Hồ Sơ Bí Mật Về Chủ Nghĩa Duy Vật Không Khoa Học

Chương 44: Hoa Triêu 2






Viện bảo tàng thành phố B có lịch sử lâu đời, noi theo nền văn minh truyền thống Trung Hoa trăm nghìn năm, bảo vật cất giấu trong đó đương nhiên cũng nhiều không đếm xuể.

Mặc dù do chiến tranh ở thời hiện đại nên cung điện vốn cất giấu vô số báu vật đã trở nên rỗng tuếch, song, sau khi kiến quốc, qua sự tranh thủ về nhiều mặt của các cơ quan nhà nước và nhà sưu tầm yêu nước, hiện giờ tòa cung điện cổ kính nguy nga này cũng coi như đã đón về một số vị khách đã rời đi nhiều năm, lần nữa khôi phục chút ít sinh cơ ngày xưa.

"Ý, là Tiêu lịch sư phải không? Xin chào xin chào, tôi follow weibo ngài lâu lắm rồi, biết ngài rất có nghiên cứu về truyền thống văn hóa, chuyện Nhữ Diêu lần này cũng may nhờ có sự chỉ điểm của ngài, hai ngày nay xem như đã khống chế được chút tình hình.

Hôm nay cố ý mời ngài đến đây một chuyến cũng là để thảo luận làm sao giải quyết triệt để chuyện này đó..."
"Phải, là tôi.

Ngài là vị đã liên lạc với tôi trước đây đó à, hân hạnh được gặp, hân hạnh được gặp..."
Nam nhân trung niên ăn mặc mộc mạc, đeo kính tròn nhỏ nói xong còn mang theo vẻ cười khách khí trên mặt.

Tiêu Nam Chúc nghe vậy cũng cười bắt tay ông, tự giới thiệu đôi ba câu.

Lại nói, khi Tiêu Nam Chúc vừa xuống máy bay đi đến viện bảo tàng thành phố B ở thủ đô, thì Hoa Triêu cũng đã hóa thành kiểu ăn mặc đơn giản như người bình thường.

Tùy rằng lúc theo sau Tiêu Nam Chúc, nam nhân ốm yếu mặt mày tuấn tú, đeo kính mắt sắm vai trợ lý này vẫn không ngừng ho khan, nhưng khi nhìn khí độ quanh thân y thì lại thấy rất khác biệt.

Hoa Triêu ngày trước nghe nói là một thần quân rất tiêu sái lãng mạn, bởi vì cách chúc mừng tiết Hoa triêu ở các nơi đều không giống nhau, nên với tư cách là Hoa Thần được bách hoa quan tâm, y sẽ căn cứ theo loài hoa sinh trưởng ở mỗi địa phương khu vực mà dành cho người ở nơi đó những mong ước phúc trạch nhất định.


Y thích mẫu đơn phú quý ở Lạc Dương, cũng yêu đào mận đua sắc ở Tô Hàng, đặc biệt, mai đỏ dưới tuyết lạnh ở miền Bắc chính là nơi y chung tình.

Nay đã đến dưới hoàng thành, y cũng không khỏi có chút mất mát khi thấy ngõ nhỏ phố lớn xác xơ tiêu điều bởi vì mùa.

Nhưng đến khi nghe Tiêu Nam Chúc nói bên trong viện bảo tàng thành phố B kia có một ngự hoa viên nghe đâu tập hợp đủ cả các loại hoa cỏ trên thế gian, thì vị lịch thần luôn trông chẳng có tí tinh thần nào liền trở nên vô cùng thích thú.

"Chờ làm xong chính sự anh có thể xem thử, trong này nghe nói hoa gì cũng có, hết sức đầy đủ...!Ngự hoa viên là nơi ở của hoàng đế thời xưa, nên hoa thơm cỏ lạ gì cũng thích chui vào đây, công viên trước nhà chúng ta không thể thấy được những loài hoa thế này, chất đất không bằng, phúc khí cũng không bằng nốt...!Trước kia tuy anh là thần minh, nhưng phỏng chừng do công việc bận rộn nên cũng chưa thể ghé vào hoàng cung được, bây giờ gặp thời cơ tốt rồi, chúng ta tốn 40 tệ vé vào cổng là có thể vào rồi.

Có điều trước hết chúng ta phải xử lý mấy cái bình cao quý này trước đã..."
Tiêu Nam Chúc thấp giọng dặn dò Hoa Triêu một câu trước khi tiến vào, nam nhân nhợt nhạt nghe vậy gật gật đầu, nhưng lại không nhịn được lộ ra vẻ mặt có chút mong chờ.

Dẫu sao thì đúng thật là rất lâu rất lâu rồi y chưa được nhìn thấy loài hoa mà mình thích nhất, một mặt là vì mọi người đã không còn nhớ chuyện y thích hoa nữa rồi, mặt khác cũng là do chẳng còn ai nhớ đến y nữa cả.

Bây giờ có thể mượn dịp đi công tác để nhìn ngắm cảnh tượng đã mất từ lâu này, khí sắc Hoa Triêu liền tốt lên rất nhiều.

Tiêu Nam Chúc thấy thế cũng thu hồi tầm mắt, tác phong nghiêm chỉnh trò chuyện với nhân viên công tác phụ trách tiếp đãi bọn họ.

Vì một mạch chạy tới nên thần sắc khó tránh khỏi có chút vội vàng, ban đầu thái độ Tiêu Nam Chúc không nóng không lạnh, trông cũng không dễ giao thiệp, nhưng sau khi hàn huyên vài câu thì hai bên cũng mất đi lớp ngăn cách ban đầu.


Dù sao cũng đã liên lạc qua inbox riêng từ trước nên Tiêu Nam Chúc coi như cũng có quen biết với admin chịu trách nhiệm quản lý trang weibo của viện bảo tàng thành phố B này.

Mà bởi vì hiện tại đang là mùa ế khách tham quan, nên dọc đường đi vào cũng không quá mức ồn ào, vì vậy nhân khoảng thời gian đi bộ này, nhân viên công tác tự xưng là La Gia cũng giới thiệu cho họ tình hình bên trong cung điện này luôn.

"Chỗ này của chúng tôi hơn 4 giờ chiều là đóng cửa rồi, có thể mua thiết bị giới thiệu ở ngoài cổng, là tiếng của vị diễn viên nổi tiếng – thầy Vương Cương lồng cho chúng tôi, bây giờ vừa đúng hai giờ rưỡi, chúng ta đi đến chỗ Diên Hi cung thì cũng xấp xỉ rồi..."
Tiêu Nam Chúc cũng chưa từng đến viện bảo tàng nức tiếng này bao giờ, anh vừa đi vừa nghe nhưng ánh mắt lại rơi trên những tảng kiến trúc ố vàng cũ kỹ nọ.

Khoan nói đến việc thiếp vàng hết sức bắt mắt, chỉ nền gạch thạch dưới chân này thôi cũng đã hiện ra dòng phong cách cổ xưa tích lũy qua năm tháng rất dày nặng.

Dường như chú ý tới ánh mắt đăm chiêu của Tiêu Nam Chúc, La Gia giọng rặc Bắc Kinh này cười cười, rồi mở miệng nói.

"Chỗ này của chúng tôi không cho người ở lại qua đêm, cho dù là bảo vệ và nhân viên công tác thì cũng không thể ở lại, nhưng nếu ngài đã là lịch sư chuyên nghiệp, vậy thì tôi sẽ nói thẳng với ngài vậy...!Viện bảo tàng này của chúng ta từ sau kiến quốc tới nay vẫn chưa từng yên ổn, mỗi một cung điện mỗi một điểm tham quan ít nhiều đều đã từng xảy ra chuyện, nhưng tình hình nước mình ngài cũng biết rồi đó, Thiên triều mà biết chỗ này của chúng tôi tham gia vào mê tín phong kiến thì khẳng định sẽ là nơi đầu tiên phản đối, bởi dị chúng tôi chỉ còn cách lén lút tìm đủ mọi cao nhân để thu dọn mấy thứ này thôi nè..."
La Gia nói xong xấu hổ cười cười.

Sau khi Tiêu Nam Chúc tiến vào từ quầy bán vé ngoài cổng thì đã trông thấy đủ vật tà môn thiên kỳ bách quái, bây giờ nghe thấy lời này tất nhiên cũng chẳng tỏ ra kinh ngạc.

Khoan nói đến tai họa đại diện cho cái chết tụ tập bên dưới Ngọ Môn có bao nhiêu rợn người, chỉ những cừu hận thống khổ sót lại sau chiến hỏa ít nhiều trong mỗi cung điện mà anh hoàn toàn không có biện pháp xử lý này thôi cũng đã khiến anh âm thầm hoảng sợ.

Nhưng La Gia lại rất bình tĩnh trước những điều này, dẫn đường phía trước còn giới thiệu cho anh những tin đồn quỷ dị liên quan đến mỗi điểm tham quan này nữa.


Nào là thái giám cương thi hợp thành đàn trên lối đi của Thần Võ môn nè, nữ nhân bạch y chụp được bên cạnh giếng Trân phi nè, sinh vật thần bí trên tường cung điện mà nhiều người tận mắt trông thấy nè.

La Gia này múa may mồm mép một hồi trái lại đã đem mọi thứ nói đến sinh động như thật, có điều sau khi nói xong ông còn không quên bổ sung thêm một câu chú thích thân thiết, khiến Tiêu Nam Chúc cười nghiêng ngả một trận, đồng thời cũng thuận thế mở miệng.

"Nè, tôi nói, chắc anh xuất thân từ Đức Vân Xã hả, anh bạn? Có điều, lắm chuyện tà môn xảy ra như vậy, các anh còn có thể sôi nổi thế này thì cũng không dễ.

Nghe nói là đã tìm đại sư giải quyết gần xong rồi mà? Vậy sao chuyện Nhữ Diêu ở Diên Hi cung anh lại tìm tới tôi thế?"
Tiêu Nam Chúc hỏi xong cũng tiện tay châm cho mình điếu thuốc, thành phố B vào đầu xuân vẫn còn rất lạnh, rét đến tai người đều tê.

Nghe anh hỏi vậy, La Gia này cũng đành chịu, đứng dưới tường thành hai bên đỏ thẫm thấp giọng mở miệng nói với thần sắc quỷ dị.

"Nếu đây là các loại quỷ quái thì chúng tôi đã đến Hồng Diệp Tự ở Hương Sơn tìm sư phụ chuyên môn rồi, thế nhưng Diên Hi cung trước đây nổi danh thái bình, nghe nói hồi trước có vị nương nương tin Phật, chưa từng dính phải thứ xấu, cho nên chúng tôi mới cố tình đặt đống Nhữ Diêu giá trị liên thành ở đó để trưng bày.

Dẫu sao thì cái bát trông như ly súc miệng của ba tôi kia cũng đến 60 triệu đô la Mỹ lận, chúng tôi muốn mua lại mà viện bảo tàng Anh đâu có vừa lòng.

Nhưng chỉ mới trưng bày không bao lâu thì Diên Hi cung đã bắt đầu náo loạn cả lên, camera chúng tôi lắp đặt chẳng quay được gì, chỉ thấy cái bát đó tự rơi vỡ như kiểu mọc chân ý.

Đại sư thì cũng tìm rồi, nhưng lại nói là không nhìn ra có yêu ma quỷ quái gì.

Đến lúc đọc kiến thức về hoàng lịch mà ngài đăng, chúng tôi mới biết hóa ra đồ vật dễ vỡ không được trưng bày vào ngày chẵn, nếu không sẽ rước lấy họa.

Nhưng bây giờ đổi ngày khác thì cũng vô ích, thứ đó vẫn cứ quấn lấy mấy cái bình bảo bối này mới chết chứ, chúng tôi cũng chẳng có đầu mối gì luôn...".


ngôn tình sủng
Lời của La Gia làm Tiêu Nam Chúc nhướng mày, trong lòng anh đã biết thứ mà La Gia nói đích thị là Tuế Tuế Bình An, cho nên cũng không tỏ thái độ ngay lập tức.

Dẫu sao nói thứ này là tai họa thì cũng chưa đến nổi, đặt vào trong tháng Giêng thì vẫn tính là câu nói cát tường mà người ta thường treo bên miệng, nhưng cái thứ xui xẻo này lại không phân rõ tốt xấu, hết lần này đến lần khác muốn lẻn vào loại bảo tàng trân bảo này làm loạn.

Cơ mà thứ này sinh ra đã mang hình người, muốn bắt còn trách không dễ bắt nữa là, nhưng nếu chuyến này đã đến, thì anh thế nào cũng phải giúp người ta kết thúc chuyện này êm xuôi rồi mới không ngại thảo luận vấn đề thu phí cụ thể.

Nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc đứng bên ngoài cửa cung của Diên Hi cung gần trong gang tấc kia chậm rãi nhả khói, La Ga thấy vẻ mặt anh cũng biết việc này hẳn là có hy vọng.

Nhưng khi Tiêu Nam Chúc định xoay người tìm lịch thần nhà mình thảo luận xem việc này nên làm sao thì lại phát hiện Hoa Triêu vốn đang đi theo sau mình không biết từ lúc nào đã ngồi xổm xuống bên một gốc hoa dại không biết tên ở cạnh tường cung, cầm điện thoại anh bắt đầu chuẩn bị selfie.

"Hoa Triêu, anh làm thế..."
Tiêu Nam Chúc nghi hoặc nhíu mày, dáng vẻ như gặp quỷ mà hô lên một câu.

Hoa Triêu nghe vậy cũng giật cả mình, thấy La Gia và Tiêu Nam Chúc không hiểu vì sao lại đứng trên bậc thang nhìn mình chằm chằm, nam nhân vốn còn tỏ ra trầm mặc quá mức này vội thu lại điện thoại, sau đó ho khan một tiếng rồi ngượng ngùng nói.

"Đã nhiều năm chưa thấy hoa dại màu sắc đẹp đẽ như này, nên không nhịn được lưu luyến chụp chung một tấm với giai nhân...!Phúc khí trong cung điện này quả nhiên là không tệ, không tệ...!o(*////▽////*)q"
Tiêu Nam Chúc: "......"
La Gia: "......"
- ---------------------------------------------------