Hồ Sơ Chuyện Lạ

Chương 16-4




Từ Lỗi cảm thấy những ngày này quả thật là vô cùng khổ sở.

Hôm đó, đồng nghiệp thấy anh gần đây tinh thần không được tốt, tâm trạng u uất, liền giới thiệu anh đến miếu Tiêm Vân cầu nguyện. Nói rằng Diêu Tiên ở đó vô cùng linh nghiệm, tuy không phải ai đi cầu xin ngài cũng đều đồng ý, nhưng chỉ cần đã đồng ý, thì nhất định sẽ linh nghiệm.

Từ Lỗi từ trước đến giờ cũng không tin vào mấy thứ quái lực loạn thần gì đó. Nhưng người đã đi đến đường cùng, thường sẽ cần một chút gì đó để ký thác tinh thần. Anh liền ôm ý nghĩ như vậy đi vào miếu Tiêm Vân trong truyền thuyết kia.

Làm theo hướng dẫn của người trông miếu, anh dâng hương sau đó bắt đầu cầu nguyện trước tượng thần. Từ Lỗi chú ý đến tạo hình của Diêu Tiên, không giống với những tượng thần bình thường hay thấy. Cho dù nhìn thế nào, thì cũng thấy giống một con thằn lằn, chẳng qua là có mặc quần áo, mà cái đuôi lại giống diều hâu (Diêu Ưng), có lẽ danh hiệu Diêu Tiên cũng là từ đây mà ra?

Người trông miếu cúi đầu, nhưng lại biết rõ nhất cử nhất động của Từ Lỗi, ông ta trầm giọng cảnh cáo: “Không nên làm những chuyện khiến thần linh tức giận!”

Từ Lỗi vội chuyển tầm mắt, bắt đầu cầu nguyện: “Cầu xin Diêu Tiên thực hiện nguyện vọng của con, con hy vọng người con yêu cũng yêu con.” Nói xong, dưới sự hướng dẫn của người trông miếu, anh xin keo.

Người trông miếu liếc mắt nhìn anh: “Diêu Tiên đồng ý với con, nhưng sau khi chuyện thành công, con phải mang thứ quý giá nhất đến để tạ ơn.”

Từ Lỗi cũng không biết anh bây giờ có tính là hoàn thành tâm nguyện rồi không. Bởi vì Bạch Lộ Dương đúng là đang nằm trong vòng tay anh, dùng ánh mắt say đắm mà anh luôn tha thiết ước ao để nhìn anh. Chỉ là, trên thực tế Lộ Dương cũng không phải là đang nhìn anh, mà là nhìn trùm ma túy —— Trần Liệt!

Hôm ấy, sau khi anh ra khỏi miếu Tiêm Vân không bao lâu, thì đột nhiên cảm thấy đầu choáng mắt hoa, chỉ chốc lát sau liền mất đi ý thức. Khi anh tỉnh lại, lại phát hiện ra mình bỗng dưng ở trong nhà của Lộ Dương một cách khó hiểu.

Lúc đầu, anh có chút vui sướng. Chẳng lẽ Lộ Dương thấy mình té xỉu ven đường, nên mang mình đến đây? Nói như vậy, thì thật ra cậu ấy vẫn có tình cảm với mình.

Nhưng ngay sau đó, anh liền nhận ra sự việc có chút bất thường. Bởi vì xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh, anh nhìn thấy được diện mạo của chính mình. Không! Gương mặt này, cơ thể này rõ ràng là của Trần Liệt! Không đợi anh suy nghĩ sâu thêm để biết rõ bây giờ rốt cuộc là đang xảy ra chuyện gì, cửa phòng đã bị mở ra, sau đó, Bạch Lộ Dương bước vào. Trong nháy mắt khi cậu ấy nhìn thấy anh, vẻ mặt mừng rỡ đến phát cuồng đó đã khiến cho Từ Lỗi biết được, không phải là mình hoa mắt, xem ra trong mắt Bạch Lộ Dương, anh quả thật chính là Trần Liệt. Bởi vì, chuyện cho đến bây giờ, anh sao có thể nhận được sự “đón tiếp” cỡ này từ Lộ Dương chứ?

Những ngày như thế quả thật chính là dày vò, anh không thể ra khỏi cửa, bởi vì anh bây giờ đang mang gương mặt của tội phạm bị tử hình. Tuy rằng Trần Liệt đã chết, nhưng hắn chết cách đây không lâu, ảnh chụp cũng có trên bản tin, đúng là nổi bần bật. Nếu bị người ta phát hiện hắn sống lại, khó mà đảm bảo sẽ không xảy ra những chuyện rối rắm gì. Ít nhất cũng phải đợi thêm một thời gian nữa, chuyện này bị mọi người lãng quên, anh mới có thể tự do đi ra ngoài.

Mỗi ngày, anh đều đợi trong căn nhà nhỏ của Lộ Dương, chờ đối phương trở về. Nhìn ảnh chụp của cậu ấy với Trần Liệt trong phòng, còn có tất cả đồ vật trong nhà, mỗi một nơi trong căn nhà đều lộ ra không khí thân mật giữa hai người. Điều này khiến cho Từ Lỗi sắp nghẹt thở mất.

Càng khiến cho anh chịu không nổi đó là, Lộ Dương coi anh là Trần Liệt, nhưng anh lại không dám nói cho Lộ Dương biết chân tướng. Thứ nhất, anh sợ lại làm tổn thương đối phương; thứ hai, cho dù quan hệ thân mật này chỉ là ảo giác, anh cũng không nỡ phá vỡ nó.

Nhưng, mỗi khi Lộ Dương ngọt ngào nói về những chuyện trước đây giữa cậu ấy và Trần Liệt cho mình nghe, tim mình như bị đao cắt, chỉ có thể dùng lí do mất trí nhớ để bào chữa. Nhưng cũng vì thế, Lộ Dương vì “khôi phục trí nhớ” cho anh, lại càng cẩn thận tái diễn những chuyện ngọt ngào đã qua giữa cậu ấy và Trần Liệt hơn lúc đầu.

Tuy người yêu ở ngay trong ngực, nhưng cậu ấy nhìn không phải là mình. Đau khổ như thế so với chuyện cầu mong mà không được lúc trước, lại chỉ có hơn chứ không hề kém.

Càng làm Từ Lỗi cảm thấy hoảng hốt hơn chính là, anh nhận ra Lộ Dương đang già đi rất nhanh.

Lúc đầu, Từ Lỗi chỉ nghĩ cậu bởi vì chuyện của Trần Liệt nên khá tiều tụy mà thôi, nhưng mới chỉ hơn hai mươi tuổi, mà đã có nếp nhăn nơi khoé mắt. Sau hai tuần, cậu đã già đi trông thấy, thoạt nhìn giống như là đã trung niên bốn mươi tuổi rồi.

Thay đổi rõ ràng như vậy, nhưng bản nhân Lộ Dương hình như không hề phát hiện ra. Nhưng Từ Lỗi lại vô cùng lo lắng và sợ hãi, nếu cứ tiếp tục như thế, sau một tháng, Bạch Lộ Dương nhất định sẽ già cả mà chết.

……………………………….

Diêu Nhiếp không bao giờ lo lắng Nhai Xế trật đường rây (ngoại tình)…. Thứ nhất, anh từng nghe Tiểu Đào đề cập qua, Long tộc bọn họ đều tòng nhất nhi chung (chung thủy) cả. Tuy cách tìm bạn đời hơn phân nửa là bằng trực giác, nhưng chỉ cần xác định rồi thì sẽ không thay đổi nữa. Cho dù là mấy ngàn năm, hơn vạn năm cũng sẽ không thay lòng đổi dạ.

Thứ hai, cái tên Nhai Xế này tuy diện mạo không chê vào đâu được, cho dù bước vào giới người mẫu thời trang cũng có thể nổi đình nổi đám. Nhưng mà tính cách của hắn, chẳng những kiêu ngạo ương ngạnh, lại còn cuồng vọng, biệt nữu, lòng dạ hẹp hòi, thích ghi hận không đắc tội với người khác là đã may mắn lắm rồi, ai mà dám thích hắn chứ?

Thế nên, từ trước đến giờ Diêu MC đều rất yên tâm với bạn đời của mình.

Nhưng mà biểu hiện gần đây của Nhai Xế lại có chút khác thường, có đôi khi sẽ ngẩn người thất thần. Khiến cho Diêu Nhiếp vốn có đủ tin tưởng với bạn đời của mình, cũng khó tránh khỏi nghi ngờ, chẳng lẽ tên này ngoại tình thật sao?

Hôm nay là cuối tuần, Diêu Nhiếp làm một bàn toàn là món ngon sở trường rồi gọi Nhai Xế đến dùng cơm.

Nhai Xế nhìn thấy thức ăn trên bàn hiển nhiên là long tâm đại duyệt. Diêu Nhiếp ở bên hắn lâu vậy rồi, đương nhiên có thể nhận ra: “Thế nào, toàn bộ thức ăn hôm nay đều là món anh thích ăn cả đấy.”

Nhai Xế thích ăn cái gì? Ngoại trừ thích “Ăn” Diêu Nhiếp ra, thì còn thích ăn hải sản nữa. Nào là tôm hùm, ốc vòi voi, cua, tôm không phải đồ đắt tiền thì không ăn. Làm cho Diêu Nhiếp đau lòng muốn chết, ngẫm lại còn có căn hộ đã vay gần hai mươi năm nay, cơ mà nếu không bỏ tiền thì làm sao bắt được sói chứ..à, là chó săn mới đúng. Diêu Nhiếp khẽ cắn môi, đêm nay làm một bàn tiệc hải sản thật hoành tráng.

“Gần đây thấy anh ăn uống không ngon miệng, cũng không thể không ăn gì được, cứ trà không nhớ cơm không màng như vậy suốt, em còn nghĩ là anh đang nhớ ai đó.” Diêu Nhiếp ám chỉ, muốn nhử Nhai Xế nói ra.

Không ngờ Nhai Xế lại gật đầu thừa nhận: “Ừ.”

“Cái gì?!” Giọng Diêu Nhiếp vút lên tận quãng tám. Sau đó cũng tự nhận thấy là mình phản ứng hơi quá khích, vội ho khan một tiếng, giảm bớt xấu hổ.

Nhai Xế nhìn thoáng qua tôm hùm không hề động đậy. Diêu Nhiếp tự giác cầm lấy tôm hùm bóc vỏ ra cho hắn, anh cảm thấy số mình thật khổ, sao lại tìm một đại lão gia như thế này làm người yêu cơ chứ? Nhìn lão Tứ nhà người ta xem, vào phòng bếp ra phòng khách. Aiz, đúng là số mệnh mà. =”)

Suy tính nhiều ngày như vậy, cuối cùng anh vẫn quyết định nói ra những nghi ngờ trong lòng mình với người yêu, Nhai Xế vừa hài lòng nhìn Diêu Nhiếp “phanh thây” con tôm hùm to oành kia, vừa mở miệng nói: “Lần trước đi vào giấc mộng của em, sau đó ta đuổi theo tên đạo sĩ kia nhớ không? Giữa đường lại bị người ta dùng ám khí cản trở. Tuy ta chỉ nhìn thấy bóng dáng thoáng qua của người nọ, nhưng ta cảm thấy hắn hình như là đệ đệ nhỏ nhất của ta—— Tiêu Đồ.”

Diêu Nhiếp ngừng tay, giương mắt nhìn Nhai Xế: “Anh mấy hôm nay đều suy nghĩ về chuyện này đó hả? Vì sao không sớm nói cho em biết?”

Nhai Xế dùng ánh mắt ý bảo Diêu Nhiếp tiếp tục bóc rồi nói: “Chuyện lần này ta cảm thấy có liên quan đến mấy sự việc xảy ra trước đây. Thậm chí, ta còn cảm thấy, có lẽ bắt đầu từ khi em đi vào Hải Nhãn, nuốt phải linh cốt của Lưu Bá Ôn rồi giải thoát cho ta, hoặc là sớm hơn thế nữa, âm mưu này đã sinh ra rồi.”

Diêu Nhiếp lấy thịt tôm hùm đã bóc trắng nõn bỏ vào bát cho Nhai Xế rồi hỏi: “Động cơ là gì?”

Nhai Xế gắp lấy thịt tôm mà lang thôn hổ yết, vừa bớt thời gian để trả lời: “Ta không biết, dù sao thì chắc chắn sẽ không phải là chuyện tốt đẹp gì. Lấy sinh hồn (hồn sống) của con người, hơn nữa còn bắt lấy nhiều hồn phách như vậy, có lẽ chuyện mà hắn hoặc bọn chúng đang làm nhất định là chuyện lớn nghịch thiên. Nói thật ra, tuy quan hệ giữa ta và người trong nhà không được tốt lắm, nhưng ta cũng không muốn chủ mưu đứng sau màn lại là đệ đệ của ta.”

Diêu Nhiếp gật đầu: “Cho nên anh vẫn không nói cho em biết là vì còn chưa chắc chắn đúng không? Nhưng mà, em cảm thấy nếu chuyện này ầm ĩ như vậy, Hình trinh U đội nhất định là có thông tin gì đó, em cứ cảm thấy những tên ở Trung đoàn luôn luôn thần thần bí bí, luôn luôn xuất hiện một cách bất ngờ. Chẳng phải họ ở thủ đô sao? Không có chuyện gì thì sao cứ chạy đến chỗ chúng ta chứ? Bọn họ nhất định biết chút gì đó. Nhưng mà khó moi được tin gì từ cái tên đội trưởng hồ ly già đời kia lắm. Hay là, ngày mai em đến hỏi Cao Đại Toàn, đều là thân thích với nhau hẳn là tương đối dễ nói chuyện.”

Nói xong, Diêu Nhiếp lấy con cua còn nguyên bỏ vào bát Nhai Xế: “Tốt rồi, anh bây giờ có thể yên tâm ăn được rồi chứ gì?”

Nhai Xế lắc đầu: “Bóc vỏ.”

Diêu Nhiếp nổi điên: “Mk! Có cần ông đây nhai nát rồi đút tận miệng cho anh luôn không?!”

Nhai Xế gật đầu: “Cũng có thể.”

Diêu Nhiếp thật sự nổi điên: “Có thể em gái anh í!”

……………………………………..

Suy nghĩ của tác giả:

Hôm nay không dừng ở điểm mấu chốt, thế nào, tôi hoàn lương rồi đúng không?

Khổ sở của cái đôi Từ Lỗi, Bạch Lộ Dương này còn tiếp tục có chiều hướng đi xuống nữa. Cái loại cẩu huyết lâm đầu (máu chó đầy đầu 狗 cẩu /gǒu/:chó) í…

Diêu Nhiếp: khấu huyết lâm đầu (扣 khấu /kòu/: giằng lại, bắt dẫn, úp, chụp, trừ,… t nghĩ là úp máu lên đầu) được dùng như thế là sao?

Nhai Xế: Hôm nay ta với bảo bối nhi cuối cùng cũng có cảnh, nhưng tại sao, hai kẻ qua đường Giáp và Ất kia lại có nhiều đất diễn hơn bọn ta chứ?

Tác giả: Long tử điện hạ ngài bớt giận, chương sau đất diễn đều là của các vị.

Nhai Xế: Ngươi chắc chứ?

Tác giả: …. Có lẽ, đại khái…

Tiện thể nói luôn, 9h tối nay tôi sẽ up kết thúc của otaku, đồng chí nào muốn lưu trữ xin mời dời bước qua xem thử nhé.