Hồ Sơ Bí Mật Về Chủ Nghĩa Duy Vật Không Khoa Học

Chương 66: 66: Hàn Thực 7






Chuyện hội đàm kinh tế thành phố Y bị tên côn đồ bất minh tập kích còn chưa đến chiều đã lên hẳn đầu đề tin tức.

May nhờ sự bao che(1) của Bành Đông, Tiêu Nam Chúc thuận lợi dẫn Kiến Quân và Kiến Đảng ra ngoài từ cửa sau, hoàn toàn phủi sạch quan hệ với chuyện này.
[bao che(1) gốc là 放水– phóng thủy, nghĩa thứ nhất là tháo nước, nghĩa thứ hai là cố ý châm chước, nghĩa thứ ba là lắm lời, gây rối, làm phiền]
Kế tiếp phải đến lượt Lý Trung Lâm gánh vác, nếu giờ Tiêu Nam Chúc đã thu dọn Bát Nạn tự tìm đến cửa, vậy kiếp Thái tuế mà Lý Trung Lâm gặp phải cũng coi như đã vượt qua cơ bản.
Thủ đoạn trả thù của Thái tuế chẳng qua cũng chỉ có ba loại, trước hết để y lĩnh hội nỗi đau thân nhân tử biệt, sau đó để y nếm trải nỗi khổ liên lụy người khác, cuối cùng đau lòng tuyệt vọng sống không bằng chết, cũng coi như đã sử dụng hết các thủ đoạn hiểm độc nhất.

Hiện giờ Lý Trung Lâm không còn cách nào để cứu vãn chuyện ly biệt người thân, may mà đã thu dọn Bát Nạn, chưa đến nỗi khiến cả thành phố Y gặp tai ương theo.

Tiếp sau đây chỉ cần y an tâm độ kiếp, cộng thêm Tiêu Nam Chúc trấn an xong Tuế tinh không còn tức giận kia nữa là êm xui.

Mà trên đường trở về, Tiêu Nam Chúc lại hơi bị nhức đầu về cách xử lý cái nấm độc kia.
Theo lý thuyết, Thái tuế cũng coi như là thủ lĩnh trong sơn trân (báu vật trên núi), việc kéo dài tuổi thọ, trường sinh bất lão đều được ghi lại trong sử liệu có căn cứ khoa học rõ ràng, các điển tịch y học như v.v cũng có ghi chép rõ.

Chỉ có điều vật này có linh tính, thế nên nếu người bình thường ăn một miếng thịt của nó, vậy Thái tuế nhất định sẽ khiến cả nhà người đó chôn cùng.

Ngẫm kỹ lại, tính tình của cái nấm to này rõ là quá lớn, nếu Tiêu Nam Chúc làm gì nó thật, vậy anh cũng sẽ gặp phải xui lớn gì đó không chừng.
Lúc anh về đến, Hàn Thực chịu trách nhiệm ở nhà trông Thái tuế cũng thở phào nhẹ nhõm, bởi vì ngay khi Tiêu Nam Chúc vừa đi khỏi, chẳng mấy chốc Thái tuế đã có phản ứng không đúng lắm.
Đầu tiên là không ngừng phun ra nuốt vào vật có hình dạng sợi bông ở trong bồn tắm như thể sống lại, sau đó lại bất giác phồng lên mấy lần.

Vì tà khí nó tỏa ra dày đặc quá mức, Hàn Thực thấy tình hình bất thường bèn dùng quyết Hắc Long mà Tiêu Nam Chúc để lại cho y trước đó đánh vào tấm lưng trắng muốt của Thái tuế.

Hàn Thực vốn không hiểu sự tinh diệu của "12 thần quyết kiến trừ", chỉ dựa vào luồng khí băng lạnh của bản thân, dẫn ra một cột nước đông cứng Thái tuế trong bồn tắm, rồi mạnh mẽ chịu đựng nguy cơ tai họa xuyên tim, thi triển thuật pháp.
Dù cho thần lực của lịch thần tóc trắng đồ đen đã suy yếu hơn nghìn năm trước nhiều, nhưng vẫn mang khí chất lẫm liệt như cũ, dù chân giẫm lên bồn tắm múa may vòi sen thì cũng đẹp trai cực kỳ.

Sau khi lá bùa Hắc Long cùng với long khí quanh thân Hàn Thực đánh lên người Thái tuế, những tai họa từ phạm vi trăm dặm bị hấp dẫn lại đây chỉ một thoáng liền như bị thứ gì đó làm cho kinh sợ.


Có điều suy cho cùng vẫn là Tuế tinh xuất thế, vì vậy lúc đầu mặc cho Hàn Thực định thu nó vào hoàng lịch thế nào thì cũng đều có chút khó khăn.

Ngay lúc y tưởng rằng mình sẽ dã tràng xe cát, thì nháy mắt Thái tuế lại bỗng mất đi luồng sát khí hung ác quanh thân nó.

Hàn Thực thấy thế cũng không chậm trễ, trực tiếp thu phục Thái tuế vào trong tờ lịch.
Cùng với tiếng rít gần như lật tung nóc nhà, cái nấm to bá chiếm bồn tắm nhà Tiêu Nam Chúc sắp một tuần lễ cuối cùng cũng biến mất.

Thoạt đầu Hàn Thực còn chả hiểu vì sao Thái tuế lại bị mình thu phục dễ như vậy, chờ sau khi Tiêu Nam Chúc trở về, y cuối cùng cũng hiểu rõ dụng ý cho sự sắp xếp hôm nay của anh.
Kể từ khi dùng máu dung hòa máu huyết với Thái tuế ngày ấy, Tiêu Nam Chúc thường hay nghe thấy tiếng lòng của Tuế tinh, có lúc giống với tiếng thì thầm của trẻ nhỏ, có khi lại như giọng lẩm bẩm của bà lão.

Ban đầu Tiêu Nam Chúc cũng không hiểu những âm thanh luôn biến hóa này là gì, sau đó hỏi cô nhóc Xuân Phân mới biết, đây có thể là từng bào tử trên người Thái tuế đang nói chuyện.
Loài nấm vốn nhờ sự gắn bó của vô số bào tử mới có thể không ngừng sinh sôi nảy nở, những bào tử này là con cháu của Thái tuế, cũng là mấu chốt để nó duy trì sinh cơ.

Nếu Tiêu Nam Chúc có thể giao lưu tinh thần với những bào tử này, vậy tất nhiên cũng có thể truyền đạt tin tức đến bọn chúng, thậm chí là đến Thái tuế.

Bởi bào tử trên người Thái tuế nhiều không đếm xuể, nên ngay cả nó cũng chưa chắc nắm rõ đứa nào trong mấy đứa nhóc loi nhoi kia đang nói chuyện với mình.

Tiêu Nam Chúc đã dựa vào tiền đề này, thường xuyên dùng giọng của một trong đám bào tử đó truyền đạt một số tin tức.

Sau mấy ngày nằm vùng liên tiếp, anh còn moi được không ít chuyện từ những bào tử chí choa chí chóe suốt ngày kia thật.
Nào là "trước đây hồi còn trên núi nấm linh chi cách vách trông đẹp dã man con ngan", nào là "linh chi đẹp con khỉ ấy, tao thích nấm hầu thủ cute phô mai que hơn", nào là "lũ nhan khống chúng mày chẳng lẽ không thấy nấm kim châm nũng nịu kia cũng rất được hả", rồi có đứa lại la hét rằng thấy củ nhân sâm dưới chân núi Trường Bạch hồi đó rất thanh thuần, làm Tiêu Nam Chúc nghe đến cạn lời, đồng thời chỉ có thể nghẹn thầm đến vất vả.
May mà sau đó anh cũng biết được chút manh mối thật từ những lời nói lung ta lung tung đó.

Trên thực tế, trước khi Bát Nạn đến thành phố Y chuẩn bị làm hại Lý Trung Lâm, Tiêu Nam Chúc đã lờ mờ biết chuyện Thái tuế dẫn một tà vật lớn từ phía nam tới qua lời của một bào tử, chỉ có điều vì Bát Nạn quá am hiểu việc ngụy trang, nên ban đầu anh mới không mấy xác định được thân phận thật sự của Tôn Ngang.
Song, vì bản thân và Tuế tinh đồng tâm đồng thần, cộng thêm tác dụng của "12 thần quyết kiến trừ" đối với tai họa cũng ngang ngửa với sâu bọ có hại và thuốc trừ sâu DDVP, nên ban nãy ở hội trường Tiêu Nam Chúc mới có thể chế phục Bát Nạn dứt khoát lưu loát như vậy.

Ngược lại với anh, Hàn Thực là vì bản thân y là một lễ lớn được Tấn Văn Công Trùng Nhĩ thân phong.
Trùng Nhĩ là một minh quân trứ danh trong lịch sử, trong quá khứ còn có danh hào "Xuân Thu Ngũ bá"(2), Hàn Thực được ông gia phong tức là trời sinh đã mang trong mình phúc trạch quân vương.


Nói tới điểm này, thực ra Nguyên Tiêu cũng có thể làm được, nhưng bởi cô nàng tâm đắc bên mảng nấu nướng hơn, nên Tiêu Nam Chúc cũng không tiện phiền nàng ra tăng ca.
[Xuân Thu Ngũ bá(2) (春秋五霸): chỉ 5 vị bá chủ trong thời kỳ Xuân Thu trong lịch sử Trung Quốc.

Bạn nào muốn tìm hiểu thêm thì vào đây nha: ]
Vì Bát Nạn vốn là tà vật phụ thuộc vào Thái tuế, nên một khi Bát Nạn gặp nạn, gã nhất định sẽ cầu cứu chủ tử Thái tuế của mình trước tiên.

Nhưng suy cho cùng Thái tuế vẫn là thực vật không có não, dù lai lịch bản thân khá lớn, thì lúc mấu chốt vẫn sẽ dễ đứt dây sên(3).

Dưới tình huống này, Tiêu Nam Chúc – đã ngụy trang thành bào tử trên người Thái tuế một cách hoàn mỹ, liền có thể truyền đạt một số thông tin sai lệch đến Tuế tinh.

Ngay lúc Thái tuế cảm thấy nghi hoặc, không nhịn được dừng cơn tức giận của mình lại, Hàn Thực lập tức dùng quyết Hắc Long được chế thành từ xương rồng, mỡ rồng và "12 thần quyết kiến trừ" để chế ngự nó, cắt đứt sạch sẽ tâm tư làm loạn lần nữa của Tuế tinh.
[đứt dây sên(3) (掉链子): là một tục ngữ phía Đông Bắc Trung Quốc, nghĩa là thời khắc mấu chốt, hoặc so sánh chuyện quan trọng chưa thể làm xong (hay nói cách khác là toang rồi)]
Lăn qua lộn lại một hồi, Tiêu Nam Chúc đã giải quyết xong đơn hàng của Lý Trung Lâm, hiện giờ Thái tuế và Bát Nạn đều bị anh tạm giam trong tờ lịch, sau này anh có muốn phán vài năm tù cho hai tà vật này thì cũng chẳng sao.

Trải qua lần này, Hàn Thực xem như đã hoàn toàn chịu phục Tiêu Nam Chúc, dẫu sao số người tâm tư thâm trầm, giữ được bình tĩnh như lịch sư mà y có thể gặp được đời này cũng chẳng được mấy móng.

Có điều đối với Tiêu Nam Chúc mà nói, sau khi trải qua chuyện này, thứ anh cần làm rõ ngay lập tức chính là thân thế không rõ nguồn gốc của mình và nội dung còn lại của quyển Lịch pháp kinh kia.
Qua điện thoại, chuyên gia văn tự cổ đại tự xưng họ Dương, nghe đâu tinh thông các thể chữ hiếm lạ ít gặp, ngay cả chữ sao Hỏa cũng có thể liếc mắt một cái là ra ngay.

Vì là bạn học cũ của La Gia, nên ông cũng chẳng làm bộ làm tịch gì với Tiêu Nam Chúc nữa.

Khi nói chuyện điện thoại với Tiêu Nam Chúc, đúng lúc ông đang trên xe lửa chạy tới vùng núi xa xôi nào đó ở tỉnh C.

Mà liên quan đến bức "Trừ Tịch diệt ma đồ" và văn tự kỳ quái kia, đồng chí lão Dương đã trực tiếp cho Tiêu Nam Chúc một lời giải thích thế này.
"Chữ này à, tôi đã từng gặp được loại tương tự, năm 2020 nhỉ, đúng, chính là 7 năm trước, lúc tôi và nhóm anh em nghiên cứu sinh khi đó của mình đến chỗ một dân tộc chưa xác nhận của Trung Quốc ta gọi là tộc Mang để khảo sát thì trông thấy.


Có điều đây cũng không phải văn tự của tộc Mang, mà được chúng tôi tìm thấy ở cái thôn cách tộc Mang chưa đến 10 km.

Vì ngọn núi đó vốn là nơi tụ tập của đủ loại dân tộc thiểu số, cộng thêm hồi đó lòng hiếu kỳ của tôi nặng nên mới liều lĩnh tiến vào cái thôn đó..."
"Anh trông thấy gì rồi?"
Vừa nghe giọng điệu này của ông liền biết chắc vẫn còn đoạn sau, Tiêu Nam Chúc lúc này vừa tắm rửa xong đang ngồi trên giường, điện thoại bàn mở loa ngoài cuộc gọi của lão Dương để nghe cho tiện.

Trừ Tịch xuất hiện từ hồi cơm chiều đang ngồi cạnh anh chơi di động của anh, vừa nghe lời này, hồng y lịch thần cột tóc dài đến eo bằng dây đỏ cũng nghiêng đầu, lộ vẻ mặt nghiêm túc lắng nghe.
"Còn phải nói à, quả là đánh sập cả nhân sinh quan của tôi luôn rồi.

Tôi vốn tưởng đây là một thôn được phân hóa bởi tộc Bạch hoặc tộc Miêu, kết quả lại là một dân tộc chưa được ghi chép lại trong lịch sử khảo sát văn tự cổ đại của chúng ta.

Trong thôn gần hai trăm người, dù là nam hay nữ thì cũng đều cao từ 1m8 đến 1m9, mặt mày anh tuấn, hốc mắt trũng sâu, đôi môi hơi mỏng, giống hệt văn vật được đào ra ở Tam Tinh Đôi(4).

Hơn nữa người trong thôn trời sinh rất khỏe, giỏi bắt thú, mấy dân tộc bao quát chung quanh đều không dám tới gần họ.

Quan trọng nhất là ngôn ngữ văn tự, kể cả văn hóa tộc người của họ đều là mảnh đất màu xám hoàn toàn xa lạ đối với những nhân viên nghiên cứu như chúng tôi..."
[(4) Di chỉ Tam Tinh đôi (三星堆) là một di chỉ khảo cổ học nằm trong địa phận thành phố Quảng Hán, tỉnh Tứ Xuyên, Trung Quốc.

Đồng thời, Tam Tinh Đôi cũng là tên gọi của một văn hóa thời đại đồ đồng trước đây chưa biết mà nó là di chỉ điển hình]
(khúc này chắc chú Dương đang nói về cái mặt nạ này)
Lời của lão Dương khiến Tiêu Nam Chúc và Trừ Tịch nhất thời nhìn nhau đầy vi diệu.

Trừ Tịch liếc nhìn Tiêu Nam Chúc theo bản năng, khó tránh khỏi so sánh người trong thôn kia với nam nhân thon gầy, ngũ quan khắc sâu, có đôi nét con lai bên cạnh.

Trong lòng Tiêu Nam Chúc thì đã rõ mình tám chín phần là đứa bé không biết sao lại lưu lạc ra bên ngoài của vùng núi hẻo lánh nọ.

Mà ở đầu dây bên kia, lão Dương đã nói đến phần mấu chốt không kém.
"Những văn tự của thôn đó, trước khi cậu nhờ lão La tìm đến tôi thì tôi đã nghiên cứu chừng 7 năm rồi, không dám nói là tinh thông, ít nhất có thể đọc ra một ít.

Tôi vốn tưởng rằng trên đời này ngoài tôi ra chẳng còn ai cảm thấy hứng thú với thứ này nữa, nếu giờ cậu đã tra lại thì tôi cũng không giấu riêng làm chi nữa.


Đợi tới tỉnh C tôi sẽ fax những tài liệu trong tay tôi cho cậu, còn mấy quan điểm của cá nhân tôi về bức họa kia cũng quy nạp toàn bộ trong đó luôn á, cậu tự xem đi, nếu có thể giúp gì đó cho cậu thì lần sau tới thành phố B mời tôi uống rượu nhá..."
Nếu lão Dương đã nói vậy, tất nhiên Tiêu Nam Chúc phải nghiêm túc nói tiếng cảm ơn.

Cúp điện thoại, vẻ mặt anh khó tránh khỏi có chút phức tạp, Trừ Tịch thấy dáng vẻ không yên lòng của anh, trong lòng không biết sao cũng thấp thỏm theo.

Sau khi thoát trò đấu địa chủ mới chơi được phân nửa, hồng y lịch thần giãn mày mắt đỏ tươi, dùng vẻ mặt trấn an xoa nhẹ mí mắt Tiêu Nam Chúc.
"Chớ lo nữa, sẽ tốt lên thôi."
Hiếm khi nói một câu mang cảm xúc cá nhân như vậy, Trừ Tịch nghiêng đầu dáng vẻ cẩn thận, dung nhan xinh đẹp tựa như bao đóa hoa đào diễm lệ, tình chân ý thiết(5) nơi con ngươi khó tránh khỏi khiến người ta ấm áp trong lòng.

Tiêu Nam Chúc vốn còn đang nghĩ đông nghĩ tây, thấy dáng vẻ này của hắn, không biết sao tim lại đập mạnh hai cái.

Song, đại mỹ nhân an ủi thì lúc nào chả hiệu quả, nhất là đại mỹ nhân nhà mình, dù hắn có nói gì thì Tiêu Nam Chúc cũng đều thấy xuôi tai, có lý.

Vì thế anh lập tức nâng tay nắm cằm Trừ Tịch, ôm vai hắn đòi hôn một cách thành thạo, sau đó tinh nghịch liếm liếm môi, hài lòng gật đầu.
[tình chân ý thiết(5) (情真意切): chỉ tình cảm thể hiện vô cùng rõ ràng]
"Ừm, tốt hơn nhiều rồi nè."
Lời không biết ngượng như thế khiến Trừ Tịch bất đắc dĩ đỏ mặt, nhưng Tiêu Nam Chúc lại thích thấy dáng vẻ da mặt mỏng này của hắn, trong lúc nhất thời ánh mắt cũng mềm mại mấy phần.

Có điều chuyện cần giải quyết ngày mai vẫn còn một đống, nên hai người họ chỉ đành vuốt ve sơ sơ rồi định nghỉ ngơi sớm.

Lúc sắp ngủ, Tiêu Nam Chúc nói chuyện mình chuẩn bị làm ngày mai cho Trừ Tịch nghe, cảm xúc Trừ Tịch vốn còn ổn định, vừa nghe anh nói thì vẻ mặt chợt kinh ngạc nhìn sang anh.
"Lịch sư, ngươi nói ngươi muốn dùng "12 thần quyết kiến trừ" để hồi sinh các lịch thần đã biến mất sao?"
"Đúng á, hôm qua đọc phương pháp thấy cũng không khó lắm, giờ đã có Hắc Long trong tay, tìm một ngày "kiến" thử coi có hồi sinh được mấy lịch thần đó không.

Tết Lộ thần nè, Tết Thượng tỵ nè, Tết Thiên huống nè, những ngày lễ Tết này biến mất cũng tiếc ghê gớm, nếu có thể khiến bọn họ sống lại thì cũng là một cách hay..."
Lúc nói chuyện vẻ mặt Tiêu Nam Chúc rất bình thản, Trừ Tịch nghe vậy gật gật đầu, dường như cũng đồng ý cách nói này.

Song, bằng sự hiểu biết của hắn với Tiêu Nam Chúc, hắn luôn cảm thấy cách làm này có chút không phù hợp với tác phong nhất quán của Tiêu Nam Chúc.

Nhưng còn chưa đợi hắn nghĩ xong, Tiêu Nam Chúc đã rũ mắt, dùng vẻ mặt không đổi, bình tĩnh nhìn sang hắn.
"Hơn nữa, dù sao tôi cũng phải nghĩ một cách để anh ở bên tôi lâu ơi là lâu chứ, anh tưởng tôi không biết trước đây anh đã giấu tôi cái gì thiệt hở...! Trừ Tịch yêu dấu của tôi?".