hắn lại có loại cảm giác muốn gần gũi với Trầm Kinh Phàm như vậy. Tuy giữa hai người mà nói chẳng qua chỉ là quan hệ hàng xóm với nhau mà thôi, nhưng bọn họ mỗi ngày đều cùng nhau ăn điểm tâm, buổi tối lại cùng nhau đi ăn tối. Sau khi ăn xong sẽ trò chuyện tán gẫu, xem ti vi, sẽ cùng bọn nhỏ chơi đùa một hồi, khoảng thời gian như vậy cho dù cho hắn một trăm vạn, hắn cũng không đổi.

Lạc Đan Thanh phiêu bạt khắp nơi nhiều năm như vậy, cuối cùng lại cảm nhận được cảm giác về nhà. Hắn vừa nấu cháo trứng muối thịt nạt, vừa ngâm nga một bài hát không đúng giai điệu. Mang theo ý nghĩ có chút ngọt ngào như vậy, có lẽ đã đến lúc xem xét ổn định cuộc sống rồi.

Cửa bị đá văng ra một cách thô lỗ. Lạc Đan Thanh không cần quay đầu lại cũng biết, nhất định là Trầm Kinh Phàm đến. Hắn cười nói một tiếng “Chào buổi sáng”, lại hỏi: “Hiếm thấy nha, hôm nay sao lại dậy sớm vậy? Tôi không cần gọi đã tự rời giường rồi.”

Trầm Kinh Phàm có thói cáu bẩn lúc mới rời giường rất nghiêm trọng, y sắc mặt không tốt ngồi trước bàn ăn, tức giận trả lời hắn: “Anh mới sáng sớm đã ở đây quỷ rống quỷ kêu rồi, người ta làm sao mà ngủ nổi nữa?” Cái căn hộ rách này đã cách âm kém rồi, người này lại còn sáng sớm đã hát cái bài hát phải gió kia, mọi người trong tòa nhà đều bị hắn đánh thức cả rồi.

Lạc Đan Thanh cười cười đặt bánh nướng lên bàn, cửa phòng lại mở ra lần nữa. Lần này là Ngụy Kinh Hồng và Khâu Tiểu Thần bước vào.

“Hai đứa sao lại quay về?”

“Chú ơi, vừa nãy trên xe buýt cháu nhìn thấy Lục Thanh. Cậu ấy còn vẫy tay với cháu nên cháu liền kéo Kinh Hồng xuống xe.” Xem ra Khâu Tiểu Thần bị dọa không nhẹ.

……………………………..

Hai ngày nữa trôi qua, Bạch Lộ Dương rốt cuộc phát hiện ra sự thay đổi trên cơ thể mình, nhưng cậu ra dường như không quan tâm lắm. Từ Lỗi lại vạn phần lo lắng, không thể được! Nếu miếu Tiêm Vân có thể hoàn thành nguyện vọng của mình, vậy phải chăng mình có thể đi thử lại lần nữa, cầu Diêu Tiên giúp đỡ?

Cho dù là phải dùng thứ quý giá nhất của mình ra trao đổi!

……………………………………..

Suy nghĩ của tác giả:

Chương này là sự chuyển đổi của một chương khác, câu chuyện này có liên quan đến câu chuyện ở trên đấy.

Nhai Xế lật bàn (ノಠ益ಠ)ノ︵┻━┻: Chẳng phải nói bọn ta là diễn viên trong chương này sao?! Tại sao một chút phân đoạn cũng không có?!

Nhai Xế: Chỗ nào đâu?!

Tác giả: Thì… Nạp tạp có nhắc đến các cậu đó thôi….

Ngụy Kinh Hồng ngoái mũi: Diễn viên hôm nay là tôi với bạn trai nhỏ của tôi nhá.