Hồ Sơ Bóng Tối

Chương 30: 30: Nữ Sinh Mất Tích





Xin chào, tôi là Minh Vũ.

Năm nay tôi 19 tuổi, sinh viên năm hai khoa Công nghệ thông tin, trường đại học Huy Vũ.

Một năm trước, tôi và một người bạn tên Vũ Thảo Nguyên đã cùng nhau trải qua một thảm kịch kinh hoàng, với số lượng người chết không thể đếm xuể.

Tuy nhiên, bằng một cách thần bí nào đó, mọi chuyện đã dần chìm nghỉm xuống đáy và lặn tăm, như thể những gì xảy ra không hề nghiêm trọng một chút nào.

Là hai người duy nhất còn sống sót, tôi và Thảo Nguyên đã tạo ra một cuốn sổ tay ghi chép về tất cả các Mystic (Tên gọi thực thể theo cách nói của cô ta) mà chúng tôi đụng độ.

Chúng tôi đặt tên cho nó là hồ sơ PV, viết tắt của Phạm và Vũ.

Cuốn hồ sơ mà tôi và Thảo Nguyên tạo ra có lẽ đã từng được phủ kín bởi các Mystic, thế nhưng bây giờ nó đang trống không, có kẻ nào đó đã xóa ký ức của chúng tôi về tất cả những thứ ấy rồi xé chúng đi.

Những kẻ này vội vàng đến mức không thể làm sạch sẽ và để lại những vết tích cho thấy cuốn sổ đã bị xé.

Dù biết có thể sẽ chẳng ngăn được điều gì, nhưng tôi và Thảo Nguyên đã trang bị cho hồ sơ PV thêm một dãy mật khẩu, ngoài hai chúng tôi ra bất kỳ ai trên hành tinh này cũng không thể biết.

"Ngồi đây có một mình thôi à? Ông vẫn quái dị như lời đồn nhỉ."
Giọng nói của Thảo Nguyên kéo tôi trở về thực tại, tôi không quay đầu lại, đáp: "Có chuyện gì à?"
"Vẫn là về PV thôi." Thảo Nguyên đáp.

"Nó có thể đã từng là một cuốn bách khoa toàn thư hữu ích để điều tra về thảm kịch một năm trước, nhưng giờ nó đã không còn nữa."
Tôi có thể nghe ra sự thất vọng ẩn giấu trong lời của nói của cô ta.

"Biết sao được, ngoài làm lại từ đầu ra chúng ta chẳng còn cách nào khác."
"Có lẽ chúng ta đã gần chạm đến ngưỡng của sự thật, thế nên chúng mới xóa đi ký ức của ta."
"Nói thừa." Tôi đứng dậy khỏi ghế.

"Tôi chỉ đang thắc mắc vì sao chúng lại không giết ta thôi."
"Vì chúng ta vẫn còn gì đó hữu ích cho chúng." Thảo Nguyên trầm lặng nhìn tôi.


"Hoặc chúng chỉ đơn giản là đang giải trí."
Tôi liếc Thảo Nguyên một cái rồi vòng qua người cô ta.

"Dù sao cũng giống như một năm trước, các Mystic sẽ tìm đến ta sớm thôi.

Lúc đó chúng ta sẽ phải nghĩ cách để bảo vệ hồ sơ PV."
Thảo Nguyên gật nhẹ đầu, cô ta chợt hỏi: "Định đi đâu à?"
"Ừ, điều tra một chút về khu rừng sau trường đại học Kinh Tế bên khu B."
"Có chuyện gì sao?"
Tôi hồi tưởng một chút, kể: "Vài ngày trước có một nữ sinh mất tích khi đi tìm mèo lạc trong rừng."
"Ông nghĩ đó là một Mystic à?"
"Chưa thể chắc chắn, nhưng phần trăm cao là vậy."
Thảo Nguyên liếc nhìn tôi, bỗng nhiên thở dài.

"Được rồi, bao giờ điều tra được thông tin hữu ích thì cho tôi mượn hồ sơ PV."
"Bà không đi cùng tôi à?"
"Không.

Đi cùng ông phiền phức lắm.

Vả lại..." Cô ta nói thêm.

"Nhỡ đâu có bất trắc xảy ra thì còn có một người để mà giải quyết."
"Suy nghĩ tàn nhẫn thật." Tôi thở dài, lắc đầu ngao ngán.

"Biết sao được." Thảo Nguyên nhún vai.

"Chúng ta chỉ là đối tác, nếu không phải thảm kịch một năm trước chắc chắn bây giờ vẫn còn là người dưng."
"Lạnh lùng quá đấy." Tôi vừa đi vừa vẫy tay.


"Được rồi, tìm được manh mối nào hữu ích tôi sẽ gửi sang cho bà, với cái bách khoa toàn thư khổng lồ trong đầu có thể bà sẽ sớm biết nó là thứ gì thôi."
Tôi không hề nói dối về việc đi điều tra vụ nữ sinh mất tích trong khu rừng, có lẽ Thảo Nguyên không để tâm đến tin tức xung quanh nên không biết, đã hai ngày nay cảnh sát và người nhà nạn nhân vẫn thường xuyên lùng sục quanh khu vực gần bìa rừng để tìm kiếm.

Tại sao lại là khu vực bìa rừng mà không phải bên trong?
Bởi vì đã có một hiện tượng kỳ lạ khi họ định tiến sâu vào bên trong, sương mù trở nên vô cùng dày đặc mỗi khi họ vượt qua con suối cách bìa rừng không xa, giống như một tấm ngăn cách lãnh thổ của một thế lực nào đó.

Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, có lẽ làn sương mù kia chính là nguyên nhân gây ra sự mất tích của nữ sinh xấu số, cô ta bây giờ sống hay chết vẫn còn chưa rõ.

Trong lúc đang hồi tưởng lại những dòng suy đoán của mình, tôi đã đến trước khu rừng rộng lớn từ lúc nào không hay.

Nhìn vào bên trong, khung cảnh u ám chẳng khác nào lãnh địa của phù thủy.

Tôi thít chặt lại dây ba lô trên vai, từ từ tiến vào bên trong.

Không mất nhiều thời gian để tôi đến được con suối ngăn cách, nhìn sang bờ bên kia, tôi nhận ra thảm thực vật ở đó khác biệt hẳn so với bên này.

Tôi không chút do dự bước qua con sông, nước ở đây rất lạnh, tựa như tăm băng đâm sâu vào da thịt.

Vừa đặt một chân lên bờ, tôi nhận ra bầu trời đang dần tối lại, sương mù không biết từ đâu ngày một bao phủ dày đặc.

Tôi nửa trên bờ nửa dưới nước phân vân không biết có nên bước vào hay không, tôi vẫn chưa đo lường được mức độ nguy hiểm của nó.

Đúng vào lúc tôi đang chuẩn bị quay trở lại, một giọng nói chợt cất lên: "Cứu tôi với."
Tôi ngừng động tác lại, ngoảnh mặt nhìn về nơi phát ra giọng nói.

Làn sương mù dày đặc như thể tường thành chắn trước mắt tôi che khuất toàn bộ tầm nhìn, tôi không rõ có phải do mình nghe nhầm hay không.

"Anh ơi, cứu em với."
Không nhầm, đúng là có người đang gọi tôi.


Nhưng có gì đó không đúng lắm, với lớp sương mù dày như kính chống đạn thế kia, cho dù có là sinh vật nào chăng nữa cũng chẳng thể nhìn xuyên qua, chứ đừng nói là chỉ đích danh tôi.

Tôi rút cái chân trên bờ xuống nước để kiểm tra phản ứng của hiện tượng kỳ lạ này, nhưng hoàn toàn chẳng có gì xảy ra.

Nghĩ ngợi một lúc, tôi đành quay về bờ bên kia.

Lúc này, trời mới sáng trở lại, sương mù cũng dần tan bớt.

Tôi trở về nhà ngay sau trải nghiệm kỳ lạ ấy, ngồi trước bàn máy tính, tôi mơ mơ màng màng suy đoán về tất cả những khả năng có thể xảy ra.

Ứng dụng Arcane trên laptop tôi chợt nháy đỏ, thể hiện rằng đang có một thông báo cần kiểm tra.

Tôi liền mở Arcane lên, nhấn vào mục thông báo để xem.

"Ám Linh Hội đã mời bạn thích trang của họ."
Ám Linh Hội? Tôi cảm thấy cái tên này nghe rất quen, hình như đã gặp ở đâu rồi mà quên mất.

Tôi bèn vào trang của Ám Linh Hội để kiểm tra, thì ra là một tổ chức nghiên cứu về những hiện tượng huyền bí quy mô lớn, có tài liệu của tất cả những vụ án kỳ lạ nhất ở đây, từ các truyền thuyết đô thị xưa cũ nhất cho đến mấy tin đồn thời hiện đại.

Tôi nhấn nút "theo dõi" rồi thoát ra, hiện tại tôi vẫn chưa cần họ lắm, vì tôi tự tin nói rằng kiến thức của Thảo Nguyên có thể sánh ngang với họ.

Nếu cô ta mà biết tôi nhờ người khác thay vì hỏi cô ta, chắc chắn lần sau nhờ giúp đỡ sẽ rất khó.

"Vụ mất tích của Hà Thanh Phương thế nào rồi?" Tin nhắn được gửi tới từ một tài khoản có ảnh đại diện mèo trắng.

Nhắc đến Tào Tháo là Tào Tháo có mặt, tôi chỉ vừa mới nghĩ đến Thảo Nguyên, cô ta đã liền nhắn tin cho tôi.

"Chưa phát hiện ra điều gì mới." Tôi nhập câu trả lời.

"Kể lại trải nghiệm của ông đi."
Tôi bèn lên mạng tìm kiếm cái tên Hà Thanh Phương, thì ra đó là nữ sinh trường đại học Kinh Tế bị mất tích gần đây.

Dù không muốn lúc nào cũng nhờ đến sự trợ giúp của Thảo Nguyên, tôi vẫn kể cho cô ta nghe mọi thứ tôi biết.

Màn hình bên kia im lặng hồi lâu, mãi sau mới có hồi âm.


"Thông tin ông kiếm được quá ít để tôi có thể phân tích, nhưng đoạn đầu nghe có vẻ giống một truyền thuyết đô thị lâu đời."
"Cho tôi xem."
Không để tôi phải chờ lâu, Thảo Nguyên đã gửi tôi một tập tin nén chứa tài liệu về truyền thuyết đô thị trên.

Câu chuyện kể về một cậu học sinh cuối cấp theo chân nhóm bạn mình tổ chức cắm trại trong rừng, bọn họ có bảy người tất cả, ban đầu mọi thứ diễn ra vô cùng hoàn hảo, ai nấy cũng đều vui vẻ với buổi đi chơi.

Nhưng rồi cậu học sinh này dần nhận ra có điều gì đó kỳ quái ở nhóm bạn của mình, càng ngày họ càng cư xử lạ lùng so với bình thường, từng người một giống như bị ma nhập rồi mất tích không lý do.

Đến cuối cùng, cậu học sinh được nhắc đến bên trên trở thành người cuối cùng quay về mà vẫn còn lành lặn, tuy nhiên tâm trí đã biến dạng vì những chuyện kinh khủng xảy ra.

Tôi đọc qua đọc lại truyền thuyết đô thị trên hai lượt, nhận thấy điểm tương đồng duy nhất với vụ mất tích của Hà Thanh Phương chính là những người cắm trại cũng biến mất khi làn sương mù bí ẩn kia xuất hiện.

Tôi lại nghĩ đến tiếng gọi mình nghe được lúc ấy, nói không chừng có lẽ nó chính là giọng nói của Hà Thanh Phương.

Càng nghĩ lại càng thấy rối, có phải cô ta đang bị mắc kẹt trong làn sương mù không?
Tôi đứng dậy khỏi bàn máy tính đi đến bên cửa sổ, hướng ánh mắt về phía bầu trời u ám ở đằng xa.

Chuyện gì sẽ xảy ra nếu khi đó tôi không quay trở lại?
Một giọt nước nặng nề rơi lên mái che cửa sổ, sau đó trời bắt đầu đổ mưa to.

Cơn mưa phùn vào tiết trời giá rét, gió lùa thốc qua ô cửa sổ, lạnh buốt đến từng thớ thịt.

Mang cho con người ta một cảm giác bất an khó tả, giống như dự liệu trước những điều không mấy an lành sắp sửa xảy ra.

Tôi đóng cửa sổ lại, xuống nhà pha một cốc cà phê sữa, rồi mở máy sưởi lên.

Ngoài trời mưa bắt đầu to hơn và dường như không có dấu hiệu ngừng lại, tôi đưa cốc cà phê lên miệng uống một ngụm nhỏ, trong đầu thắc mắc không biết giờ này Thảo Nguyên làm gì, liệu có đang đau đầu suy nghĩ về vụ án giống tôi không.

Máy sưởi đang chạy bỗng nhiên tắt ngấm, tôi bèn mở điện thoại kiểm tra hệ thống điều khiển, mới chợt nhận ra thiết bị vẫn chưa kết nốt wifi.

Trời đang bắt đầu tối dần, tôi mở cửa sổ lên lần nữa để nhìn ra ngoài, ánh sáng chói lòa từ trung tâm thành phố hôm nay lên muộn, có vẻ đã bị mất điện.

Đứng nhìn thành phố từ từ chìm vào trong bóng đêm u uất, tôi chợt có cảm giác Hà Thanh Phương không phải nạn nhân duy nhất của vụ mất tích.