Hồ Sơ Bí Mật Về Chủ Nghĩa Duy Vật Không Khoa Học

Chương 61: 61: Hàn Thực 2






Sự đùa nhạt của Tiêu Nam Chúc, Hàn Thực tác phong luôn lạc hậu bảo thủ tất nhiên không thể lĩnh hội nổi, có điều việc này cũng không ảnh hưởng đến cái nhìn luôn không tệ của y đối với Tiêu Nam Chúc.

Dẫu sao trước khi gặp Tiêu Nam Chúc, ấn tượng của Hàn Thực đối với vị lịch sư tân nhiệm này cơ bản đến từ Thanh Minh và Trừ Tịch.

Mà ngoại trừ mấy lời nói xấu thêm mắm dặm muối của Thanh Minh, thì những thứ Hàn Thực nghe được nhiều nhất chính là đủ loại khen thưởng, ngợi ca và...!khoe khoang phiến diện, mang theo tình cảm cá nhân nồng nặc dành cho Tiêu Nam Chúc đến từ chính Trừ Tịch quân.
"Lịch sư tính tình ngay thẳng, làm việc quyết đoán, đương nhiên là một nhân vật đỉnh của chóp." "Ừm, lịch sư rất tốt, nếu ngươi gặp tận mặt sẽ hiểu ngay." "Được trở thành lịch thần của lịch sư là may mắn của ta, sao ta có thể hối hận cơ chứ?"
Trừ Tịch quân lúc thường luôn lãnh đạm bạc tình vừa nhắc đến lịch sư người phàm trẻ tuổi này thì cứ như biến thành người khác vậy, Hàn Thực quân mái tóc hoa râm nghi hoặc lắng nghe lại cảm thấy là lạ chỗ nào ấy.

Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Trừ Tịch, y cũng chỉ có thể ù ù cạc cạc gật gật đầu biểu thị tán thành.

Y không biết Trừ Tịch khoái khoe Tiêu Nam Chúc như vậy là vì người tình trong mắt hắn hóa Tây Thi, thế nên vô hình trung đã để lại ấn tượng trong mắt y rằng Tiêu Nam Chúc là một người cực kỳ đáng tin, cực kỳ nghiêm túc.

Mãi đến hôm nay tự mình đi làm, Hàn Thực quân mới cảm thấy nam nhân thon gầy anh tuấn, khí chất có vài phần tà khí khó hiểu này quả thực hơi...!không khớp lắm với những gì y đã nghĩ trước đây.
"Hôm nay là tết Hàn Thực, kính xin lịch sư chớ động củi lửa, trong lửa có kiếp, vạn sự cẩn thận."
"Aiz, không thể thấy lửa...!vậy là tôi đây đến thuốc cũng chả thể hút rồi đúng không?"
Cau mày thốt ra một lời oán giận, Tiêu Nam Chúc chuyên tâm nghiện thuốc lá 30 năm vừa nghe Hàn Thực nói trong nhà không thể thấy đốm lửa nhỏ thì đã cảm thấy não mình bắt đầu ẩn ẩn nhức nhối.

Dẫu sao bảo anh uống nước lạnh ăn cơm nguội một ngày thì còn dễ nói, bảo anh không hút thuốc một ngày thì hơi bị khó chịu thật.

Cơ mà Hàn Thực quân áo đen tóc trắng tự có một luồng long khí quân vương quanh thân chưa tán, thu lại mặt mày lên tiếng nói chuyện nghiêm trang như thế cũng có lực chấn nhiếp khó hiểu, thế nên Tiêu Nam Chúc cũng không thể tự chuốc lấy phiền, chỉ có thể bất đắc dĩ bóp tắt điếu thuốc trong miệng rồi nộp luôn cả chiếc bật lửa lên, sau đó bĩu môi rất không vui.
"Khum hút thuốc, vậy công việc cũng cảm thấy làm khum tốt òi...!chậc..."
Dáng vẻ cáu kỉnh của Tiêu Nam Chúc làm Hàn Thực ớ miệng ngừng lời, giờ y trái lại rất muốn đích thân đi hỏi Trừ Tịch một chút, Tiêu Nam Chúc làm việc đáng tin, tính cách còn thành thục trong miệng hắn rốt cuộc đi đâu rồi.

Song, Hàn Thực cuối cùng vẫn không nói tất cả những điều này ra khỏi miệng, bởi vì rất nhanh y đã phát hiện một sọt hạt giấy quen mắt đặt trên bàn trà.
"Cái đó hả, Thanh Minh gấp cho anh đó."

Thuận miệng đáp một câu, Tiêu Nam Chúc đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra ngoài thì chú ý tới biểu tình của Hàn Thực, anh chợt ngẩn ra, sau đó để lộ chút chua xót.

Mắt thấy nam nhân tóc trắng nâng những giấy vàng đó trong lòng bàn tay như thể đang vuốt ve bảo vật gì đó hết sức quý giá, Tiêu Nam Chúc rõ ràng cũng chả nắm rõ rốt cuộc giữa y và Thanh Minh đã xảy ra chuyện gì, lại chợt có chút đồng tình với nam nhân tiều tụy tựa như có thể biến mất bất cứ lúc nào ở trước mắt.
"Ta trông nom y cũng đã ba nghìn năm rồi..."
Khàn giọng lẩm bẩm, Hàn Thực siết chặt hạc giấy trong tay cúi gầm mặt không biết đang suy nghĩ điều gì.

Trong ngữ khí y chứa đựng nỗi bất đắc dĩ không nói nên lời, trong đầu lại hiện lên dáng vẻ của Thanh Minh y lần đầu gặp gỡ vào nhiều năm về trước.
Thanh Minh khi đó còn là một nhóc con nhỏ biết bao, đáng thương như vậy, không nơi nương tựa như vậy, nắm chặt góc áo y khóc đến đau lòng, còn khóc đến đau lòng bất lực hơn cả những người phàm mất đi người thân kia.
Lịch thần thiếu niên áo vải sắc xanh đôi mắt đỏ bừng nhìn những tốp người phàm cúng bái người thân của mình, thấy họ hoặc gào khóc hoặc gần như tuyệt vọng lại càng nhịn không được mà cảm động lây.

Rõ ràng nước mắt đối với đàn ông mà nói là thứ không thể nào ít ỏi hơn, nhưng Thanh Minh trời sinh không nhìn nổi tử vong lại không nhịn được mà khóc lên theo những người đó.
"Hàn Thực, Hàn Thực, người đó chết rồi sao? Vợ cả của hắn khóc đau lòng quá đi, nếu hắn có thể sống lại thì tốt biết bao..."
Mỗi khi gặp phải tình huống thế này Hàn Thực sẽ hơi bất đắc dĩ, nhưng chỉ cần an ủi sơ sơ là Thanh Minh lại như chim non sợ lạnh mà ỷ lại vào y, loại ỷ lại này vô cớ cho Hàn Thực một xúc cảm khó hiểu.

Thấy cặp mắt trong suốt kia của Thanh Minh gần trong gang tấc, Hàn Thực quân lại càng nhất thời chìm đắm, nghìn năm sau vẫn chẳng quay đầu lại.
"Tôi thấy Thanh Minh cũng không giống không có ý nghĩ gì với anh, nếu không thì gấp mấy thứ này làm gì, anh..."
Nói đoạn Tiêu Nam Chúc bỗng dừng lại, bởi vì khi thấy y bào đen sắc rách nát của Hàn Thực, anh cũng đã lộ ra biểu tình bỗng nhiên thông suốt.

Dẫu sao thân là lịch sư, đương nhiên anh cũng biết một khi thân hình của lịch thần bắt đầu hỏng hóc, vậy cũng có nghĩa là vị lễ truyền thống này rất có thể sẽ phải cứ thế tiêu vong, tiếp nối cho sự ra đời của một lịch thần mới.

Nhưng biết là một chuyện, trông thấy Hàn Thực trước mắt vẫn còn sống tốt, Tiêu Nam Chúc trái lại khó có thể tưởng tượng nổi một ngày nào đó Hàn Thực sẽ thật sự biến mất trên cõi đời này.
Trạng thái cơ thể của Hàn Thực quả thực nhìn qua không được tốt, những năm gần đây các ngày lễ lạ như y đều trở nên càng ngày càng ít được biết đến, ngay cả điển cố cơ bản và phong tục tập quán cũng chẳng mấy ai biết nữa, nhưng sự suy yếu tổng thể của văn hóa truyền thống đã là một xu thế lớn.

Cho dù bên trong những văn hóa không ngừng biến mất này có chứa tinh hoa văn minh không thể xán lạn hơn của Trung Quốc cổ đại, mọi người vẫn sẽ quên đi chúng từng chút từng chút một như cũ.


Mà nếu có một ngày Hàn Thực cứ biến mất lặng yên không tiếng động như thế, vậy một chút sức mạnh văn hóa truyền thống còn sót lại trên người vị lịch thần này cũng sẽ chẳng còn.
Nghĩ vậy, tâm tình Tiêu Nam Chúc cũng trở nên phức tạp, dẫu sao với dáng vẻ suy yếu thế này của Hàn Thực quả thực anh cũng không nhìn nổi nữa.

Cơ mà tiểu tử Thanh Minh kia nom thì lanh lợi đó, thực chất dốt nát vl, chờ ngày nào đó Hàn Thực không còn thật rồi xem cậu ta hối hận thế nào.

Nghĩ đến đây, Tiêu Nam Chúc kỳ thực cũng chẳng thích lo mấy chuyện này lắm chợt thở dài, sau đó mở miệng nói với Hàn Thực vẻ mặt ảm đạm.
"Người hồi xưa đón tết Hàn Thực, là để khói lửa nghỉ ngơi, kính báo an nguy.

Người bây giờ phổ biến dùng điện lực và các nguồn năng lượng mới, vậy nên sự kính nể với lửa cũng ít đi.

Nhưng đây cũng không đại biểu cho việc ngày lễ của anh nên biến mất mà, anh có ý nghĩa tồn tại của anh...!Hơn nữa, anh còn chưa thu phục Thanh Minh để trừ hại cho dân đâu..."
Nói xong, Tiêu Nam Chúc chú ý tới biểu tình có chút lúng túng của Hàn Thực, biết y đã nghe thấy lời của mình anh cũng cười thở phào nhẹ nhõm.

Anh vỗ vai Hàn Thực theo thói quen, sau đó xoa xoa mi tâm lên tiếng.
"Đợi khoảng thời gian này hết bận, tôi sẽ dẫn anh đi thăm thú đội PCCC này nọ của thành phố.

Dạo trước có một lính cứu hỏa đến tìm tôi đuổi hỏa tà, để anh sang đó phổ cập kiến thức phòng cháy cho trường tiểu học cộng đồng này nọ giúp họ là không sai vào đâu được.

Anh là Hàn Thực mà, không ai rõ sự đáng sợ của hỏa hoạn bằng anh hết, giảng một chút về chuyện của Giới Tử Thôi và Trùng Nhĩ cho họ nghe, quý trọng sinh mệnh, rời xa hỏa hoạn..."
Lời này của Tiêu Nam Chúc làm Hàn Thực liếc nhìn anh hơi bất đắc dĩ, biết anh cũng chỉ có ý tốt nên nửa ngày sau nam nhân áo đen tóc trắng vẫn cảm kích nói tiếng "cảm ơn" với Tiêu Nam Chúc.

Tiêu Nam Chúc nghe vậy xua xua tay tỏ ý "không cần", anh chỉ mạnh mẽ kiềm chế cơn nghiện đầy miệng, sau đó chỉ chỉ Thái tuế còn đặt trong bồn tắm ở trước mắt, nói với Hàn Thực.
"Cảm ơn thì không cần, làm tốt việc của anh đi.


Hôm nay là tết Hàn thực, anh cũng biết khí ẩm khí âm gì đó chắc chắn đều rất nặng, hôm qua Trừ Tịch tính giúp tôi bảo là không chừng hôm nay Thị trưởng Lý kia sẽ phải gặp tai ương gì đó, nên anh ở nhà trông coi thật kỹ, tuyệt đối đừng để bất kỳ thứ gì sai sai đến gần Thái tuế hoặc là để nó có dị động gì.

Tôi nghe Trừ Tịch kể trước đây anh cũng đã từng đối phó thứ này, nếu mà nó có động tĩnh gì sai thì anh cứ dùng cái này áp chế nó lại..."
Nói đoạn, Tiêu Nam Chúc triển khai một tờ lịch giấy màu vàng từ giữa ngón tay, Hàn Thực nhìn kỹ thì thấy trên lịch giấy có một khuôn mặt dữ tợn, giống Hắc Long y như đúc.

Bởi vì loại sinh vật như rồng trên cơ bản đã sớm tuyệt chủng từ rất nhiều năm về trước, thế nên Hàn Thực cũng nhất thời lộ ra vẻ mặt kinh nghi bất định(1).

Tiêu Nam Chúc thấy thế thẳng thắn đáp "chết đó" rồi ném lịch giấy cho Hàn Thực.

Còn về việc vì sao anh có thể chế tác Hắc Long đã chết ở địa cung thành tờ lịch giấy này, thực ra cũng có liên quan đến cuộc trò chuyện tối qua của anh và Trừ Tịch.
[kinh nghi bất định(1) (惊疑不定): Bởi vì sợ hãi, nghi hoặc không xác định được chủ ý.].

Xin hãy đọc truyện tại [ TRÙMtru уện.

ME ]
Trừ Tịch là lịch thần lớn tuổi nhất, mạnh mẽ nhất bên trong hoàng lịch, bao nhiêu năm rồi mà hắn vẫn có thể tiếp diễn như vậy cũng đủ thấy tầm quan trọng của hắn trong văn hóa truyền thống.

Vì bản thân sỏi đời, nên những thứ hắn hiểu đương nhiên cũng rất nhiều.

Tối qua sau khi hắn căn cứ vào một ít manh mối trước mắt để cho rằng ổ khóa kia của Tiêu Nam Chúc có thể được chế thành từ xương cốt của tộc Xi Vưu, thì Tiêu Nam Chúc đã thẳng thắn nói cho Trừ Tịch nghe hết việc mình có thể đọc hiểu một số văn tự kỳ quái và quyển sách nhỏ không rõ lai lịch đang nằm trong tay mình.
Quyển sách nhỏ này trước đây vẫn luôn bị Tiêu Nam Chúc cất cùng bức họa kỳ quái kia nên Trừ Tịch không có cơ hội trông thấy.

Thế nhưng chờ đến lần này thấy được hắn lại lập tức lộ ra vẻ mặt phức tạp, bởi lẽ đây vừa vặn chính là quyển Lịch pháp kinh cất giấu bí pháp của Hoàng Đế(2) mà hắn đã từng đề cập với Tiêu Nam Chúc.

Còn về nguyên nhân tại sao Trừ Tịch biết thì ngay cả hắn cũng không rõ lắm.
[Hoàng Đế(2) (黄帝) còn gọi là Hiên Viên Hoàng Đế (軒轅黃帝), là một vị quân chủ huyền thoại và là anh hùng văn hoá của Văn minh Trung Hoa, được coi là thuỷ tổ của mọi người Hán.

Chữ Hoàng (黃) ở đây hàm nghĩa sắc vàng, là màu biểu trưng cho hành Thổ.


Hiểu nôm na "Hoàng Đế" là "Vua Vàng", khác với Hoàng (皇) trong Hoàng đế, là danh xưng của các quân chủ kể từ thời nhà Tần – Wikipedia]
"Từ ngày ta ra đời, Hiên Viên thị đã cưỡi Hắc Long quy thiên, tiền thân của ta là gì ta cũng không thể nào biết được, chỉ biết ta từ nhỏ đã tên là Trừ Tịch.

Vì sự tuần hoàn của lịch pháp đã hình thành trước khi ta sinh ra từ lâu, nên phong tục tập quán và điển cố liên quan cũng chỉ là người đời sau từ từ thêm vào...!Có điều chuyện của Lịch pháp kinh ta lại ù ù cạc cạc nhớ kỹ, ngay cả ta cũng không tìm ra căn nguyên."
Lời này của hồng y lịch thần làm Tiêu Nam Chúc hơi nghi hoặc, về những tình huống phức tạp trước mắt cũng hơi đau đầu.

Vì văn tự trên sách Tiêu Nam Chúc đọc hiểu một số, còn một số lại đọc không hiểu, nên thực ra kiến thức cũng rất nửa vời với thứ được nói đến trong sách.

Song, sau khi cùng Trừ Tịch vừa đoán mò vừa sửa sơ lại văn tự của vài tờ đầu, thì cuối cùng Tiêu Nam Chúc cũng bất ngờ phát hiện một loại thuật pháp cổ đại kỳ lạ mà trong sách nhắc đến.

Mặc dù phương pháp đó phức tạp đến mức khiến người ta hoa mắt, những minh họa quan trọng thì mơ hồ, trong văn tự thì có rất nhiều từ lạ, nhưng dưới sự trợ giúp của Trừ Tịch, Tiêu Nam Chúc vẫn đọc hiểu một đoạn nội dung.

Lợi dụng điểm này, Tiêu Nam Chúc lại đem xương rồng da rồng mang ra từ địa cung lưu lại trên giấy bằng một hình thức sinh mạng khác.
"Thái tuế là Tuế tinh hung sát, nhưng gặp phải phúc trạch của rồng cũng phải ảm đạm quang huy.

Lịch Hắc Long này...!Hàn Thực anh giữ lại, một khi Thái tuế có dị động thì lập tức gọi Hắc Long ra áp chế Thái tuế xuống.

Bên Thị trưởng Lý kia có tôi, bên đây nếu anh gặp khó khăn thì gọi Thanh Minh ra ngay đừng gắng gượng chống đỡ.

Có điều đừng gọi Trừ Tịch nhá, chút chuyện này không cần anh ấy lao tâm..."
Tiêu Nam Chúc bố trí công việc cho Hàn Thực còn không quên lấy việc công làm việc tư một phen.

Hàn Thực nghe vậy gật gật đầu, nhưng lại hơi lo lắng hỏi anh có cần giúp đỡ không.

Tiêu Nam Chúc nghe y hỏi cũng cong khóe miệng cười cười, sau đó liền trực tiếp hô với hoàng lịch cũ trên tường.
"Tất nhiên rồi, không có hai vệ sĩ chuyên nghiệp sao được, bọn họ còn chưa tới nữa à? Hey, Kiến Đảng(3), Kiến Quân(4), hai người xong chưa hả!! Sao chậm thế hả!! Người đâu người đâu!!"
[Kiến Đảng(3) (建党): ngày thành lập Đảng cộng sản Trung Quốc (1.7.1921)
Kiến Quân(4) (建军): ngày thanh lập Quân Giải phóng nhân dân Trung Quốc (1.8.1927)].