Hồ Sơ Bí Mật Về Chủ Nghĩa Duy Vật Không Khoa Học

Chương 8: 13022027 - Nhập Ngũ 3






Rượu đêm nay đến cùng vẫn không thể uống viên mãn bởi vì phải trở lại ngăn cản đám dân công manh động kia trước khi tạo ra thêm một bước ảnh hưởng ác liệt khác.

Lý Mậu mang theo mấy tên đốc công dưới tay vội vã rời đi, trước khi đi còn đang giơ điện thoại chửi ầm lên.

"Làm cho bọn họ thành thật đứng tại chỗ!! Không cho ca hát! Không cho tự sát!! Cậu trước tiên gọi cho bọn họ 2 phần đồ ăn để trấn an! Đúng! Tôi lập tức đến cho bọn họ tiền ăn tết!! Con mẹ nó!! Đều là đến bức chết lão tử!!"
Sụp đổ hướng đầu kia điện thoại hô to, Lý Mậu nhìn qua cực kỳ sứt đầu mẻ trán, nhưng trước khi đi vẫn không quên chạy về hỏi Tiêu Nam Chúc số điện thoại.

Tiêu Nam Chúc muốn chính là hiệu quả này, nghe vậy liền tự nhiên thuận thế cho.

Có lẽ là ngày hôm nay việc này xảy ra quá tà môn quá đột ngột, có lẽ là bản thân trong lòng hoặc nhiều hoặc ít cũng có chút chột dạ nói không rõ, nói chung Lý Mậu vừa đi, hai người còn lại cũng bắt đầu mượn cơ hội nói chuyện với Tiêu Nam Chúc, 2 trong 3 câu đều là đang thăm dò Tiêu Nam Chúc đến tột cùng có thể xem chuyện vận thế hay không, chưa nói được vài câu lại hậu trứ kiểm bì (mặt dày) muốn Tiêu Nam Chúc làm mẫu lần nữa.

"Vừa nãy như vậy chúng tôi cũng không có cách nào tin tưởng hoàn toàn a! Hay là làm lại lần nữa? Tên của anh đây cậu biết rồi! Sinh tháng 8 năm 66! Chúng ta không tính hôm nay, tính hôm qua đi! Tiểu Tiêu cậu cũng xem cho tôi một chút đi! Hôm qua tôi vận khí thế nào!!"
Triệu Thiên Sinh lôi kéo cổ họng gào to, biểu tình trên mặt có chút tràn đầy phấn khởi, y ngược lại cũng không quá tin tưởng những lời này, chỉ là thái độ thuần túy nghĩ muốn xem thử lần nữa.

Mà Tiêu Nam Chúc nghe thấy lời này ngược lại hơi nhíu mày, chà xát ngón cái vào đầu ngón trỏ, dừng lại vài giây mới bất động thanh sắc đặt ngón tay dài nhỏ lên bàn gõ nhẹ vài cái.

"Anh Triệu hôm qua tiến tài, phạm đào hoa, mua vé số ít nhất có thể trúng 4 số, nhưng tiền này sợ là đều đưa cho giai nhân phấn hồng nào đó rồi nha?"
Tiêu Nam Chúc thốt ra lời này, Triệu Thiên Sinh suýt nữa đều phun hết rượu trong miệng ra ngoài.

Y hôm qua quả thực trúng một tờ vé số thể thao, ba bốn ngàn đồng, cũng xem như một khoản tài vận nhỏ.


Nhưng còn chưa đến tối thì số tiền kia đã bị em gái ở tiệm uốn tóc bảo là mẹ già lên cơn động kinh cần gấp tiền viện phí rồi cầm đi luôn năm ngàn.

Giờ đây bị vạch trần ở trước mặt mọi người như vậy, Triệu Thiên Sinh nhà có vợ lập tức có chút xấu hổ nở nụ cười, giật giật mặt hướng Tào Trùng và Tư Đồ Trương nói.

"Phục phục, thật sự là...!chuẩn, quá chuẩn luôn!"
Tào Trùng vừa nghe xong lời này cũng thấy hứng thú, Tư Đồ Trương bên cạnh vẫn một mực nói thầm trong lòng thấy thế cũng có chút nghi hoặc mà nhíu nhíu mày.

Y vẫn nhớ rõ ràng đêm đưa ông Táo hôm đó đã cùng Tiêu Nam Chúc nói qua về vấn đề kế thừa tổ nghiệp của bọn họ, lúc đó Tiêu Nam Chúc cũng không thong dong như hiện tại thế này...!Ngược lại anh bây giờ đối với loại chuyện này làm ra dáng vẻ am hiểu thâm sâu, làm Tư Đồ Trương quen biết anh gần 20 năm có chút mờ mịt không biết làm sao.

"Đúng vậy, không tính là chức nghiệp gì đứng đắn, chính là lúc thường hay chú ý dặn dò người quen, aiz, tính không chuẩn, tính không chuẩn...".

ngôn tình sủng
Mặc kệ lúc sau Tào Trùng và Triệu Thiên Sinh có thăm dò thế nào Tiêu Nam Chúc cũng một bộ dáng không muốn tiết lộ quá nhiều, chỉ là nhắc tới một chút mấy ngày 24 25 tết này bản thân học gì bán gì, thêm mắm dặm muối lừa gạt hai người này một phen, bất quá chút trò này dùng cho trường hợp hiện tại cũng đủ rồi.

Mà chờ sau khi mấy đại lão gia bọn họ cơm nước xong tính tiền đi ra, Tiêu Nam Chúc treo người khác một buổi tối ăn uống lúc này mới định cho hai người số điện thoại để tượng trưng.

"Sau này nếu như cần tôi, có thể liên hệ bất cứ lúc nào.

Xem ngày, sửa vận thế linh tinh vẫn không có vấn đề.


Hôm nay có mưa gió bất ngờ, người có họa phúc sớm chiều, người a thế nào cũng phải vạn sự cẩn thận..."
Lời này của Tiêu Nam Chúc không quá may mắn, nhưng lại làm cho 2 người Tào Trùng và Triệu Thiên Sinh gật đầu liên tục.

Dù sao vừa mới trải qua quá trình tẩy não của Tiêu đại lừa dối, bọn họ hiện tại nghiễm nhiên đã xem anh là huynh đệ tốt.

Mà bởi vì 2 người này đêm nay uống có hơi quá chén, cho nên duy nhất Tư Đồ Trương không làm sao uống nổi đành phải lái chiếc Xiali bé bỏng của mình lần lượt chở từng người trở về.

Nếu thế này thì phải bỏ lại Tiêu Nam Chúc một mình, Tư Đồ Trương theo bản năng mẹ già có chút không yên lòng.

Nhưng đợi y xoay đầu lại định hỏi Tiêu Nam Chúc trên người có mang theo tiền thuê taxi hay không, thì Tiêu Nam Chúc vốn ôm hai cái cặp lồng đứng cách y không xa đã không thấy đâu.

"Ể, cái người này làm sao đi mà cũng không gọi mình a..."
Trong miệng mắng một tiếng, Tư Đồ Trương có chút sinh khí trong lòng, lập tức muốn gọi điện thoại mắng Tiêu Nam Chúc hai câu, nhưng chờ y vừa mới mở điện thoại ra đã nhìn thấy tin nhắn ngắn mà Tiêu Nam Chúc gửi đến mấy giây trước.

"Hắc, tôi về nhà trước, cậu về sớm chút đi, hôm nay cậu không thích hợp lái xe, nghe lời a dùng chân đi về, ngoan a."
Tư Đồ Trương: "......"
...!
"Vừa rồi biểu hiện không tồi nha, đem về cho cậu ma tiểu (tôm hùm đất nấu cay) cùng với con cua lớn, chờ lát nữa cùng nhau uống một chút rồi cậu hẳn tan làm?"
Ôm theo hai cái cặp lồng tiện tay lấy chìa khóa mở cửa, Tiêu Nam Chúc ở trong quán cơm buồn bực cả tối, giờ khắc này rốt cuộc có thể thở phào nhẹ nhõm.


Chớ nhìn anh vừa nãy một bộ thầy cúng trên người, kỳ thực nếu không phải buổi sáng lúc ở nhà Nhập Ngũ truyền đạt gấp các kiến thức về phương diện này cho anh, nói không chừng chắc chắn sẽ mất mặt.

Bất quá cũng may hiện tại mở đầu tốt, cùng 3 người kia có cái gọi là giao tình, sau này hết thẩy đều có ích.

Mà hôm nay Nhập Ngũ cùng Tiêu Nam Chúc ở ngoài giả thần giả quỷ cả ngày bây giờ mới hiện thân, bộ dáng nghiêm mặt không lên tiếng vẫn lộ ra vẻ hướng nội.

Có thể vừa nghe thấy có bữa khuya ăn, tiểu tử này liền lập tức thật nhanh liếc mắt nhìn Tiêu Nam Chúc một cái, đem ánh mắt rơi xuống nơi khác mới nói.

"Hôm nay có thể đều là công lao của ta, tôm hùm đất đều là...!đều là của một mình ta sao?"
Trong giọng nói có loại căng thẳng không nói ra được, dáng vẻ sốt ruột tham ăn này của Nhập Ngũ làm Tiêu Nam Chúc không nhịn được cười.

Bất quá hôm nay Nhập Ngũ suy cho cùng đã giúp anh một việc lớn, bản thân hiển nhiên không thể bạc đãi cậu, dù sao trong công việc của hoàng lịch sư anh vẫn là người mới học, không có kinh nghiệm làm việc, cũng không có kiến thức lý thuyết.

May mà tâm của mấy đứa này cũng không xấu, anh mới có thể thuận thuận lợi lợi lôi kéo về phía mình.

Nghĩ như vậy Tiêu Nam Chúc đem cửa mở ra chậm rãi đi vào, một bên cởi áo khoác một bên không quên quay đầu lại hướng Nhập Ngũ mở miệng.

"Đúng, đều là của cậu a, còn có thể của ai nữa, cậu đã giúp tôi một việc lớn, tôi đương nhiên muốn thưởng cho cậu a cậu nói đúng không..."
Trên mặt cười mạn bất kinh tâm, Nhập Ngũ vừa nghe tâm tình cũng tốt lên, theo Tiêu Nam Chúc chạy ập vào phòng bếp.

Cậu kỳ thực vừa nãy đã sớm đói bụng, mà bởi vì Tiêu Nam Chúc dặn cậu không được lú ra, cho nên cậu chỉ có thể nhịn núp trong ví tiền của anh làm bộ bản thân vẫn sinh hoạt ở nhị thứ nguyên (chiều 2D trong truyện tranh).

Nhưng đáng tiếc xem như là đã khôi phục hình dáng của một tấm niên lịch vẫn không thay đổi được sự thật cậu sắp bị đói chết.


Mà mãi cho đến khi cậu giúp Tiêu Nam Chúc tính ra vận thế của mấy người bình thường kia thì mới miễn cưỡng có thể giải thoát.

"Ngô...!Hôm nay...!thứ trên người mấy người kia ngài đều nhìn thấy chứ?"
Ngồi trên sô pha tự mình bóc đậu phộng, Nhập Ngũ ăn uống nồng nhiệt lấp đầy bụng đồng thời không quên hỏi Tiêu Nam Chúc tình hình.

Bất quá là một lịch thần không cao lắm, cậu kỳ thực vẫn rất hài lòng với biểu hiện hôm nay của Tiêu Nam Chúc.

Dù sao không phải người bình thường nào cũng có thể thích ứng với loại hoàn cảnh làm việc hoang đường này nhanh như vậy, có thể nhìn ra được Tiêu Nam Chúc người này tuy rằng không quá đứng đắn nhưng cũng rất nghiêm túc.

Nghĩ như vậy Nhập Ngũ luôn không tình nguyện chủ động lấy lòng người khác rõ ràng ho khan một tiếng.

Mà Tiêu Nam Chúc vốn đang chuẩn bị hâm nóng bữa khuya cho cậu nghe mấy lời này liền từ phòng bếp nhô đầu ra nhìn cậu một cái, thấy thế Nhập Ngũ cũng đúng lúc mở miệng nói.

"Ta không biết Nhập Tứ đã nói với ngài chưa, phúc khí cùng tai họa quanh quẩn bất tan trong thiên địa, một khi không biết kiềm chế hành vi, liền dễ dàng bị mấy thứ bẩn thỉu quấn lấy.

Lịch thần sở dĩ tồn tại, là bởi vì phải bảo vệ ngày nào đó an toàn trôi qua.

Nhưng tà niệm mãnh liệt, lúc đầu chỉ là bị người có tâm tà niệm hấp dẫn tới, dần dần tâm trí của người cũng sẽ bị ảnh hưởng.

Trách nhiệm hàng đầu của những lịch thần như chúng ta chính là xua tan hung thần bất tường, cho nên nếu sau này ngài gặp những thứ đã muốn không phải là người, ngài nhất định phải..."
"Giết.".