Những ký ức vỡ vụn từng thuộc về Thượng Tỵ cuối cùng cũng trở về thân thể của Sơ Tam, dù cho hiện giờ cậu đã là một sự tồn tại mới khác hoàn toàn với thuở xưa, nhưng đối với Sơ Tam mà nói, cậu vẫn có thể cảm nhận được chút ít ấm áp kỳ lạ tràn ngập cơ thể mình.
Vụ việc xảy ra trong chợ đã trở thành điểm mấu chốt thay đổi thần hồn cậu, nửa hồn giấy bị tổn hại kia cũng giúp cậu nếm trải mùi vị mạo hiểm tìm đường sống trong cõi chết, vì vậy vào giây phút đầu tiên có được sức mạnh dồi dào, Sơ Tam đã thi triển thần lực, chế ngự gã đàn ông bị cơn nghiện và tai họa đục rỗng thể xác ngay tại chỗ.
Thoạt đầu, gã đàn ông mặt mày dữ tợn ấy còn gào thét không ngừng, Sơ Tam nhìn chằm chằm cái tên đã sớm không còn xứng làm người này với vẻ mặt phức tạp, não nhất thời có hơi trì độn.
Đây là lần đầu cậu tự tay làm ra việc như vậy, thế nên ngoại trừ sảng khoái không nói ra được thì còn có chút hoang mang và khiếp đảm nữa.
Tiêu Nam Chúc thấy thế tiến lên trực tiếp đáp lễ cho tên tai họa này từng chiêu mà gã đã dùng trên người Sơ Tam trước đó.
Quần chúng vây xem chỉ nghĩ anh là chàng thanh niên hăng hái làm việc nghĩa, không ít cô bác còn kích động hô to.
"Chàng trai! Đánh hay lắm!! Bác báo cảnh sát cho anh!! Đánh!! Đánh chết thằng quỷ sứ đó luôn!!".
ngôn tình hài
Tiêu Nam Chúc vừa nghe xong liền bất đắc dĩ giật giật khóe miệng, có điều cũng may chợ rau nhỏ hẻo lánh này cũng không quá đông người, cô bác xung quanh đều rất nhiệt tình, tất nhiên không có ý xấu, hơn nữa Tiêu Nam Chúc ra tay chưa bao giờ chừa đường lui cho kẻ khác, loại phần tử tội phạm người người phải trừ diệt như này anh càng hận không thể trực tiếp kết liễu gã, thế nên anh liền nới lỏng cổ áo sơ mi, thẳng tay múc gã đến mức ba má nhìn không ra, sức phản kháng cũng không còn.
Sau đó, Tiêu Nam Chúc thuận thế thô bạo, tháo dây nịt của gã đàn ông xuống, buộc chặt cổ gã vào lan can đỗ xe ven đường.
Cuối cùng, anh hào phóng tặng gã thêm một cước vào đầu gối, làm cho gã quỳ một gối xuống đất thật mạnh, rồi mới ngẩng đầu nhìn Sơ Tam cách đó không xa.
"Lần sau cứ múc vậy đó, đã nhìn rõ chưa?"
Sơ Tam đuôi mắt nhuốm máu, kinh hồn bạt vía trợn mắt gật gật đầu, Tiêu Nam Chúc trông dáng vẻ chẳng chênh lệch mấy với trước kia của cậu cũng không định hung dữ với cậu nữa.
Song, trọng thương tạo thành do giấy lịch nát vụn khiến Sơ Tam kiệt lực ngã xuống, Tiêu Nam Chúc nhanh tay lẹ mắt tiến lên đón được thằng nhóc mềm oặt này một cách vững vàng.
Mắt thấy quần chúng chung quanh đều đang hoảng loạn báo cảnh sát và gọi người, không ai chú ý tới bên này, Sơ Tam sắc mặt trắng bệch thì ỉu xìu nằm trong ngực mình, Tiêu Nam Chúc cau mày nhìn tình hình một chút, rồi khom lưng bế Sơ Tam lên.
Vì Sơ Tam không phải người, nên vết thương có lớn hơn nữa cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Tính mạng của họ là cố định, một khi sử dụng tham lam sẽ mất đi thời gian rất nhanh, nhưng ngoại trừ việc này thì dường như không còn cách nào để phá hủy cả.
Tuy nhiên, những vết thương này cũng thương tổn đến máu thịt của họ một cách chân thật, đây chính là nguyên nhân vì sao trước đây Sơ Tam lại bị lửa lớn đốt thành ra như vậy.
Song, lúc này, Tiêu Nam Chúc lại nghĩ đến một chuyện khác.
Vào khoảnh khắc vừa nãy, anh quả thật đã cảm nhận được luồng khí phúc trạch chính thống trên người Sơ Tam, có lẽ là vài mảnh hồn vỡ của Thượng Tỵ quân còn sót lại trong thể xác cậu.
Việc này trước đó những lịch thần khác chưa hề nhắc tới, nên Tiêu Nam Chúc cũng không ngờ được, anh vốn tưởng sự tan biến của Thượng Tỵ là hoàn toàn.
Dẫu sao thay vì bảo Sơ Tam là hậu thân của Thượng Tỵ thì chi bằng nói hai người họ là hai cá thể khác nhau 100% đi cho rồi.
Nhưng thần hồn của Sơ Tam thức tỉnh cũng giúp Tiêu Nam Chúc mở mang kiến thức mới về việc sống chết và tuổi thọ của nhóm lịch thần thêm lần nữa, mà điều này cũng vừa hay cung cấp gợi ý lớn nhất cho Tiêu Nam Chúc.
Anh vẫn luôn cố gắng bảo vệ tính mạng của Trừ Tịch, vì anh biết rằng một khi lịch thần tồn tại trong khoảng thời gian giống như loài người, thì sẽ già yếu rồi chết đi còn nhanh hơn người thường.
Song, Tiêu Nam Chúc khó mà chấp nhận loại tác dụng phụ này, chỉ cần nghĩ đến Trừ Tịch sẽ phải chịu những đau khổ ấy, anh đã không tài nào chịu nổi.
Dẫu sao vị lịch thần này của anh, anh quyết phải che chở bên người, thương tiếc và cưng chiều, hễ có chút ít ưu tư hoặc tổn hại thôi anh cũng sẽ đau lòng.
Tất nhiên anh không muốn thấy cũng chẳng muốn nghĩ đến chuyện sẽ xảy ra sau này, vì thế Tiêu Nam Chúc đã sớm quyết định, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì, anh cũng phải phá bỏ lời nguyền sống chết luân hồi lặp đi lặp lại tuần hoàn trên người lịch thần.
Và chính sự tồn tại của Sơ Tam đã khiến Tiêu Nam Chúc đột nhiên nghĩ ra một cách.
Dùng giấy lịch mới không ngừng thác ấn lịch thần cũ, chỉ cần đảm bảo giữ lại toàn bộ thông tin của lịch thần, vậy là có thể hoàn thành một lần tái sinh mới mà vẫn giữ lại được ký ức hoàn chỉnh và thần lực của y.
Sinh mạng mới này tất nhiên khác với kiểu già yếu rồi tan biến của Thượng Tỵ, nó là một cách khống chế cơ hội sinh tồn của nhóm lịch thần do con người tạo ra cơ.
Là tấm chiếu mới vừa nắm vững được "12 thần quyết kiến trừ" chút chút, Tiêu Nam Chúc cũng nôn nao muốn chứng thực xem cách làm này có hữu dụng hay không.
Anh vừa gửi tin nhắn cho Bành Đông, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì chút nữa sẽ có người tới kết thúc cho anh.
Xét theo hơi thở, kẻ buôn ma túy luôn bám đuôi mẹ con Trương Lệ, không ngừng quấy rối họ chắc chắn chính là gã đàn ông trước mắt này.
Hiện giờ nếu đã bị dẫn ra và bắt được thành công, vậy Tiêu Nam Chúc cũng phải tranh thủ chữa trị vết thương cho Sơ Tam một chút, nhưng anh còn chưa kịp ra đến xe thì mẹ con Trương Lệ đã đuổi theo.
Trương Lệ nhìn Sơ Tam đang nửa hôn mê một cái với sắc mặt trắng bệch, sau đó lập tức mở miệng.
"Muốn đi bệnh viện sao? Tôi có thể tiến hành băng bó giúp cậu ấy trước, tôi là y tá, cũng cảm ơn hai người đã cứu con trai tôi.
Hai người...!hai người là nhân viên cảnh sát đúng không...!Tên vừa rồi là nhằm vào chúng tôi đúng không? Vậy Lạc Đình đâu, Lạc Đình không sao chứ..."
Nói đoạn, Trương Lệ lo lắng kéo tay Lạc Bắc, tuy ban nãy cô chưa kịp thấy toàn bộ quá trình, nhưng cũng nhìn ra được manh mối qua thân thủ hơn người của Tiêu Nam Chúc và lời nói của tên hung đồ kia.
Lạc Bắc vốn còn đang thầm lo cho Sơ Tam, vừa nghe mẹ nói vậy liền bị dọa tái mặt.
Tiêu Nam Chúc định tránh khỏi tiếp xúc chính diện với họ thấy thế có chút đau đầu nhíu nhíu mày, nửa ngày sau mới bế Sơ Tam vào sau xe trước, rồi đứng thẳng xoay người, cực kỳ trịnh trọng đáp lại bằng một cái chào theo kiểu quân đội.
Cái chào này rất khó giải thích, nhưng mặt Trương Lệ lập tức cứng đờ, hiển nhiên đã dự liệu được điều gì đó.
Nhưng trước khi bộc phát bi thương và sợ hãi, Trương Lệ vẫn nhớ người đang đứng cạnh mình là ai, thế nên cô bỗng nhỏ giọng nói với Lạc Bắc.
"Tiểu Bắc, con sang bên đó nhặt rau dưới đất lên giúp mẹ...!Mẹ với chú nói chuyện một lát..."
Lạc Bắc mờ mịt gật đầu, lúc đeo balo nho nhỏ đi vào chợ còn không ngừng ngoáy đầu nhìn quanh.
Cậu vẫn chưa phản ứng được mẹ mình muốn nói gì với Tiêu Nam Chúc, nên chỉ có thể ngoan ngoãn lựa chọn rời đi.
Hai mẹ con này đều đang cố gắng bảo vệ đối phương theo cách riêng của mình, trên người họ đều có sự ấm áp và quý trọng lẫn nhau, điều này thật khiến người ta cảm động.
Trương Lệ thấy con mình đi xa mới xoay đầu lại, mắt thấy Tiêu Nam Chúc trước mặt nhìn mình với ánh mắt phức tạp, nước mắt Trương Lệ bỗng chốc rơi xuống, lúc lâu sau mới nói.
"Anh ấy không về được nữa, phải không?"
"Xin lỗi."
Nam nhân dáng người thẳng tắp đoan chính như cây bạch dương đã rất lâu không nói chuyện nghiêm túc.
Từ lúc ra khỏi quân đội, anh liền vứt hết tất thảy quá khứ, một lòng theo đuổi dáng vẻ tiêu sái phóng khoáng, quả thực còn bừa bãi lố trớn hơn cả lãng tử chân chính.
Có điều phàm là thứ đã khắc vào xương tủy, Tiêu Nam Chúc muốn vứt cũng không vứt được, thế nên khi đối mặt với Trương Lệ và Lạc Bắc – cặp mẹ con phải chấp nhận sự thật chồng/ cha mình đã chết, Tiêu Nam Chúc chỉ có thể dùng cách như vậy để gửi gắm lời xin lỗi của quốc gia đến gia đình này.
"Lạc Đình, đã hy sinh vào mấy hôm trước, thi thể của anh ấy sẽ được đưa về bản địa nhanh thôi.
Hung thủ đã đền tội, bên cảnh sát cũng sẽ giúp truy cứu những kẻ có liên can..."
Một câu ngắn ngủi lại khiến biểu tình Trương Lệ trống rỗng trong nháy mắt.
Tiêu Nam Chúc bình tĩnh nhìn hai mắt hoen đỏ của Trương Lệ, dù bụng dạ có cứng hơn nữa cũng cảm nhận được nỗi đắng chát, nếu là trước đây, có cho tiền anh cũng chả thèm lo mấy chuyện này.
Song, Trương Lệ mở to hai mắt nửa ngày vẫn chẳng rơi một giọt nước mắt.
Sau khi nâng tay lau khóe mi, cô nhắm mắt lại thả trôi hai giọt nước mắt cuối cùng, rồi chậm rãi mở miệng nói.
"Kể từ ngày tôi ở bên anh ấy, tôi vẫn luôn lo lắng sợ hãi, nhưng tôi yêu anh ấy, thế nên anh ấy làm gì tôi cũng đều muốn thông cảm cho anh.
Chồng tôi là người tốt, là một cảnh sát tốt, là người đàn ông xứng đáng với quốc gia...!Anh ấy không dễ dàng gì, thế nên tôi chờ anh.
Cửa nhà này mở lâu như thế, vậy mà anh lại không về được nữa...!Tôi không trách anh ấy, anh ấy chỉ lạc đường thôi..."
—— "Tôi vẫn sẽ chờ anh ấy như thế, nếu năm mươi năm, sáu mươi năm vẫn không chờ được, vậy thì tôi sẽ tự mình đi tìm anh...".