Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 999: Mã số 054 - Hòa thượng báo mộng (8)




Rè rè…

“Chào ba vị.”

“Chào giám đốc Thiệu.”

“Đây là một nhân viên làm việc ở tiệm trà Vạn Phúc chúng tôi, Hứa Hạo.”

“Lúc nãy tôi đã điều tra dựa theo những gì mà ba vị nói, thì đã điều tra được Hứa Hạo.”

“Đây chính là đầu tượng Phật đó sao?”

“Đúng vậy. Giám đốc Thiệu, ông Hứa, mời ngồi.”

“Cám ơn!”

“Cám... Cám ơn!”

Cạch...

Lạch cạch...

“Khụ. Nghe nói vụ việc lần này làm ra động tĩnh rất lớn. Còn có liên quan đến lịch sử của Thanh Trà Trang nữa?”

“Đúng là như vậy.”

“Hứa Hạo à, ông đừng sợ, biết gì thì nói nấy. Cái đầu tượng Phật này cũng không phải do ông... À, ông biết gì thì cứ nói ra hết đi.”

“À, vâng. Chuyện đó... Người nhà tôi, chắc là thế hệ ông nội của ông nội tôi, cả nhà đều là thợ thủ công cả. Nhưng cụ thể là làm cái gì thì tôi cũng không biết nữa. Có thể chính là... Có thể là điêu khắc tượng đá... Ở nhà chúng tôi có một khối đá được truyền lại từ các thế hệ trước. To khoảng cỡ này, được đục ra từ trên tường, trên đó có điêu khắc hoa văn, trông khá giống như những bức tường cổ thời xưa vậy. Ông nội tôi nói là, năm xưa có cả nguyên một bức tường, bây giờ thì chỉ còn lại một khối đá này thôi.”

“Hứa Hạo, ông nói về những chuyện liên quan đến cái đầu tượng Phật hay hoà thượng đi. Không cần phải nói đến những chuyện này.”

“Không sao đâu giám đốc Thiệu, ông Hứa nhớ ra được gì thì cứ nói tiếp đi.”

“À, ừ, cái đầu tượng Phật đó... Tôi cũng không biết rõ lắm, ông nội tôi chưa từng nhắc đến chuyện này. Ông ấy, tôi nhớ là ông ấy có nhắc đến hoà thượng với những lời lẽ rất khó nghe. Ông ấy mắng những vị hoà thượng là... Nói chung là mắng chửi thậm tệ lắm. Tôi cũng không biết tại sao nữa. Sau đó ông nội tôi qua đời, ở chỗ này cũng có xây dựng một ngôi chùa. Lúc đó cha tôi vẫn còn sống, ông ấy có nói một câu là, nếu như ông nội tôi mà còn sống thì chắc chắn ông ấy sẽ chạy đến ngôi chùa đó để mắng chửi hoà thượng. Hình như trước đây, cái thế hệ trước hơn thế hệ ông nội của ông nội tôi đã từng xảy ra chuyện gì đó. Ngoại trừ cái bức tường đá ý ra thì còn có rất nhiều những món đồ cổ, sau này đều bị mất hết rồi. Chắc là do nguyên nhân này...”

“Chuyện này có liên quan đến hoà thượng sao?”

“Ừ, có liên quan đến hoà thượng. Chính vì những người hoà thượng đó mà những món đồ cổ kia mới bị mất.”

“Ông chỉ biết được có những chuyện này thôi sao?”

“Hả? Vâng, thưa giám đốc.”

“Vậy khác gì chưa nói đâu!”

“Tôi...”

“Nhà ông Hứa trước giờ đều sống ở Thanh Trà Trang sao?”

“Hả? Tôi vẫn luôn sống ở nơi này. Trước đây còn có một cái từ đường, đó chỉ là một căn nhà tồi tàn ở trên núi thôi, còn có cả gia phả nữa. Lúc tôi còn nhỏ, ông nội tôi cứ nói mãi về vụ này. Quyển gia phả đó không phải bị mất vào thế hệ của ông ấy, chắc là trước đó nữa, gia phả đã bị mất vào cái thế hệ trước ông nội của ông nội tôi nữa.”

“Ừ. Ông còn nhớ ra được những chuyện gì khác nữa không?”

“Hết rồi...”

“Cám ơn ông!”

“Không cần khách sáo...”

Ngày 23 tháng 3 năm 2009, nhận được cuộc gọi từ người uỷ thác. File ghi âm cuộc gọi 200903230741.mp3.

“A lô, chào anh Đậu.”

“Tối hôm qua tôi lại nằm mơ thấy nữa!”

“Anh lại nằm mơ thấy vị hoà thượng đó sao?”

“Đúng vậy! Các cậu nói với tôi là đã tìm được cái đầu tượng Phật... Tối qua tôi lại nằm mơ thấy ông ta! Ông ta còn lên tiếng cám ơn tôi nữa!”

“Anh có thể nói rõ hơn về tình hình lúc đó không?”

“À ừ. Xin lỗi, tôi có hơi kích động. Tôi cũng không ngờ rằng... Tôi đang nằm ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe thấy có tiếng động, là tiếng niệm kinh của hoà thượng trong chùa. Sau đó tôi lại nhìn thấy ông ta. Ông ta lên tiếng cám ơn tôi, cám ơn tôi đã nhờ người đi tìm đầu của ông ta. Ông ta cười mỉm... Nhìn vào trông giống như một vị phật tổ vậy... Tôi cảm thấy rất thoải mái... Thực ra trước đây lúc nằm mơ thấy ông ta, tuy rằng ông ta không nở nụ cười, nhưng lại rất khách sáo với tôi. Haizz...”

“Sau khi cám ơn xong thì ông ta còn nói thêm gì khác không?”

“Hết rồi. À, ông ta có lên tiếng xin lỗi tôi, nói là đã làm phiền đến tôi. Sau đó thì biến mất rồi. Bỗng loé lên một vầng hào quang, sau đó ông ta biến mất. Cũng khá… khó tin...”

“Nếu là như vậy thì chắc mọi chuyện đã ổn rồi.”

“Ừ. Có thể… nhờ các cậu điều tra tiếp được không? Tôi vẫn muốn đem đầu của ông ta trả lại cho ông ta. Cơ thể của ông ta... Cũng không biết đang ở nơi nào nữa.”

“Đương nhiên là được rồi. Cho dù anh không lên tiếng đề nghị thì chúng tôi cũng sẽ tiếp tục điều tra vụ này.”

“Ồ. Vậy thì quá tốt rồi.”

Ngày 23 tháng 3 năm 2009, điều tra về lịch sử Thanh Trà Trang. Vào khoảng thế kỉ 16 đến thế kỉ 18, ở khu vực Thanh Trà Trang đã xảy ra một vụ xung đột tôn giáo. Có rất nhiều ngôi chùa, đạo quán bị niêm phong, những vị hoà thượng và đạo sĩ bị bắt và hành hình. Không thể điều tra được tình hình lúc đó ở Thanh Trà Trang.

Ngày 23 tháng 3 năm 2009, phân tích file video. File video 05420090322G.avi.

“... Chính là ở chỗ này... Đây là... Đây là gì vậy...”

Click!

Click! Click!

“... Đây là... Đây là gì vậy...”

Click!

“Anh nghe thấy âm thanh rồi?”

“Ừ, có tiếng của người nào đó nói là ‘A Di Đà Phật, cám ơn thí chủ’.”

“Vậy xem ra chúng ta đã tìm đúng chỗ rồi.”

“Đoạn sau hình như không còn tiếng động gì nữa...”

Click!

“... Cha tôi nói là, chúng tôi có lỗi với người ta...”

“Không còn tiếng động gì nữa. Chậc, sao không nói ra luôn cái thân mình đang ở đâu. Hừ, cũng có thể là không có thân mình, chỉ có một cái đầu phật vậy thôi?”

“Anh đang nghĩ cái gì thế hả?”

Ngày 23 tháng 3 năm 2009, điều tra ở Thanh Trà Trang không có kết quả.

Ngày 25 tháng 3 năm 2009, trụ trì chùa Phổ Thế - An Dục chủ động liên lạc. File ghi âm 05420090325.wav.

“Bác tôi nay đã lớn tuổi rồi, phản ứng chậm chạp, nói chuyện hơi khó hiểu một chút, các cô cậu đừng để ý.”

“Không sao đâu!”

Cộp cộp cộp...

Két...

“Bác cả, họ đến rồi này.”

“Khụ khụ… Khụ khụ... À… xin mời vào...”

Két...

“Chào trụ trì, làm phiền rồi.”

“Tôi tên An Dục, cũng không cần gọi là trụ trì đâu. Tôi cũng không được tính là một hoà thượng thật sự nữa.”

“Vậy tôi gọi ông là ông An nhé.”

“Được… Khụ… khụ...”

“Ông An, ông tìm chúng tôi đến đây là muốn cung cấp manh mối gì cho chúng tôi sao?”

“Ừ, đúng vậy. Lần trước mọi người đến đây, cái cậu thanh niên đến đây trước đó nữa... Haiz... Lúc đó thì tôi đã biết rồi...”

“Mời ông nói.”

“Các cô cậu đang điều tra về những chuyện trước đây ở Thanh Trà Trang đúng không?”

“Đúng vậy.”

“Trước đây... Ở Thanh Trà Trang cũng có một ngôi chùa, một ngôi chùa rất to. Thanh Trà Trang, lúc đó cũng chưa được gọi là Thanh Trà Trang mà được gọi là huyện Dục. Bây giờ chắc là không thể tra được cái tên này nữa rồi. Lúc đó, những quyển sách ghi lại lịch sử của huyện Dục đều bị cháy hết. Cái tên huyện Dục này cũng biến mất luôn. Sau này có trồng trà nên mới được gọi là Thanh Trà Trang. Tổ tiên của nhà họ An vốn là một địa chủ ở huyện Dục, những vườn trà mà các cô cậu nhìn thấy đó, trước đây hầu hết đều là ruộng đất của nhà họ An. Khụ… khụ... Tiểu Bát à, con đi, con đi lấy cái hộp đó ra đây...”

“Vâng.”

Cộp cộp cộp...

Két... két…

“Chúng tôi cũng lưu truyền lại những thứ như là giấy tờ về ruộng đất rồi nhà cửa, gia phả... Đều được lưu truyền lại... Cũng là... Cũng là do trời đã định sẵn rồi... Trùng hợp như vậy đấy, được lưu truyền lại. Khụ… khụ... Các cô cậu tự xem qua thì sẽ biết thôi, tôi không nói dối.”

“Đương nhiên. Ông An, chúng tôi không hề nghi ngờ gì về ông.”

“Phù... Khụ… khụ... Lúc tôi còn trẻ, là một tên súc sinh... Những cái thứ này đều không phải do tôi cất giữ, là người nhà của tôi đã liều cả mạng để bảo vệ nó. Tôi là một tên súc sinh... Tôi... Cái đầu tượng Phật đó... Là do tôi tiết lộ ra ngoài, nên cái đầu tượng Phật đó mới bị lấy cắp...”