Hồ Sơ Bí Mật Về Chủ Nghĩa Duy Vật Không Khoa Học

Chương 29: Kinh Trập






Nửa đêm canh ba, có tiếng sấm mơ hồ lưu động trên tầng mây, mây đen phía chân trời không ngừng tích tụ trùng điệp, báo hiệu một trận mưa gió bão bùng khó mà tránh khỏi.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, còn không đến 2 tiếng nữa sẽ tới ngày Kinh Trập, lôi phá thanh không, bọn rắn trùng chuột bọ ngủ say cả một mùa đông dưới lòng đất lạnh sẽ nhanh chóng thức tỉnh.

Mà kèm theo tiếng sấm hạ xuống từ không trung, cũng là lời nhắc nhở đám tai họa này không được tổn hại đến thái bình nhân gian, bằng không sẽ lập tức đánh cho chúng tan thành tro bụi.

Thời khắc này bên dưới cầu lớn đường Tân Giang, bóng đêm dày đặc đen kịt ngay cả một bóng người rõ ràng cũng không nhìn thấy, mấy ngày trước Trừ Tịch còn tại nơi này tung xuống một trận đại hỏa ngập trời thế mà hôm nay ngay cả một ít tro tàn sót lại cũng chẳng thấy đâu, thổ nhưỡng bên bãi sông lại càng bằng bằng phẳng phẳng không thấy một tia manh mối.

Bởi vì Niên Thú đã há mồm nuốt hết nên đống thi cốt, hài cốt buồn nôn liên quan đến dòng dõi yêu quái sông Tân Giang cũng bị nó một hơi ăn sạch sành sanh, tuy nhiên dưới cơn thịnh nộ của vị thần quân kia vẫn còn có mấy con vật nhỏ không nên thân đã trốn thoát.

Mà đợi đến khi hà quái dưới đáy sông tỉnh lại, chính mắt chứng kiến tử trạng của đám huynh đệ tỷ muội nhà mình thì ngay lập tức liền muốn đem tất cả những thứ này đều nợ máu phải trả bằng máu.

"Mẫu thân...!mẫu thân..."
Tiếng khóc lóc vặn vẹo vang vọng trên dòng sông, rồi lại giống như tiêu thất không thấy nữa, cuối đường có hai công nhân vừa trở lại công trường gác đêm sau tháng Giêng, thời điểm cầm đèn pin đi qua bên này đến gần bãi sông Tân Giang thì một trong hai người lại bỗng nhiên tựa như nghe thấy động tĩnh gì đó mà dừng bước.

"Tiểu Vương, cậu làm gì vậy? Không phải nói muốn đi tiểu à..."
Mở miệng nói giọng địa phương của vùng khác, nam nhân trung niên đang ở trong bóng tối cởi bỏ thắt lưng, kẹp đèn pin hô to với đồng nghiệp một tiếng.

Bởi vì lúc ăn tối cơ thể có chút lạnh nên hai người bọn họ đều uống nhiều hơn mấy chén rượu đế, giờ khắc này đêm dài người tĩnh, một bụng nước như này đương nhiên phải tìm một chỗ để giải quyết.

Nhưng là y hô vài tiếng, tên nam nhân trẻ tuổi đứng cạnh bãi sông kia vẫn hoài không phản ứng, đến lúc nam nhân trung niên này nhịn không được cất cao giọng bất ngờ gọi một tiếng thì nam tử kia mới đột ngột tỉnh táo lại, xoay người chạy về phía y.

"Ây ây tới đây tới đây! Giục cái gì chứ...Chú Trương, chú vừa nãy có nghe thấy động tĩnh gì khiếp sợ hoảng loạn không a? Sao cháu lại nghe thấy giống như có cô gái đang khóc a?"
Nói xong liền không nhịn được mà chà xát hai cánh tay cứng ngắc của mình, tiểu Vương bị động tĩnh quỷ dị kia dọa đến mức nửa ngày cũng chưa lấy lại tinh thần dường như lòng vẫn còn sợ hãi, nhanh chóng đè thấp thanh âm hỏi một câu, thế nhưng nam nhân trung niên gọi là chú Trương kia nghe vậy cũng đủ loại hoảng sợ trừng mắt nhìn y, tiếp theo túm lấy cánh tay y trách cứ.


"Nói bậy cái gì đó! Chỗ chúng ta không được nói mấy lời như vậy! Còn nhớ tôi đã kể cho cậu chuyện phát sinh trong một công trình xây dựng ở tỉnh Nam lúc trước không! Chính là mấy tên tiểu tử thối trẻ tuổi không biết giữ mồm giữ miệng như cậu! Tùy tiện nói mấy lời không sạch sẽ về nữ thi người ta vừa mới đào lên! Cuối cùng a, đã bị thứ kia ăn sạch tâm can!"
"Ôi mẹ ơi! Sao chú lại không cho cháu nói chứ! Cháu thật sự nghe thấy mà! Ngay giữa sông kia kìa! Cháu không phải là sợ có người rớt xuống sông à..."
Tiểu Vương bị chú Trương mắng có chút không phục, căng giọng chỉ tay về phía Tân Giang có vẻ yên ả không sóng cách đó không xa rồi nhìn thoáng qua, mà chú Trương thấy thế liền che miệng y lại, phồng mắt mắng to một câu.

"Vương mẫu nương nương có rớt xuống sông cũng không phải chuyện của chúng ta!! Đi mau! Đừng có đoán mò! Hơn nửa đêm rồi làm gì có thể còn có người rớt xuống sông ——"
Lời còn chưa nói hết thì trong gió liền bất thình lình mơ hồ truyền đến một trận khóc yếu ớt, tiểu Vương cùng chú Trương đưa mắt nhìn nhau, không dám quay đầu về phía mặt sông tối om kia để xem xét.

Từng trận sợ hãi dâng lên từ đáy lòng khiến hai người bọn họ trong lúc nhất thời đều run cầm cập không dám phát ra tí âm thanh nào, đúng lúc này, bọn họ lại cảm nhận được tầng đất dưới chân bởi vì chấn động kịch liệt nào đó mà không ngừng rung lên, mà kèm theo chấn động đáng sợ này, một trận rít gào cơ hồ đánh nứt màng nhĩ cũng truyền ra từ phía Tân Giang bên cạnh.

............!
Nửa đêm 11 giờ 50, bên trong gian nhà yên tĩnh, Tiêu Nam Chúc đang nằm trên giường nhắm mắt ngủ.

Trong phòng không có lấy một tia sáng, điện thoại di động đặt trên tủ đầu giường sạc pin, phía trên còn để một hộp thuốc lá cùng bật lửa, không khí tĩnh lặng đến mức ngay cả cây kim rớt xuống cũng có thể nghe thấy động tĩnh.

Vừa đúng lúc này, một bóng dáng hẹp dài vặn vẹo dọc theo sàn nhà bò vào.

Vảy xẹt qua sàn nhà không để lại chút âm thanh nào, tiếng vang xì xì âm lãnh không ngừng phát ra từ miệng của bóng dáng nọ, hai mắt đỏ rực trong đêm đen cũng khiến lòng người khiếp sợ.

Vậy mà Tiêu Nam Chúc đang rơi vào trạng thái ngủ say lại tựa hồ chẳng biết gì, chỉ vững vàng hô hấp như đang chìm đắm trong mộng đẹp.

Sau khi thứ tà môn kia dọc theo chân giường trèo đến cái cổ đang lộ ra bên ngoài của Tiêu Nam Chúc rồi chậm rãi quấn quanh thì liền phát ra một trận cười âm trầm ngọt lịm, tiếp theo mạnh mẽ há ra một mồm răng nanh muốn cắn cổ Tiêu Nam Chúc.

Răng nọc của độc xà một khi đã cắn vào thì dù cho có giãy dụa thế nào cũng không thể trốn thoát, chỉ đợi nọc độc truyền vào huyết quản thì sẽ ngay tức khắc đoạt đi tính mạng một người.


Độc xà này bám theo Tiêu Nam Chúc cả ngày nay, nhưng mặc cho nó cố tìm cơ hội thế nào cũng không thể tránh được vị lịch thần lợi hại sương sương là Nguyên Tiêu, bây giờ nữ lịch thần kia vất vả lắm mới tan tầm, tất nhiên nó phải nhanh chóng báo thù rửa hận cho đám huynh đệ tỷ muội đã chết thảm của mình.

Dù sao bảo một con rắn tà nhờ ăn tai họa mà lớn lên như nó đi giết chết một thần minh căn bản là không thể, nhưng giết một tên lịch sư không có bất kỳ thần lực gì thì lại không thành vấn đề.

Nhìn kẻ đầu sỏ đứng sau hậu trường giật dây tất cả mọi chuyện đang ở ngay trước mặt, độc xà đôi mắt đỏ bừng không cách nào ức chế hận ý ngập tràn, lập tức há to miệng muốn cắn chết tươi.

Đáng tiếc răng nanh sắc bén kia còn chưa kịp ghim vào cổ Tiêu Nam Chúc thì cổ của độc xà đã bị một bàn tay cường thế mạnh mẽ bóp chặt, Tiêu Nam Chúc nhìn như không hề cảnh giác lại đang nằm im nhắm mắt gắt gao túm lấy phần bảy tấc của nó, cơ hồ muốn trực tiếp bóp chết độc xà thô ráp này.

Anh chậm rãi mở cặp mắt không chút buồn ngủ mở miệng nói.

"Yo, còn muốn thừa dịp tao chưa chuẩn bị mà đâm sau lưng hại người hả? Thật là một con rắn thối tha không biết xấu hổ mà...!"
Thanh âm băng lãnh mà mở miệng, Tiêu Nam Chúc ngáp một cái rồi chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, cả quá trình này độc xà kia vẫn luôn không có đường phản kháng, cứ thế bị ấn trong tay anh, mặc kệ nó bay nhảy thế nào cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Tiêu Nam Chúc.

Mà tựa hồ cảm nhận được thứ quỷ quái này đang giãy giụa, Tiêu Nam Chúc vốn tính khí không được tốt lắm liền trực tiếp tăng thêm mấy phần lực tay, độc xà cảm nhận được lực đạo thô bạo cơ hồ muốn giết chết chính mình thì không còn dám tùy ý khiêu khích nam nhân trước mắt nhìn như vô cùng tầm thường này nữa.

"Giết ngươi...!Ta giết ngươi!!!"
Miệng vẫn không từ bỏ liên tục quát to, độc xà này dường như vẫn chưa chấp nhận mình mới có vậy mà đã thất bại nên cứ dùng ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Tiêu Nam Chúc, mà Tiêu Nam Chúc thấy thế cũng chẳng tỏ vẻ gì, chỉ cười như không cười nhìn nhìn thứ đồ chơi không biết tự lượng sức này, sau đó cầm độc xà đã quấn hết lên tay mình nhìn ra ngoài cửa sổ một chút.

Thứ này theo anh cả ngày rồi, từ sau khi tiễn lão thái thái tên Đặng Xuân Tú kia về thì nó vẫn lén lén lút lút bám theo anh.

Đây nếu đổi lại là người bình thường thì có thể sẽ không phát hiện, nhưng Tiêu Nam Chúc ở trong bộ đội nhiều năm như vậy, chút cảnh giác cơ bản này đương nhiên vẫn phải có, thoáng để ý là sẽ phát hiện có thứ tà môn đang nhìn chằm chằm mình ngay.

Anh đoán là sự kiện vẫn chưa kết thúc kia của Trừ Tịch tìm đến cửa trả thù, nhưng vì muốn làm rõ lai lịch chân thật của thứ này nên anh không vạch trần ngay, chỉ đợi răng xà kịch độc băng lãnh sắp sửa cắn vào huyết quản của mình mới thừa dịp khoảng cách gần, thứ này cũng thiếu phòng bị mà trực tiếp giải quyết tại chỗ.


Lúc này, Tiêu Nam Chúc đang siết chặt độc xà to bằng miệng chén trong tay, hít một hơi thuốc lá, nhả khói cúi đầu liếc nhìn đồng hồ đeo tay rồi lại hơi mất kiên nhẫn mà nhíu nhíu mày.

"Kinh Trập đừng có con mẹ nó ngủ quên rồi nha? Nè nè, mười một giờ năm mươi tám rồi nhe, đã nói trước là phải đến làm sớm rồi...!Kinh Trập! Kinh Trập! Mười hai giờ rồi! Mặt trăng chiếu tới mông rồi a!!"
Lớn tiếng hô to vài câu mà bên trong hoàng lịch vẫn im ắng không có lấy một tiếng vang, Tiêu Nam Chúc thấy thế bất đắc dĩ vừa hít một hơi thuốc lá vừa tiếp tục quay đầu liếc nhìn sắc trời bên ngoài.

Ngay trước mắt, trăng sáng sao thưa, trời như ban ngày, qua một lát nữa tiếng sấm xuân đầu tiên sẽ theo sự xuất hiện của vị thần quân có khả năng biến đổi tiết khí – Kinh Trập mà đánh thức vô số tà vật ngủ say suốt cả mùa đông chẳng buồn tỉnh giấc.

Bởi vì chuyện hà quái quậy phá dưới đáy Tân Giang mà Tiêu Nam Chúc kỳ thực đã sớm liên hệ với vị thần quân này, chỉ có điều khi đó vị lịch thần này vẫn luôn bày ra bộ dáng chưa tỉnh ngủ, anh nói với y 3 câu thì y lại ngủ gật mất 2 câu.

Mắt thấy thanh niên gầy gò cuộn mình thành một đoàn ngủ bất tỉnh nhân sự trên tờ lịch, Tiêu Nam Chúc bất đắc dĩ chỉ có thể tự mình đi tìm mấy loại sách cổ như là để xem, coi như là có chút hiểu biết trước về mấy thứ liên quan đến Kinh Trập, đến lúc thu thập quái vật núp dưới sông cũng nhanh chóng hơn chút.

Có điều trong khi tra cứu tư liệu trên mạng, Tiêu Nam Chúc lại phát hiện ra vài thứ thú vị.

Đầu tiên là về Kinh Trập quân nè, ở thời cổ, thật ra được gọi là Khải Trập quân.

Y là tiết thứ 3 trong 24 tiết khí âm lịch, trước y còn có 2 lịch thần là Lạp Bát và Lập Xuân, mà y lại là dấu hiệu bắt đầu giữa xuân.

Nghe đâu vào lúc mặt trời che khuất mặt trăng ở một độ cao nhất định, thời tiết sẽ chuyển ấm, sấm xuân dần nổi lên, động vật nhập đông tiến vào trạng thái ngủ say ẩn phục dưới lòng đất, không ăn không uống, xưng là "Trập".

Mà ngày ông trời dùng sét đánh thức động vật ẩn nấp lại chính là Kinh Trập, thế nên Kinh Trập quân cũng phải gánh chịu chỉ trích từ muôn dân vạn vật đã bị làm cho tỉnh giấc.

Đáng tiếc vạn vật trên thế gian này có tốt ắt sẽ có xấu, có sáng ắt sẽ có tối, Kinh Trập một mặt đánh thức sinh cơ, mặt khác cũng khiến cho hàng loạt tai họa bừng tỉnh.

Côn trùng có ích tỉnh lại tất nhiên có lợi cho hoa màu cây trồng, thế nhưng rắn chuột sâu hại lần lượt xuất hiện cũng khiến người dân phiền não không thôi.

Ngoài ra, vào nền văn minh nông canh, người trồng trọt thường sẽ dựa vào Kinh Trập để phán đoán có nên bắt đầu cày bừa vụ xuân hay không, cho nên trong quá khứ loài người kỳ thực vô cùng mong đợi Kinh Trập quân đến.

Nhưng đáng tiếc, xã hội hiện đại bây giờ đã không còn dựa vào phương thức gieo mạ truyền thống này nữa, thế nên vị thần quân tiết khí này cũng mất đi tính tích cực trong công tác ngày xưa, trở nên càng ngày càng lười biếng, về sau lại còn giống như động vật lưỡng thê, vừa vào đông là ngủ đông luôn.


Điển cố liên quan đến Kinh Trập tạm thời chỉ có nhiêu đây, nhiều thứ hơn thì phải chờ vị thần quân này tự mình nói với anh.

Bất quá về hà quái Tân Giang thì Tiêu Nam Chúc lại tra được một số thứ khác biệt, mà đây tựa hồ cũng sẽ trở thành căn nguyên sở tại để xem liệu anh có giúp Trương Thỉ hóa giải trận tai họa này hay không.

Trong cố sự dân gian Trung Quốc thì những câu chuyện liên quan đến rắn vẫn luôn rất nhiều, một ví dụ tương đối phổ biến là Bạch Nương Tử – xà yêu ngàn năm tu luyện thành người, lạ hơn thì là Thanh Xà Phụ, được nhắc tới trong Liêu trai chí dị của Bồ Tùng Linh tiên sinh, trước đây nghe nói là đi trên con đường tu tiên chính thống.

Về điểm này Tiêu Nam Chúc không hiểu rõ cũng chẳng buồn nghiên cứu sâu, nhưng Thanh Xà Phụ này dường như lại vô hình trung có chút quan hệ với hà quái Tân Giang.

Thanh Xà Phụ, là từ dùng để nói về một đám nữ tử sinh ra từ một vùng nọ, ngày trước gọi là Âm Sơn.

Bọn họ phát triển thành dáng dấp của nhân loại, nhưng nếu được gả vào gia đình bình thường thì rất nhanh sẽ đem đến tin trượng phu qua đời.

Thoạt đầu, mọi người sinh sống chung quanh vẫn chưa chú ý đến điểm khác biệt của bọn họ, cho đến một ngày, một vị thuật sĩ tự tay bắt được một nữ nhân cổ quái trong số đó, mặt hình tam giác, mắt lại như mù, vén góc váy lên liền phát hiện chỗ hạ thân của nữ tử này mọc ra một cái miệng rắn cắn người.

Dưới sự tìm tòi học hỏi tinh vi tỉ mỉ người ta mới biết được hóa ra đám nữ tử này đều là Thanh Xà Phụ do tà vật cùng nhân loại tằng tịu với nhau mà sinh ra, hễ giao hợp với chúng thì sẽ nhanh chóng chết đi, mà thân thể nam tử sau khi chết ngay lập tức đều bị toàn thể con cháu dòng dõi nhà rắn mang về một cái hồ lớn phía dưới Âm Sơn, cung cấp cho xà mẫu chiếm giữ trong đó hóa giao hóa rồng.

Câu chuyện này cách đây cũng đã trăm năm, tuy nói là truyện chí quái nhưng những miêu tả trong đó lại giống với tình huống Tiêu Nam Chúc đang gặp phải đến mấy phần.

Đúng như lời Trừ Tịch, xà mẫu thân hình to lớn kia dựa vào ăn người mà sống, lại có con đàn cháu đống như xà mẫu Thanh Xà.

Hiện giờ Trừ Tịch nếu đã giết nhiều con trai con gái cháu trai cháu gái của nó như vậy thì tất nhiên con quái vật khổng lồ không chừng đã hóa giao kia sẽ không bỏ qua cho bọn họ, dù sao loài rắn nhìn như lãnh huyết kỳ thực vừa thù dai lại còn ăn miếng trả miếng.

Bạch Nương Tử lúc mất Hứa Tiên đã khiến nước ngập Kim Sơn, giờ xà mẫu kia đoạn tử tuyệt tôn nói không chừng sẽ huyết tẩy Tân Giang luôn.

Nghĩ đến đây, Tiêu Nam Chúc theo bản năng rũ mắt lấy lại bình tĩnh, ngậm điếu thuốc như có điều gì suy nghĩ mà cúi đầu, kim đồng hồ đúng lúc sắp chỉ đến 12 giờ, nhưng đáng tiếc anh còn chưa kịp đợi đến lúc đó để gọi Kinh Trập dậy thì điện thoại vẫn chưa sạc đầy pin đã tức khắc vang lên, mà anh vừa ấn nhận thì chỉ nghe Trương Thỉ sứt đầu mẻ trán ở đầu dây bên kia hô lớn.

"Má ơi lịch sư!! Ngài mau tới đây xem chút đi!! Hai công nhân gác đêm gặp quái vật!! Một người bị dọa ngất còn một người thì báo cảnh sát! Giờ tôi đang trên đường tới công trường nè! Nghe nói Cục Công an Thành phố đến cả rồi!! Nên làm cái gì bây giờ đây!! A!!!!".