“Cho phép tôi hỏi một câu, mộ của anh họ ông và cái nơi cô gái kia tự sát là ở đâu vậy?” Ngô Linh hỏi.
Mặt người đàn ông trung niên kia có vẻ nghi ngờ, nhưng vẫn trả lời vấn đề của Ngô Linh: “Thi thể anh họ đã được dời đến chôn cất ở khu nghĩa địa rồi, người nhà tôi đều chôn ở đó cả. Còn cô gái kia... Tôi nghe nói là cô ấy nhảy giếng tự tử, nhưng không biết là cái giếng nào. Mấy năm gần đây cũng ít ai xài nước giếng nữa, có rất nhiều cái giếng đã bị lấp rồi, cũng không biết là còn hay không.”
“Vậy à... Vụ việc lần đó chắc hẳn là vụ án nghiêm trọng nhất ở Thanh Trà Trang rồi nhỉ? Ngoài ra ở đây còn xảy ra vụ án mạng nào nữa không?”
Người đàn ông trung niên khẽ khựng lại một hồi rồi đáp: “Chắc là hết rồi, theo như tôi biết, thì là hết rồi. Ở chỗ này khá yên bình. Sau vụ việc lần đó, đám nông dân cũng đã dừng lại.”
“Vâng. Chúng tôi còn phát hiện ra một chuyện rất thú vị nữa, ở chỗ này hình như không có ai theo tôn giáo gì cả. Chỉ có một ngôi chùa duy nhất, nhưng ngôi chùa này lại vắng tanh. Những tiệm trà ở thành phố mà chúng tôi đã phỏng vấn, ít nhiều gì cũng sẽ có liên quan đến phật giáo, đạo giáo, tạo một cái không gian mang nét cổ kính.”
Vẻ mặt người đàn ông trung niên khẽ dịu lại: “Ừ, ở chỗ này chính là như vậy đấy. Ở đây không ai tin mấy thứ đó cả, từ trước đến giờ đều không tin. Cái ngôi chùa đó được xây dựng cách đây mười mấy hai mươi năm trước. Đây là do chính quyền quyết định cho xây, vị chủ trì đầu tiên của chùa được điều đến từ nơi khác đấy. Nhưng mà cuộc sống của ông ta cũng không được tốt lắm, nói sao nhỉ...” Người đàn ông trung niên khẽ bật cười: “Nói chung không có ai chịu tin cả. Chúng tôi vẫn cứ tiếp tục bán trà. Lúc ngôi chùa đó vừa mới xây xong thì có tổ chức một vài hoạt động gì đó, nhưng hiệu quả không được tốt lắm nên mới trở nên như vậy đấy.”
“Thì ra là như vậy. Cám ơn ông hôm nay đã chia sẻ những thông tin này cho chúng tôi.”
“Đừng khách sáo.”
Video đến đây thì đột nhiên bị thay đổi, cảnh quay được cắt ghép, hình ảnh một cửa tiệm bán trà khác hiện lên trên màn hình.
Vẻ ngoài của tiệm trà này cũng được mô phỏng lại từ những kiến trúc cổ xưa, bảng hiệu được ghi bằng chữ phồn thể, không có hoa văn, cũng không có đóng dấu ấn gì cả.
Ống kính lướt qua cửa tiệm, sau đó thì màn hình dần tối đen lại, thanh tiến độ đã chạy đến cuối video rồi.
Ngày 21 tháng 3 năm 2009, liên lạc với giám đốc tiệm trà Vạn Phúc là Thiệu Lâm. File ghi âm 05420090321.wav.
“Chào ông Thiệu, cám ơn ông đã đồng ý cho chúng tôi phỏng vấn.”
“Đâu có gì. Các cậu mới là người vất vả đấy, phải chạy đến cái nơi hẻo lánh này để phỏng vấn.”
“Giám đốc Thiệu chắc cũng đã biết rồi, hôm qua chúng tôi vừa mới gặp giám đốc Dương bên tiệm trà Đồng Nhân. Dựa theo những thông tin ông Dương cung cấp thì chúng tôi cũng đã hiểu sơ qua về tình hình ở Thanh Trà Trang. Quy mô kinh doanh và kế hoạch kinh doanh của hai cửa tiệm đều khá giống nhau, đúng không?”
“Ừ, quả thật là khá giống nhau. Ở cái nơi hẻo lánh này, chúng tôi cũng chỉ là những tiệm trà nhỏ thôi. May mà sản lượng trà ở vùng này cũng khá nhiều, có thể thoả mãn được yêu cầu của các thương gia, chúng tôi mới có thể kinh doanh tiếp đến bây giờ. So với những cửa hiệu trà lâu đời chân chính và những xí nghiệp lớn thì chúng tôi vẫn còn thua xa.”
“Chúng tôi có nghe được một chuyện từ chỗ giám đốc Dương, cũng có thể nói rằng đó là một vụ án mạng nghiêm trọng. Giám đốc Thiệu có biết gì về vụ việc năm đó không?”
“Các cậu đang muốn nói đến vụ ẩu đả năm đó sao?”
“Đúng vậy, giám đốc Thiệu có thể kể lại chi tiết đầu đuôi vụ việc cho chúng tôi nghe không?”
“Cái chuyện đó... Giám đốc Dương đã kể cho các cô cậu nghe rồi, chắc ông ấy cũng đã kể rất chi tiết rồi chứ nhỉ? Chính là chuyện hai cửa tiệm chúng tôi muốn sáp nhập lại thành một, nhưng mà nông dân thì lại phản đối. Ban đầu vốn là đang nói chuyện bình thường thôi, bọn họ có cả người dẫn đầu và người đại diện. Nhưng mà do chúng tôi chưa có kinh nghiệm gì nhiều, không kiểm soát được tình hình lúc đó nên mới dẫn đến trận ẩu đả ấy. Chúng tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện này, là do chúng tôi chưa làm tốt. Sau đó chúng tôi cũng có tiến hành giải quyết hậu quả của vụ ẩu đả. Các cậu cũng đã nhìn thấy sự phát triển của Thanh Trà Trang rồi đấy, cái vụ ẩu đả lần đó không có ảnh hưởng gì đến Thanh Trà Trang cả.”
“Đầu đuôi vụ việc là như thế. Vậy còn cái trận hoả hoạn năm xưa thì sao?”
“Chuyện đó à... Haiz... Đó thật sự là một thảm kịch. Cái trận hoả hoạn đó vừa là một sự cố ngoài ý muốn, nhưng cũng vừa là do có người gây rối. Vì cái trận ẩu đả lần đó vừa mới kết thúc, hai nhà chúng tôi đều đang bận giải quyết chuyện này, trấn an bà con nông dân, sắp xếp lại mọi thứ, còn có việc bồi thường nữa... Những người nông dân vốn chỉ phụ trách hái trà vào mùa thu hoạch thôi, khoảng thời gian còn lại thì chỉ việc chăm sóc đồi trà, cũng khá rảnh rang nên chúng tôi mới thuê họ đến làm công ở nhà chúng tôi. À, đại khái là làm bảo vệ, giúp việc nhà, chỉ có như vậy thôi. Chúng tôi phát lương dựa vào lượng công việc của họ. Nhưng lúc đó vừa mới xảy ra chuyện lớn nên ông nội tôi đã cho họ nghỉ phép, chỉ giữ lại một vài người già ở lại lo chuyện trong kho và trong nhà. Nhân lực giảm ít lại, có những công việc không ai lo, cộng thêm việc phải giải quyết hậu quả của vụ ẩu đả... Tôi cũng không biết tại sao lại xảy ra hoả hoạn. Sau đó đội phòng cháy chữa cháy... À, lúc đó là dân quân phụ trách làm những việc này. Bọn họ cũng không chuyên nghiệp lắm. Điều tra mãi mà vẫn chưa thể điều tra được nguyên nhân hoả hoạn, chỉ có thể suy đoán rằng đại khái là do đồ điện trong nhà bị trục trặc hoặc bị chập điện hay gì đấy. Trận hoả hoạn xảy ra vào khoảng chiều tối. Chị họ của tôi hôm ấy cảm thấy hơi mệt, nằm nghỉ trong phòng, lúc hoả hoạn chị ấy chạy không kịp nên mới bị bỏng ở trên mặt và cánh tay. Những người khác đều không sao cả.”
“Nghe nói là sau đó chị họ của ông đã tự sát rồi?”
“Đúng vậy, thời đó đâu có phẩu thuật thẩm mĩ gì đâu. Chị ấy bị phá huỷ dung nhan. Những người phụ nữ trong nhà suốt ngày khóc thét lên, nói là chị ấy không gả được cho ai nữa rồi, coi như là bị phế rồi... Chính là cái suy nghĩ này. Chị ấy nghĩ không thông nên đã tự sát.”
“Cô ấy tự sát bằng cách nào vậy?”
“Nhảy giếng tự sát. Sau khi xuất viện, chị ấy cứ tự nhốt mình ở trong phòng. Lúc đó nhà tôi đã cháy hết gần nửa rồi, chỉ có thể ở tạm thôi. Nửa đêm chị ấy chạy ra ngoài cũng không ai hay biết gì cả. Hôm sau, bác gái của tôi, cũng chính là mẹ của chị ấy, bà ấy phát hiện chị ấy mất tích nên mới ráo riết đi tìm. Lúc đó hình như tìm kiếm khoảng ba bốn ngày sau mới tìm được xác ở dưới giếng. Lúc đó tôi khoảng hơn mười tuổi thôi, có nhìn lướt qua cái xác đó, cái xác đã... Bị ngâm cho phù lên hết rồi…”
“Cho hỏi là cái giếng đó đang ở đâu vậy?”
“Hả? Các cậu muốn xem cái giếng đó sao? Chuyện này chắc không có liên quan gì đến việc kinh doanh lá trà nhỉ?”
“Giám đốc Thiệu, cái giếng đó ở bên trong vườn trà đúng không?”
“Khụ... Thôi được rồi, tôi không giấu giếm các cô cậu. Chuyện này đã xảy ra cách đây lâu lắm rồi, cái giếng đó cũng đã bị lấp từ lâu, sau khi xảy ra chuyện thì đã lấp rồi. Do sợ là có lời đồn không hay, nào là cái nước giếng đó đã ngâm qua xác, sau đó đem nước lên tưới cho cây trà, lại pha cho người ta uống... Cái khoảng thời gian đó đang bận giải quyết hậu quả vụ ẩu đả, không ai đi chăm sóc vườn trà cả, nước để tưới cây trà cũng không phải lấy từ cái giếng đó ra. Nhưng chúng tôi cũng lo là sẽ gây thêm rắc rối.”
“Ý của ông là, cái giếng đó vốn là ở trong vườn trà? Không biết chúng tôi có thể đi xem qua vị trí của cái giếng đó không?”
“Chuyện này...”
“Toà soạn của chúng tôi còn có xuất bản tạp chí định kì, trong đó có ghi lại những câu chuyện. Có thể giám đốc Thiệu sẽ cảm thấy không vui khi nghe tôi nói như vậy, suy cho cùng thì đó cũng là người thân của ông, nhưng chuyện này thực ra có thể viết thành một câu chuyện hấp dẫn đấy.”
“Cũng không có gì cả... Chuyện đó đã qua lâu như vậy rồi, người nhà tôi cũng không có kiêng kị. Chị họ tôi qua đời như vậy đấy, sự thật chính là như thế. Nếu như các cậu đồng ý, tôi có thể dẫn mọi người đi xem thử.”
“Cám ơn ông.”
...