Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 992: Mã số 054 - Hòa thượng báo mộng (1)




Mã số sự kiện: 054

Tên sự kiện: Hòa thượng báo mộng

Người uỷ thác: Đậu Phủ

Giới tính: Nam

Tuổi: 28

Nghề nghiệp: Nhân viên văn phòng

Quan hệ gia đình: Cha mẹ

Địa chỉ liên lạc: Phòng xxx, số nhà xxx, hoa viên Ái Thành, thành phố Dân Khánh

Số điện thoại liên lạc: 138xxxxxxx

Diễn biến sự kiện:

Ngày 15 tháng 3 năm 2009, người uỷ thác đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp. File ghi âm.

“Chào anh Đậu. Mời anh dùng trà.”

“Vâng, cám ơn.”

“Trong lúc liên lạc với chúng tôi, anh có nói rằng, gần đây anh thường xuyên nằm mơ thấy ác mộng, phải không?”

“Đúng vậy, thường xuyên nằm mơ thấy ác mộng, bắt đầu từ cuối năm ngoái. Lúc ban đầu, cũng chỉ là... Tôi còn tưởng đó chỉ là một cơn ác mộng thôi…”

“Anh đã nằm mơ thấy gì?”

“Tôi nằm mơ thấy một vị hoà thượng, nhưng mà... Lại không giống lắm... Ông ta trọc đầu, trên tay cầm theo một chuỗi phật châu, mặc trên người cái bộ quần áo đó, chính là cái kiểu trang phục thường hay xuất hiện trong các bộ phim cổ trang đấy, nhưng không phải là loại áo vải của hoà thượng, cũng không phải áo cà sa, có hoa văn...”

“Là loại hoa văn gì vậy?”

“Nó... Tôi cũng không biết diễn tả làm sao nữa, chắc là được thêu lên áo, có hơi chói mắt một tí, nhưng không rõ nét lắm.”

“Trong giấc mơ đó, anh đang ở trong một nơi như thế nào vậy?”

“Không có, xung quanh không có gì cả, chỉ có một mảng tối om... Cũng không hẳn là đen hoàn toàn... Tôi không nằm mơ thấy đường xá hay nhà cửa gì cả, chỉ nằm mơ thấy vị hoà thượng đó thôi.”

“Ông ta có nói gì với anh không?”

“Có, ông ta có lên tiếng nói chuyện với tôi. Từ lần đầu tiên nằm mơ thì ông ta đã bắt chuyện với tôi rồi, mỗi lần đều chỉ nói có một câu duy nhất. Ông ta nói... Ông ta nói là ‘Thí chủ, có thể đưa đầu lại cho bần tăng không?’...”

“Đầu?”

“Tôi thật sự không biết gì cả. Tôi không theo đạo phật, người nhà tôi cũng không ai theo đạo phật cả, gia đình tôi không ai theo tôn giáo nào! Tôi nằm mơ thấy cảnh này liền bị doạ cho tỉnh giấc. Tôi hoàn toàn không biết... Tôi còn tưởng là gặp ác mộng, tuy rằng chuyện này có gì đó không đúng lắm, lúc sáng, tôi cũng chưa từng nhìn thấy những thứ có liên quan, nhưng giấc mơ vốn là rất khó hiểu mà nhỉ? Tôi còn tưởng là chỉ có như vậy thôi, chỉ là nằm mơ thấy ác mộng thôi. Nhưng chưa tới một tuần sau, tôi lại nằm mơ thấy ông ta. Cũng là vị hoà thượng đó, ông ta nói là đưa đầu cho ông ta...”

“Anh chưa từng thấy qua cái đầu của một người nào đó sao? Trong tiêu bản, hài cốt hoặc là trong những bức tượng điêu khắc, những bức tranh?”

“Không có, tôi chưa từng thấy qua. Ý tôi là, người thì tôi có gặp, tôi cũng đã thấy qua những bức tượng điêu khắc hình người. Khoảng thời gian đó, tôi đang đi du lịch, ở nơi đó có một vài địa điểm tham quan có trưng bày tượng điêu khắc, cũng có đi một vài viện bảo tàng, bên trong đó có giới thiệu những nhân vật lịch sử, trưng bày hình ảnh của họ, nhưng không có vị hoà thượng nào cả, cũng không có đầu người. Chắc chắn là không có những thứ này đâu.”

“Anh nói là khoảng thời gian đó anh đang đi du lịch. Vậy có thể cho chúng tôi biết anh đã đi đâu không?”

“À, tôi đi Hà Đông. Cái hôm nằm mơ thấy vị hoà thượng đó là đang ở Thanh Trà Trang tại Hà Đông, mấy hôm đó đều ở Thanh Trà Trang cả, mấy hôm trước thì đi Nam Hạnh, mấy hôm sau thì đi Ca Cảnh, những địa điểm này đều không phải thánh địa phật giáo gì cả. Tôi có thể chắc chắn một điều rằng, tôi không đụng chạm vào những thứ có liên quan đến phật. Sau khi về đến nhà, tôi vẫn tiếp tục nằm mơ. Tôi có hỏi người nhà tôi, họ cũng không đi đến chùa chiền, cũng không gặp phải những thứ có liên quan.”

“Anh chỉ nằm mơ thấy vị hoà thượng đó nhờ anh đưa đầu cho ông ta thôi đúng không? Có nhắc đến chuyện gì khác không?”

“Không có, không còn gì khác nữa. Ông ta... Trông ông ta không giống như là người xấu, không phải cái kiểu ma quỷ hay giết người trong phim kinh dị, chỉ là lặp lại liên tục... Hình như ông ta... Rất thất vọng. Tôi cũng không chắc nữa, nói chung là mọi chuyện rất kì lạ. Tần suất tôi nằm mơ thấy ông ta cũng thay đổi. Lúc đầu thì cách tuần, sau khi về thành phố Dân Khánh rồi số lần có tăng lên, cứ cách hai ba ngày lại nằm mơ thấy ông ta, bây giờ thì lại cách tuần rồi, vả lại khoảng thời gian cách nhau càng lúc càng lâu. Phù... Tôi chỉ cảm thấy, hình như... Ông ta không có ác ý, có vẻ đáng thương, tôi muốn giúp đỡ ông ta, nhưng mà...”

“Lúc anh ở Thanh Trà Trang có từng hỏi thăm dân địa phương về tình hình ở nơi đó không?”

“Đương nhiên là có. Tôi có hỏi thăm. Ở nơi đó có một ngôi chùa, chỉ là một ngôi chùa rất bình thường thôi, có rất ít hoà thượng, không có loại đó, chết một cách bất thường... Ý tôi là bị chém đầu, còn... Haiz, tôi cũng không hiểu là đang xảy ra chuyện gì nữa. Tìm đến các cô cũng là do tôi nhất thời tò mò thôi, nhưng tôi vẫn... Nếu như có thể giải quyết ổn thoả chuyện này thì quá tốt rồi.”

“Tôi hiểu rồi, chúng tôi sẽ bắt đầu điều tra từ Thanh Trà Trang. Anh Đậu, mong anh có thể cung cấp cho chúng tôi về bản đồ hành trình chuyến du lịch của anh, tốt nhất là có ghi luôn thời gian và tên đường, để tiện cho việc điều tra của chúng tôi.”

“Chuyện này cũng đã cách đây khá lâu rồi. Tôi cũng không nhớ rõ lắm.”

“Không sao. Càng chi tiết càng tốt.”

Ngày 16 tháng 3 năm 2009, phân tích file ghi âm. File ghi âm.

“... Ông ta nói là, ‘Thí chủ, có thể đưa đầu lại cho bần tăng không?’...”

“Không có tiếng động bất thường gì cả. Các cậu nhìn thấy có âm khí sao?”

“Không có.”

“Ý? Vậy chắc là không phải do bị ma ám đâu. Chỉ đơn thuần là do anh ta gặp ác mộng thôi?”

“Anh ta rất tỉnh táo, không giống như người bị mắc bệnh tâm thần. Trước đó anh ta cũng đã tiến hành một số cuộc điều tra rồi.”

“Ừ... Được thôi, dù sao thì đi công tác cũng không phải tôi.”

“Chuyện này có lẽ sẽ dễ dàng. Vị hoà thượng đó nói là, đưa đầu cho ông ta, chứ không phải là “trả lại”. Chắc chắn là do anh ta đã gặp phải cái đầu của vị hoà thượng đó, cho nên ông ta mới đến báo mộng. Cái thứ này chắc còn đang ở Thanh Trà Trang.”

“Đúng vậy, đúng vậy, rất dễ dàng. Sau khi đến nơi đó rồi, các cậu định tìm kiếm như thế nào đây?”

“Khụ...”

“Đào sâu ba thước để tìm? Hay là tìm theo kiểu dò mìn? Có cần mang theo cả một xe tải đựng chất thử luminol không?”

“Khụ... Linh có thể chiêu gọi được linh hồn của vị hoà thượng đó không?”

“Chưa thử qua nên còn chưa biết. Nói chung là chúng ta không thể giải quyết ổn thoả chuyện này thông qua anh Đậu được rồi. Đến nơi đó để xem thử tình hình đã.”

Ngày 17 tháng 3 năm 2009, điều tra về Thanh Trà Trang. Xác nhận vào năm 1989 chỉ có một ngôi chùa được xây dựng ở Thanh Trà Trang, bây giờ, ngôi chùa này là ngôi chùa duy nhất ở đó - là chùa Phổ Độ, tổng cộng có 13 vị hoà thượng, hiện nay chỉ còn 4 vị hoà thượng. Kèm: danh sách hoà thượng ở chùa Phổ Độ.

Ngày 20 tháng 3 năm 2009, đi đến Thanh Trà Trang, điều tra về khu dân cư ở Thanh Trà Trang. File ghi âm.

“Chào ông chủ.”

“À, các cậu đến đây thuê phòng sao?”

“Đúng vậy, trước đó chúng tôi đã gọi điện hẹn trước rồi.”

“À, ừ, đúng rồi, hai nam một nữ. Phải xưng hô như thế nào đây?”

“Tôi họ Ngô, hai người họ một người họ Diệp, một người họ Lưu.”

“À... Ba người đến đây đi du lịch sao?”

“Đúng vậy, đi du lịch tự túc.”

“Ồ... Tôi cũng đã từng nói qua rồi, tiền đặt cọc mỗi người năm trăm tệ, tiền phòng mỗi ngày một trăm tệ, trừ trực tiếp từ tiền đặt cọc, nếu vượt quá thì phải trả thêm, không bao ăn.”

“Vâng, đây, tiền đặt cọc.”

“Phiền ba người ra bên này đăng kí đã, đây là chìa khoá phòng. Tôi ở tầng một, các cô cậu ở hai căn phòng trên tầng hai. Đây là thời gian biểu các bữa ăn, các cô cậu muốn đi đâu thì đều phải thông báo cho tôi biết một tiếng. Trễ nhất là mười giờ tối, chúng tôi sẽ đóng cửa.”

“Được.”

“Tôi dẫn ba người lên phòng.”



“Ông chủ, có nhiều du khách đến tham quan nơi này không vậy?”

“Du khách thì không nhiều lắm. Gần đây sắp tới mùa thu hoạch trà, thường thì có nhiều thương gia đến đây. Nhưng mà bọn họ không có thuê phòng ở chỗ tôi đâu. Các cô cậu đến đây để mua lá trà hay là đến xem quá trình hái trà vậy?”

“Còn có hạng mục như vậy sao?”

“Đi qua bên kia thì sẽ tới đồi trà. Bên đó có bảo vệ canh cổng, trả tiền thì có thể đi vào trong xem rồi. Các cô cậu muốn tự hái trà cũng được, sẽ có người dạy cho cách hái trà. Chỉ là rất ít người chịu làm như vậy, đa phần đều là du khách bỏ tiền ra để đến chụp hình thôi. Các cô cậu đi qua đó rồi thì phải hỏi kĩ. Vả lại bây giờ giá cả cao lắm, những cây trà mà dùng để cho du khách trải nghiệm hái trà thường chỉ là những giống trà bình thường thôi. Nếu như muốn mua trà, tôi có thể giới thiệu cho.”

“Vậy ạ... Ngoại trừ trà ra thì còn gì khác không?”

“Hả? Hết rồi... Nơi này chủ yếu chỉ trồng trà, bán trà, cô nghe tên là biết rồi.”