Hồ Sơ Chuyện Lạ

Chương 12-3




Hơ hơ, giờ t chỉ chung thủy với HSCL đến lúc hoàn thôi.

“Ngủ không tỉnh sao? Đây là bệnh quỷ gì vậy, chẳng lẽ là chảy máu nội sọ (chảy máu bên trong hộp sọ)? Đang khỏe mạnh sao tự dưng lại bị thế?” Diêu Nhiếp bỗng cảm thấy tiếc thay cho Tiểu Trần, cậu ta vẫn chưa đến ba mươi tuổi, con thì mới được một tuổi, nếu sau này vẫn ngủ mãi như thế không tỉnh lại… Hơn nữa hôm qua cậu vẫn còn vui vẻ bên cạnh mình, buôn chuyện khắp nơi. Sao mới qua một ngày đã nhập viện rồi?

Tâm trạng Diêu Nhiếp ủ rũ, anh vốn không hút thuốc, nhưng khi anh Tiền đưa điếu thuốc sang, vẫn nhận lấy, hai người đứng trên ban công, buồn bã hút thuốc.

Đúng lúc này thì chuông điện thoại lại vang lên, Diêu Nhiếp dụi tắt điếu thuốc đang hút dở một nửa, tiện tay ném vào thùng rác, sau đó nghe điện thoại: “Alo?”

“Tiểu Diêu, Trần Khánh Tường là nhân viên của đài truyền hình chỗ cậu à?” Giọng nói của Cao Đại Toàn mang chút tang thương truyền đến từ điện thoại.

Đúng vậy. Sao rồi?” Diêu Nhiếp không ngờ Cao Đại Toàn lại tìm mình, hơn nữa vừa mở miệng đã hỏi ngay về Tiểu Trần.

“Cậu ta ngủ mãi không tỉnh dậy, nên sáng nay đã nhập viện đúng không?” Câu này nghe có vẻ là câu nghi vấn, nhưng lại giống như đang khẳng định hơn.

“Sao anh biết?” Chà! Tin tức còn nhạy hơn cả anh nữa, anh cũng vừa mới biết việc này mà thôi.

“Mấy ngày nay trong bệnh viện xuất hiện rất nhiều bệnh nhân có tình trạng giống như cậu ta, sở của bọn tôi đã lập án điều tra rồi. Căn cứ vào những phân tích điều tra về tình trạng hiện nay, sở đã chính thức chuyển giao vụ án này cho Hình trinh U đội chúng tôi rồi.”

Diêu Nhiếp vừa nghe xong, mắt lóe sáng: “Nói vậy, thì Tiểu Trần không phải là bị bệnh đúng không? Mà là bên trong có điều mờ ám?” Nếu quả thật là như vậy, thì Tiểu Trần có hi vọng được cứu rồi. Chỉ cần tìm ra nguyên nhân quấy phá mà thôi, có mấy anh em nhà họ Ngao ở đây, muốn tiêu diệt lũ yêu ma quỷ quái, còn không phải dễ dàng như bổ dưa thái rau hay sao? Sau khi chứng kiến uy lực của mấy an hem nhà họ Ngao xong, bây giờ Diêu Nhiếp thật sự đã xem bọn họ là Đấng toàn năng.

“Quả thật, vụ án này rất kỳ quái. Tối cậu có rảnh không? Tôi sang nhà cậu bàn chút chuyện.” Cao Đại Toàn đề nghị.

Diêu Nhiếp suy nghĩ một chút mới nói: “Tối nay tôi phải ghi hình chắc tầm 7 giờ mới xong, các anh sang trước đi, có Tiểu Thất ở nhà đấy.”

Cao Đại Toàn “Ah?” lên một tiếng, nghe như bị đau răng: “7 giờ hả… Cơm tối…”

Diêu Nhiếp ngộ ra, khó trách lại chủ động muốn đến nhà anh để bàn về vụ án như vậy, thì ra là có mục đích khác: “Được rồi, tôi sẽ đến nhà ăn đài truyền hình đóng gói mang về cho, không bỏ đói anh đâu mà sợ!”

Cao Đại Toàn vừa lòng: “Đúng là đồng chí tốt của tôi! À này, nhớ đóng gói 23 phần nhé, một mình Tiểu Đào có thể ăn sạch hai mươi phần đấy.” Đêm đó sau khi từ bữa tiệc “làm quen” kia về đến nhà, quả nhiên trong nhà giống như châu chấu bay qua(1), chẳng những thức ăn trong tủ lạnh hóa thành hư không, mà ngay cả tủ lạnh cũng bị Thao Thiết nuốt luôn rồi.

Nhất thời, trong lòng Cao Đại Toàn tựa như có một ngàn con Alpaca (2) chạy như điên. Ngẫm lại mớ tiền lương ít ỏi của mình, tháng này lại còn phải chi thêm tiền mua tủ lạnh nữa chứ, anh đành phải chuyển hướng về phía bạn bè của mình, đương nhiên, Tam Vô là không thể nào rồi, tên nhóc đó nghèo kiết hủ lậu, keo kiệt bủn xỉn có tiếng rồi, muốn nhổ một cọng lông trên người cậu ta còn khó hơn lên trời nữa.

Hay là lông cừu cũng từ thân cừu mà ra, đến từ đâu, thì về lại đó đi, ví dụ như họ hàng thân thích của Tiểu Đào chẳng hạn…

……………………………………..

Sau khi cơm no rượu say xong, Cao Đại Toàn ngồi trên ghế sa lon nói chuyện với Diêu Nhiếp, Tiểu Đào còn đang cần mẫn càn quét đồ ăn còn thừa trên bàn.

“Tôi không bị ảo giác đấy chứ? Tiểu Thất mà rửa bát hả?!” Cao Đại Toàn nhìn dáng người cao lớn đang ở trong phòng bếp kia, quả thật không thể tin nổi. Đây thật sự là cái tên Nhai Xế kiêu ngạo không ai bằng sao? Anh ta chậc chậc ngạc nhiên.

Diêu Nhiếp đắc ý: “Sau những cố gắng dạy dỗ và bồi dưỡng của tôi, anh ấy đã thay da đổi thịt, trở thành một con rồng bốn có hoàn toàn mới có thể thích nghi với nhu cầu xây dựng chủ nghĩa xã hội rồi!”

Nhai Xế rửa bát xong xuôi, vươn bàn tay ướt sũng ra nhéo nhéo mặt Diêu Nhiếp.

Cao Đại Toàn kỳ quái: “Ô? Rửa xong rồi hả? Chẳng phải còn một nửa kia nữa sao?”

Nhai Xế lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái: “Các ngươi tự ăn thì tự đi mà rửa.” Làm việc đó vì bạn đời của mình là trách nhiệm và bổn phận của giống đực, còn chuyện của người khác, ai dám bảo hắn làm, hắn sẽ đáp trả lại gấp mười lần cho tỉnh ra.

Cao Đại Toàn sờ sờ mũi, không dám nói không: “Ừ thì… Chờ Tiểu Đào ăn xong rồi rửa luôn…” Sau đó nhanh chóng nói lảng sang chuyện khác: “Về vụ án lần này, người bị hại đều có một đặc điểm chung, đó là đều tải CD thôi miên khám phá kiếp trước của Viên Nhuận từ trên mạng xuống, theo như người thân và bạn bè của họ nhớ lại, thì trước hôm xảy ra sự việc bọn họ đều sử dụng đĩa CD MP3 này để tiến hành thôi miên tại nhà.”

“Nói vậy thì đĩa CD kia có vấn đề sao?” Mới chỉ nghe nói thôi miên có thể gây ra một số tác dụng phụ như suy nhược thần kinh, hay là rối loạn tinh thần thôi, chứ chưa bao giờ nghe nói thôi miên có thể khiến người ta không tỉnh lại cả.

Ngoài dự đoán của Diêu Nhiếp, chính là Cao Đại Toàn lại lắc đầu: “Thật ra cũng không phải, hôm nay tôi cũng tải CD kia xuống để tiến hành thôi miên, nhưng chả có gì xảy ra cả.”

Trước kia Diêu Nhiếp cũng từng xem qua một số sách về lĩnh vực tâm lý học, nên thật ra cũng hiểu được một chút da lông trong đó: “Không phải ai cũng có thể bị thôi miên đâu, có lẽ anh không có loại thể chất này?”

Cao Đại Toàn vẫn không đồng ý: “Cái đĩa CD MP3 của Viên Nhuận có đầy trên internet, cư dân mạng cả nước hẳn đều có thể tải về được. Nhưng kỳ quái chính là, tình trạng ngủ mãi không tỉnh thế nảy, chỉ xuất hiện trên người ở thành phố G chúng ta.”

Diêu Nhiếp không thể phản bác, loại tình trạng này tuyệt đối không bình thường: “Nếu nói vậy thì Viên Nhuận có vấn đề sao?”

Cao Đại Toàn lấy ra một tấm ảnh từ túi áo khoác: “Cậu xem đi.”

Người trong ảnh có khuôn mặt nhỏ dài, cằm nhọn, mắt to. Diêu Nhiếp xác định chưa từng thấy bao giờ: “Ai vậy?”

“Viên Nhuận. Đây là ảnh chụp vào nửa năm trước của y.”

“Cái gì?!” Diêu Nhiếp giật mình, dù thế nào đi nữa anh cũng không thể liên tưởng được người đàn ông cũng coi như đẹp trai trong ảnh, và kẻ có ngũ quan như thịt bị dồn hết vào một chỗ trong buổi tiệc hôm ấy là cùng một người được: “Bị tráo đổi người hả?”

“Không, đồng nghiệp của y tận mắt thấy y trong vòng nửa tháng phát phì thành bộ dáng như bây giờ.”

Diêu Nhiếp trợn mắt há mồm, phát phì câp tốc trong vòng nửa tháng ư, từ một người mà béo thành trọng lượng của cả ba người, có thể sao?

Cao Đại Toàn lại tiếp tục nói: “Hơn nữa tôi đã bảo Tiểu Đào ngửi thử, linh hồn của những người đó đều mất rồi, chỉ còn lại phách mà thôi.”

“Lại là bị mất linh hồn sao?” Không biết có phải là anh suy nghĩ nhiều không, nhưng anh đột nhiên nhận ra một điều, bắt đầu từ khi anh bất cẩn nuốt phải xá lị của Lưu Bá Ôn, xung quanh anh liền xảy ra những sự việc cướp đoạt linh hồn của con người, ví dụ như sự việc Kim đồng tử kia, hay như chuyện ăn cắp giác mạc của xác chết để làm thành kính áp tròng làm đẹp, giờ lại có thêm chuyện thôi miên này nữa…

“Đúng rồi, năm ngoái vụ án thi thể mất tích rồi tự trở về, giác mạc bị làm thành kính áp tròng để bán ở bệnh viện kia, đã tìm được hung thủ phía sau chưa?” Trước đây cứ vội vàng nghĩ cách để quay về đài truyền hình, sau đó lại liên tiếp gặp một loạt chuyện ly kỳ cổ quái, nên anh đã quên mất việc này.

Cao Đại Toàn lắc đầu: “Vẫn chưa, manh mối đã bị chặt đứt hoàn toàn. Sao tự nhiên cậu lại nhắc đến việc này vậy? Chẳng lẽ cậu cảm thấy hai vụ án này có liên quan đến nhau sao?”

“Không phải, chỉ là tôi nghĩ động cơ của vụ án kia cũng là cướp đoạt linh hồn của con người mà thôi. Có chút giống vụ án lần này.” Chẳng phải là quá mức trùng hợp sao.

Cao Đại Toàn cũng suy tư một lúc: “Quả thật có vài điểm tương tự, nhưng mà phương pháp kém hơn nhiều, muốn kết luận đây là cùng một người gây án hơi khó đấy.”

Nói đến đây, Tiểu Đào lau miệng: “Đại Toàn Đại Toàn, ta no rồi!”

Dưới ánh mắt ép buộc sắc lạnh hơn cả băng của Nhai Xế, Cao Đại Toàn đành phải ngoan ngoãn đi vào phòng bếp rửa cái đống bát đĩa đã cao như một ngọn núi nhỏ kia. Một ngàn con Alpaca lại lần nữa hiện ra trong đầu. Cao Đại Toàn vừa rửa vừa tự chửi mình: cho mày chết đồ tay thối! Ai bảo lúc trước nhặt cái loại ăn hàng về làm gì!

Đúng lúc này, điện thoại reo lên giải cứu cho anh ta. Cao Đại Toàn lau lau tay, nghe điện thoại: “Alo? Ai đấy? Cô Mộ Dung á? A, tôi nhớ, tôi nhớ rõ mà, là cô Mộ Dung con gái Ngài thị trưởng đúng chứ… Cô tìm tôi có chuyện gì không? À, tôi có thời gian rảnh, rất rảnh.”

Cao Đại Toàn cao hứng phấn chấn hô to: “Tiểu Diêu, tôi có việc gấp, bát đĩa đợi tôi về rửa sau nhé!”

Diêu Nhiếp còn không hiểu anh ta chắc, đảo mắt khinh thường: “Được rồi, anh đi đi. Còn lại để tôi rửa cho.”

Cao Đại Toàn đối mặt với từng đợt ánh mắt sắc như đao bắn đến của Nhai Xế, kéo Tiểu Đạo chạy như bôi dầu vào bàn chân.

………………………………………………….

Diêu Nhiếp vốn cũng muốn tải cái đĩa CD thôi miên kia về nghe thử, may thay lý trí của anh vẫn còn, với cái thể chất hiện tại của anh, không chủ động cũng có việc lạ dính vào rồi. Nếu còn chủ động nữa, thì khả năng dính vào tà ma cao đến 100% luôn đó!

Tuy thật sự rất muốn biết mình kiếp trước là cái dạng gì, nhưng mà cái mạng nhỏ vẫn quan trọng hơn, trái lo phải nghĩ, cuối cùng anh vẫn không làm. Hơn nữa, lần trước chẳng phải Nhai Xế đã xem qua sổ sinh mệnh ở Nguyên Thần Cung rồi sao? Hỏi hắn là được rồi.

Nhưng mà lần trước vẻ mặt Nhai Xế khi xem sổ sinh mệnh của mình rất là kỳ lạ nha, còn ngăn không cho anh lật sổ sinh mệnh ra xem nữa chứ. Chẳng lẽ mình kiếp trước có quan hệ  gì đó với Lưu Bá Ôn sao? Hay căn bản mình chính là Lưu Bá Ôn?

Không thể nào, nếu mình thật sự là Lưu Bá Ôn, Nhai Xế không giết mình mới là lạ, sao còn có thể nói chuyện tình làm chuyện yêu với mình được chứ?

Về vấn đề này, Nhai Xế trưng ra bản mặt trơ như gỗ trả lời: “Kiếp trước của em hả? Là một con chim.”

Diêu Nhiếp thở phào một hơi, cũng tốt, chim còn có thể bay lượn tự do, tốt hơn rùa nhiều: “Vậy sao lần trước anh biểu hiện khác thường quá vậy?”

Vẻ mặt Nhai Xế không chút thay đổi: “Ta sợ em đau lòng thôi, là chim đà điểu.”

……………………………………

Suy nghĩ của tác giả:

Diêu Nhiếp: Kiếp trước của em là đà điểu thật hả?

Nhai Xế dời mắt sang hướng khác.

Diêu Nhiếp: Anh có gì đó giấu em đúng không?!

Nguyên thần của Nhai Xế xuất hiện, điên cuồng đổ nước suối Tụ Thần lên người: Chờ xong việc sẽ nói cho em biết.

Diêu Nhiếp: A! Anh muốn làm gì?! Anh đừng có mà đè lên! Cái tên cầm thú này! Súc sinh! Động vật…

………………………………………………..

(1)Ý là châu chấu bay đến đâu là ăn sạch cây cỏ đến đấy, nhà Cao Đại Toàn cũng bị Tiểu Đào vét (suýt) sạch.

(2) Tháo ni mã, tức là con Grass mud horse, con Alpaca.