Tiêu Nam Chúc tắm xong bước ra đã phát hiện Trừ Tịch đang bắt đầu làm bữa sáng cho mình, chiếc nồi trước mặt hắn đang ninh cháo kê trắng mịn, mấy đĩa nhỏ bên cạnh bày nào là dưa cải xào, đậu đũa muối chua và cả rau trộn Mã Lan, đây đều là hương vị Tiêu Nam Chúc thích nhất.
Lúc đi qua cửa phòng bếp Tiêu Nam Chúc theo bản năng mà dõi theo hắn, Trừ Tịch thì lại chẳng ngẩng đầu lên nhìn anh, nhưng mặc cho bộ dáng diện vô biểu tình cúi đầu dán mắt vào nồi cháo của hồng y nam nhân cứ lộ ra vẻ duy hòa khó nói, thì Tiêu Nam Chúc vẫn không thể dời mắt.
Bởi vì bản thân nuôi phải hung thú ăn được ngủ được, nên Trừ Tịch không chỉ biết làm các loại đồ ăn, mà còn rất có nghiên cứu về phương diện điểm tâm.
Điểm này lúc trước Nguyên Tiêu đã nói với anh, nói là thuở xưa một đám nữ lịch thần Mang Chủng, Cốc Vũ đều thích bánh xuân rau ngâm mà Trừ Tịch quân làm, mỗi khi thấy mưa xuân buông xuống sẽ lại mang một đống rau dại tươi cùng hạt kê vũ lộ 1 năm mà mình hái được đến xin Trừ Tịch quân chỉ bảo thủ nghệ cho họ.
Khi đó Trừ Tịch quân vẫn chưa khó ở chung như sau này, nên mỗi lần đều kiên nhẫn làm tốt mấy món điểm tâm mà các cô nương này muốn, còn không quên gói vào đó những đoàn viên mỹ mãn náo nhiệt hạnh phúc mà mình thu thập được trong đêm 30, ăn rồi sẽ được hưởng vận may cả năm.
Bây giờ xem ra quả thật đúng như lời đồn, chỉ có điều hình như Trừ Tịch cũng chẳng có nhiều tâm tình đi làm những chuyện này như thế.
Nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc chợt thấy tâm tình phức tạp, anh ngồi xuống ghế sofa muốn an tâm nếm thử thủ nghệ của Trừ Tịch, nhưng còn chưa đặt mông xuống thì đã phát hiện tiểu súc sinh khờ khạo niên thú đang nằm chổng vó liếm láp móng vuốt bóng nhẫy của mình, mà mấy gói chân gà cổ vịt giấu dưới sofa cũng bị xé ra ăn hết.
"Thằng cha nhà mày muốn ăn đòn hả..."
Dùng dép bông mềm mại quất niên thú, Tiêu Nam Chúc thật ra cũng chẳng tức giận, chỉ cười như không cười đùa giỡn với niên thú thích làm nũng lại tham ăn này.
Mà niên thú bị đánh cũng không sợ, chỉ dinh dính nhơm nhớp cọ cọ bên chân Tiêu Nam Chúc, lông bờm vàng óng cũng bị nó làm cho rối tung, nhìn bộ dáng sanh long hoạt hổ này của nó cứ như báo hỉ.
Tiêu Nam Chúc chợt hơi hơi hiểu ra lý do vì sao Trừ Tịch vẫn luôn nguyện ý nuôi con hung thú này, tựa như bất đắc dĩ mà lấy tay sờ sờ sừng hươu trên đỉnh đầu nó, sau đó nhỏ giọng thở dài.
"Aiz, y chang chủ nhân của mày, nhìn thì rất dọa người, nhưng thật ra chính là đồ đầu đất..."
Tiêu Nam Chúc nói xong lời này cũng cảm thấy có chút quái lạ, có điều khi nhớ lại dáng vẻ sốt sắng sáng nay của Trừ Tịch anh vẫn không nhịn được mà cười cười, rồi lại dựa người vào ghế sofa, yên lặng bắt đầu vừa hút thuốc vừa đùa niên thú.
Trừ Tịch bưng bữa sáng mình đã nấu xong lên cho Tiêu Nam Chúc, chờ anh ăn xong, hai người dọn dẹp một chút rồi tính toán bắt đầu công việc hôm nay, mà công việc khiến Tiêu Nam Chúc bận rộn cả một ngày Quốc tế Phụ nữ chủ yếu chính là, và cũng đều là những chuyện liên quan đến các nữ đồng bào.
Phu nhân Vương Lệ sau lần đến hỏi chuyện vào hôm Nguyên tiêu lại liên lạc với anh, người chồng vô liêm sỉ và con trai của bà sau khi trở về thì trở mặt hoàn toàn, trước mắt đã về ở tạm nhà mẹ đẻ, bởi vì nhà mẹ đẻ của bà cũng là một gia đình giàu có.
Tuy rằng Tiêu Nam Chúc cũng không rõ lắm về bối cảnh của bà, nhưng nhìn cách ăn mặc nói năng của bà ngày đó thì cũng đại khái đoán được đôi chút.
Có điều cân nhắc về vấn đề riêng tư, Tiêu Nam Chúc cũng không sử dụng năng lực của các lịch thần để cố hiểu vụ án ly hôn hoang đường này của xã hội thượng lưu.
Vì thế mặc cho vị phu nhân này nhiều lần gọi điện cho anh, anh cũng chỉ đưa ra kiến nghị mà chẳng hỏi thêm gì.
Điều này từ một mức độ nào đó đã lấy được lòng vị phu nhân kia, đến lời nói của Tiêu Nam Chúc cũng tín nhiệm hơn chút, cho nên khi biết cuộc hôn nhân này của mình không bằng cứ phá đổ đi cho xong, Vương Lệ liền dứt khoát vững tâm bơ đẹp lời cầu xin của hai cha con nọ, chỉ tập trung kiểm kê tài sản vợ chồng đôi bên cùng thỏa thuận ly hôn, ngay cả một tí cơ hội để níu kéo cũng không muốn để lại cho đoạn hôn nhân này.
Mà chồng bà lại tham gia vào chính trị, về phía cuộc sống riêng tư cũng đâu muốn dính phải vết tích không vẻ vang như này, thế nên liền tìm đủ mọi cách chỉ để mong ngóng nhân nhượng cho yên chuyện.
Mà đây cũng vô tình trở thành lợi thế tốt nhất cho bà ấy, ở phương diện bồi thường ly hôn còn ra sức gây sức ép lên người chồng này một phen.
Nhưng bởi vì trong này còn đề cập đến rất nhiều vấn đề hậu tục, nên bà Vương Lệ vẫn muốn gặp mặt Tiêu Nam Chúc để tỉ mỉ hỏi han một số chuyện.
Vì thế sáng nay Tiêu Nam Chúc đã được đặc biệt mời đến nhà bà, chủ yếu chính là giúp bà tính xem ngày nào đi làm thủ tục ly hôn thì tương đối thuận lợi, có thể hoàn toàn thoát khỏi cái xui của việc bất hạnh ly hôn ở tuổi trung niên.
Giờ khắc này, Tiêu Nam Chúc đang ngồi trên chiếc xe do Vương Lệ phái tới đón mình, nghĩ đến đây anh dường như vô ý mà hướng ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, khi thấy tiểu khu biệt thự Phòng Sơn nằm ở nơi tấc đất tấc vàng của thành phố, Phòng Sơn đất lành trăm năm lịch sử như ẩn như hiện giữa núi xanh vờn quanh kia lại chỉ gần ngay trước mắt thì cũng không ngoài ý muốn mà nhíu nhíu mày.
Tuy đã biết trước vị thái thái này giàu có, nhưng anh đâu có dè bà ấy lại ở chỗ cao cấp như thế.
Dẫu sao ở thành phố Y này mà có thể tậu được một căn trong Phòng Sơn thì ngoại trừ giàu có còn cần phải nắm trong tay thế lực cùng bối cảnh nữa.
Thằng cháu Trương Thỉ kia mặc dù cũng giàu đó, nhà xe nhiều đếm không xuể, công ty cũng lớn, có thể hỗn đến mức này nhưng y cũng chẳng thể ở trong biệt thự Phòng Sơn, thế nên mỗi lần nhắc đến chuyện này y vẫn luôn mang theo chút ao ước đố kỵ của một tên nhà giàu mới nổi.
Thấy bộ dạng suy yếu uể oải của Vương Lệ hôm Nguyên tiêu ngày đó, Tiêu Nam Chúc chỉ cho rằng bà là một thái thái giàu có dạng phổ thông, chẳng ngờ rằng nữ nhân trung niên này lại thâm tàng bất lộ, ở trước mặt mình thì giấu giấu diếm diếm cái gì cũng không muốn nhiều lời, bối cảnh thực tế thì lại vượt xa trí tưởng tượng con người.
Nghĩ như vậy, Tiêu Nam Chúc nhìn về phía nam nhân u ám lông mày hơi giãn ra đang ngồi bên cạnh mình, bỗng nhiên đè thấp thanh âm mở miệng hỏi.
"Từ sau khi đến ngọn núi này, có phải anh đã thoải mái hơn nhiều rồi không?"
Trừ Tịch hiện ra chân thân đến đây với Tiêu Nam Chúc cũng là chủ ý của hắn, dù sao kể từ Kinh Trập, Trừ Tịch đã không còn dám tiếp tục để Tiêu Nam Chúc một mình rơi vào nguy hiểm.
Bởi vì hôm nay hai người cần ra ngoài, hắn thế nào cũng phải thay đổi cách ăn mặc cố định của mình trong niên lịch thường ngày để trông giống người thường một chút, thế nên hồng y trường bào kim giáp trên người Trừ Tịch quân giờ đã trở thành đường trang nhìn qua rất cổ điển đẹp đẽ, nhưng cũng mang hơi thở hiện đại không kém.
Có điều tuy cách ăn mặc cũ đã đổi, nhưng dung mạo mang tính công kích vẫn còn, thế nên ngay cả tài xế do Vương Lệ phái tới đón Tiêu Nam Chúc cũng không thể may mắn thoát khỏi, cả đoạn đường vẫn cứ len lén đánh giá Trừ Tịch ngồi sau mãi thôi.
Còn Trừ Tịch, vừa nghe thấy Tiêu Nam Chúc chủ động nói chuyện với mình, vốn còn đang rủ mắt không nói lời nào lại đột nhiên sững sờ.
Hắn không ngờ Tiêu Nam Chúc ấy vậy mà lại chú ý đến những thay đổi trong cảm xúc của mình, cho nên có hơi mất tự nhiên nhẹ gật gật đầu.
Dẫu sao lúc này tâm tình của hắn quả thật là dễ chịu hiếm thấy, bởi vì khu biệt thự Phòng Sơn được xây dựng trên phúc địa Phòng Sơn, cho nên luồng phúc khí tụ tán bất khai quấn quanh ngọn núi từ một mức độ nào đó cũng đã xoa dịu được nỗi phiền nhiễu của Trừ Tịch.
Những sầu khổ, bi thương, tuyệt vọng, cừu hận trầm tích trong lòng ngày trước dường như được tiêu trừ đi chút ít, tuy rằng không quá rõ ràng, nhưng quả thực đã khiến Trừ Tịch dễ chịu không ít.
Biến hóa này ngay cả Trừ Tịch cũng chưa phát hiện, thế nhưng do Tiêu Nam Chúc vẫn luôn có chút nhạy cảm đối với khí tức của hắn nên rất dễ cảm nhận được.
Mắt thấy Trừ Tịch gật đầu với mình, Tiêu Nam Chúc dường như có chút đăm chiêu mà chuyển dời ánh nhìn, sau đó mới thờ ơ mở miệng nói.
"Ừm...!đợi nào giàu tôi cũng sẽ chọn một chỗ trên ngọn núi này.
Hey, tiểu khu này của mấy người có thể mua nhà trả góp hàng tháng không hả bác tài..."
Lời này rất có mùi vị của sự nghèo rớt mồng tơi, tài xế lái xe phía trước biểu tình trào phúng qua kính chiếu hậu liếc nhìn Tiêu Nam Chúc, dường như có chút khinh thường tên tam lưu thần côn mà thái thái mời đến này.
Mà Tiêu Nam Chúc thấy thế cũng chỉ dửng dưng như không, nói xong lại tiếp tục hướng ánh nhìn đến cảnh sắc kỳ dị mỹ lệ của phúc khí lượn lờ trong núi bên ngoài cửa sổ.
Nhưng Trừ Tịch thì lại hồi lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần, sau một lúc mới hơi nắm chặt bàn tay run rẩy ở cổ tay áo, đôi môi phiếm trắng cũng khó kiềm được gợi lên chút ít độ cong.
Cả đoạn đường sau đó hai người đều không nói gì thêm.
Trong quá trình căn biệt thự ở khu 2 Phòng Sơn của Vương gia sắp sửa xuất hiện trước mắt, bởi vì đều là căn đơn, nên nơi này cũng khá thanh tịnh.
Chờ tài xế không thích để ý người khác kia dừng xe trong đình viện, Tiêu Nam Chúc liền cùng Trừ Tịch bước xuống xe tiến vào nhà.
Tiêu Nam Chúc liếc mắt trông thấy bàn mạt chược bày trong phòng khách trang hoàng tao nhã, mà mấy vị thái thái ăn mặc khác nhau nhưng đều có thể nhìn ra khí chất không giàu thì quý kia thì đang xoa bài tán dóc vượt qua nỗi nhàn hạ ban chiều.
"Ây da, lịch sư a, đến rồi à! Mau, Tiểu Trương a, đem bạch trà tươi của năm nay đi pha đi..."
Diện mạo sáng sủa trẻ trung hơn trước không ít, từ lúc ăn viên bánh trôi bọc thanh xuân mỹ mạo Vương Lệ dường như khôi phục phong thái ngày xưa trong vòng một đêm.
Cách ăn mặc cũng khác lúc xây dựng hình tượng chính khách phu nhân trước đây, lúc này bà mặc một bộ suit trắng trân châu xinh đẹp, trên mặt makeup nhẹ nhàng, thấy Tiêu Nam Chúc tiến vào cũng không chủ động đứng lên nghênh tiếp, chỉ tỏ thái độ rất tùy ý mà vẫy vẫy tay với anh, ý bảo anh đừng khách sáo cứ việc lại đây, sau đó mới cười với mấy nữ nhân bên cạnh, chỉ chỉ Tiêu Nam Chúc nói.
"Bữa trước kể cho mấy bà nghe là vị cao nhân này nè, nhìn trẻ tuổi vậy thôi chứ đạo hạnh cao lắm đó, chơi thân lắm mới nói cho mấy bà biết đó nhe...!Mấy bà đâu biết lần này tôi ly hôn với lão Trương khốn nạn kia khó khăn cỡ nào, nếu không phải lịch sư giúp tôi, thì một nữ nhân như tôi chắc chắn phải ăn không ít thiệt thòi..."
Nghe Vương Lệ nói vậy, mấy nữ nhân kia cũng không nhịn được mà quay đầu đánh giá Tiêu Nam Chúc.
Trừ Tịch phía sau anh dường như không quen loại cảm giác Tiêu Nam Chúc bị một nhà nữ nhân nhìn chằm chằm nên sắc mặt cũng không quá tốt.
Nhưng Tiêu Nam Chúc thì vẫn không chút để ý, chỉ bước vài bước đi đến cạnh bàn mạt chược, sau khi Trừ Tịch chủ động kéo ghế ra cho anh ngồi xuống, anh mới lễ phép nhưng không tỏ vẻ niềm nở mà cười cười với mấy nữ nhân này, rồi híp mắt nói.
"Tùy tiện đến đây quấy rầy mấy vị rồi, hôm nay vận may của các vị thế nào? Bài chị Vương thế nào, để tôi xem thử tài vận hôm nay của chị một chút...!Ái chà, thua không ít."
Lời của Tiêu Nam Chúc làm mấy nữ nhân kia không nhịn được bật cười, dù sao nam nhân anh tuấn trẻ tuổi dí dỏm luôn được người ta yêu thích, các bà ấy dù chỉ nhìn thôi cũng đã thấy dễ chịu trong lòng, hơn nữa phía sau anh còn có một nam nhân có diện mạo còn hút mắt hơn, cho nên bầu không khí trong lúc nhất thời trở nên cởi mở không ít.
Nhờ Vương Lệ chủ động giới thiệu mà chỉ chốc lát Tiêu Nam Chúc cũng coi như đã quen biết với mấy vị thái thái này, mà mấy vị thái thái này cũng coi như đã có bước đầu hiểu rõ về chức nghiệp của Tiêu Nam Chúc.
"Yo, trên đời này vẫn còn cái nghề mới mẻ như là lịch sư à, mỗi ngày làm gì không làm gì còn có thể tìm lịch sư này hỏi một chút? Chị Vương, chị đừng đùa chúng tôi a..."
Ngậm điếu thuốc lá cho nữ trong miệng, vị thái thái đang nói chuyện này nghe đâu họ Tưởng, nghe nội dung cuộc nói chuyện của mấy bà ấy cũng biết được đây chắc hẳn cũng là một thái thái nhà quan, cho nên cực kỳ ngông nghênh.
Mà vừa nghe bà nói vậy, một thiếu phụ khác họ Lý cũng cười gật đầu nói.
"Đúng dị, thực sự là nghe rất mới luôn á, lịch sư, cậu nói thử nguồn gốc của hoàng lịch sư cho chúng tôi nghe đi..."
Lời vừa dứt, Tiêu Nam Chúc vừa mới thay đổi vận may không tốt trên quân bài của Vương Lệ nghe vậy nở nụ cười, cũng khá bất ngờ khi lần này Vương Lệ chủ động mồi chài làm ăn cho mình.
Có điều thứ nên lừa dối thì vẫn phải dối lừa, dù sao cũng liên quan đến tài lộ của mình, cho nên sau khi đánh ra một con Tây, anh liền câu khóe miệng mở miệng giải thích.
"Nghề hoàng lịch sư này của tôi à, kỳ thực nói ra chính là được chút lợi có thể giao tiếp với các lịch thần, tỉ như đạo sĩ bái Tam Thanh, hòa thượng bái Thích Ca, tôi dựa vào chính là từng vị lịch thần bên trong hoàng lịch.
Vấn đề của mấy chị trong các ngày Thanh minh, Đoan ngọ, Cốc vũ, Lập xuân, Giao thừa hay Đại niên tôi đều có thể biết được từ chỗ thần tiên, mà mỗi một ngày kỳ thực đều có một vị lịch thần cai quản cho chúng ta..."
"Gì chứ? Còn có thể có chuyện như vậy hả...!lịch thần lại là cái gì nữa a..."
Mấy vị thái thái vừa nghe lời này liền đồng thời kinh ngạc, Tiêu Nam Chúc cũng đúng lúc ù bài thay Vương Lệ, Vương Lệ ở bên cạnh uống trà tiện thể dặm phấn liền thuận thế mở miệng nói.
"Sao lại không có được, mấy bà ngày thường toàn tin bậy bí pháp bảo dưỡng của đại sự chó má gì đó, nay đụng phải cao nhân thật sự nên bị choáng váng à? Có điều hôm tôi đến nhà lịch sư có thấy một cô trợ lý tựa như tiên nữ, bảo là tên Nguyên Tiêu, hôm đó không phải Tết Nguyên tiêu à, tôi ăn viên bánh trôi kia xong, quay về thì thấy nếp nhăn bớt đi hẳn...!Uầy, hôm nay không phải Quốc tế phụ nữ à, cho nên vị tiểu ca trợ lý vẫn luôn đứng này chắc là sẽ tên Tam..."
"........."
Diện vô biểu tình đứng phía sau Tiêu Nam Chúc, Trừ Tịch bị xem là ngày Quốc tế phụ nữ vẻ mặt âm trầm bộ dáng sẽ trở mặt bất cứ lúc nào làm Tiêu Nam Chúc trong nháy mắt liền cảnh giác ưỡn thẳng lưng.
Dù sao chuyện tổ tông này tàn sát tai họa diệt tận xà nữ vẫn còn rành rành trước mắt, anh thật sự sợ lỡ hắn không cao hứng sẽ xốc cả Phòng Sơn này lên, nhưng còn chưa há mồm giải thích thì anh đã thấy miệng mình rãnh rỗi không chịu được, cơn nghiện thuốc lá đè nén suốt cả đường đi cũng bắt đầu dâng lên.
Thấy thế, Trừ Tịch vốn còn có chút mất hứng bỗng nhiên cấp tốc thu lại mặt mày bị nhuốm lửa giận, sau đó móc ra một điếu thuốc từ trong cổ tay áo của mình, dùng que diêm châm lửa trước rồi mới tỉ mỉ đưa đến bên miệng Tiêu Nam Chúc.
Ánh lửa đỏ tươi tôn lên đôi tay tái nhợt như cây khô, mùi thuốc lá nhàn nhạt ngấm vào phổi khiến Tiêu Nam Chúc không nhịn được ngẩn ngơ một chút, tầm mắt không tự chủ dừng trên đôi tay kia, bỗng nhiên có loại kích động muốn dùng đầu lưỡi tinh tế hôn lên nó.
Tiêu Nam Chúc mạnh mẽ dằn xuống ý nghĩ tình sắc quái lạ này, dùng ngón tay nhận lấy điếu thuốc, mang theo vẻ chán chường cắn cắn bên mép, rồi mới mở miệng cười nói.
"Anh ấy không tên Tam Bát(1), hôm nay Tam Bát xin nghỉ, bình thường mấy trợ thủ của tôi đều được đặt tên dựa vào ngày họ xuất hiện.
Tiểu cô nương lần trước chị Vương gặp tên là Nguyên Tiêu, khụ, để các vị chê cười rồi..."
Lời giải thích này làm cho mấy nữ nhân đó không nhịn được bật cười, dường như cảm thấy Tiêu Nam Chúc rất thú vị, cho nên sau một lúc đánh xong mạt chược bọn họ liền từng người trao đổi wechat, tinh thần Tiêu Nam Chúc tự nhiên cũng như cá gặp nước.
Thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh của anh làm cho các vị thái thái rất yêu thích, dù sao bản thân mấy bà ấy đa phần đều có rất nhiều phiền não giống như Vương Lệ, người thì về phương diện cơ thể, người thì về vấn đề sinh con, người thì về quan hệ vợ chồng, người thì lại không thể nói ra.
Những lúc thế này mấy bà ấy thường sẽ khá tin tưởng nhân sĩ chuyên nghiệp do người quen giới thiệu, mà điều này vô hình trung đã mở ra một cánh cửa thuận lợi giúp Tiêu Nam Chúc mở rộng kết nối với quý phụ Phòng Sơn mai sau.
- ----------------------------------------------------
(1): vì ngày Quốc tế phụ nữ trong tiếng trung là 三八妇女节 mà ở đây tác giả dùng 三八 nghĩa là Tam Bát hay 8/3 để rút gọn nên mình để hán việt là Tam Bát luôn á
Đây là đường trang nhe mọi người
Phòng Sơn khu là một quận cận nội thành của thủ đô Bắc Kinh, vùng tiếp giáp giữa đồng bằng Hoa Bắc và Thái Hành Sơn.
.