Quách Ngọc Khiết không hề bị ảo giác, mà có sương mù thật.
Nơi sương mù tỏa ra không phải ở quanh chúng tôi, mà ở phía trước của Ngô Linh, vị trí của đường hầm sắt.
Vì nơi đó là tòa lầu chung cư, do tôi mải chú ý đến Vưu Thất Thất, nên lúc đầu không nhận ra. Sau khi Quách Ngọc Khiết nói, tôi liền nhìn thấy sương giăng bàng bạc, và một cái bóng trong đám sương đó.
Tôi trợn to mắt để nhìn cho rõ, xem thật sự là có bóng ma, hay chỉ là sương bị gió thổi nên gợn sóng?
Vẻ mặt của Vưu Thất Thất trở nên hoảng sợ, sương mù lan đến quanh người cô ta, khiến cho thân thể cô ta cũng trở nên mờ ảo.
Ngô Linh từ từ lùi lại, sau đó để hai tay lên trước ngực. Vì cô ấy đang đứng quay lưng về phía tôi, nên tôi cũng chẳng biết, có phải cô ấy đang dùng một loại phép thuật nào đó để phòng ngự không.
Cổ Mạch và Nam Cung Diệu bên cạnh tôi cũng đã có phản ứng, một người thì bịt tai, người kia thì giữ chặt gọng kính.
Tôi nhìn không rõ tình hình trong đám sương mù và cũng chẳng nghe thấy tiếng gió.
Chỉ có thể chắc chắc một điều, đám sương đang đậm đặc hơn và không ngừng lan rộng.
Lúc sương bay đến, tôi mới cảm nhận được, hình như là một loại âm khí nào đó.
“Thất Thất…”
Tiếng kêu thảng thốt của bé gái quyện trong đám sương mù đang lan đến.
Tôi sững sờ.
Vưu Thất Thất đang bị sương mù quấn gần hết thân thể, bất chợt hét lên đầy kinh sợ, hình như là muốn lùi lại, nhưng chỉ có thể ngửa người ra sau.
Trong màn sương lượn lờ, tôi nhìn thấy khuôn mặt của Vưu Thất Thất đang biến dạng.
Khuôn mặt của một người phụ nữ tầm hai bảy hai tám tuổi đang nhanh chóng bị lão hóa, trở thành bộ dạng của một người phụ nữ năm mươi.
Thoáng chốc, diện mạo năm mươi ấy cũng đã không còn.
Trên da mặt của cô ta đã mọc ra một lớp bọc mủ, sau khi lớp bọc mủ ấy vỡ tan, thì lại mọc ra một cái mới. Hình thể cô ta cũng đang biến đổi, giống như bị một căn bệnh hiếm gặp nào đó, xương cốt đều bị biến dạng, trên người mọc ra những cục bướu, trồi ra làm rách cả y phục.
Đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy cảnh tượng kiểu này.
“Đó là cái đồ vật mới kia.” Tôi nói.
Ngô Linh lùi đến bên cạnh tôi, khiến tôi cũng đã nhìn thấy hai bàn tay đặt trước ngực cô ấy đang tạo thành một hình thù kì lạ, ngón tay xoắn vào nhau như chiếc bánh quai chèo.
Ngô Linh vẫn để nguyên tư thế đó, lạnh lùng nói: “Như thế đã có thể xác nhận được cô ta và cái đồ vật mới kia có quan hệ với nhau.”
Trong đám sương, tiếng bước chân vang lên.
Tôi nhất thời cảm thấy hoang mang, nhớ đến khoảnh khắc bắt đầu giấc mộng của Vưu Tịnh.
Tiếng bước chân của trẻ con, thoăn thoắt, gấp gáp và không ổn định.
Trong nơi sâu nhất của đám sương và cũng nằm trong phạm vi của tòa lầu, xuất hiện một bóng người mờ mờ và nhỏ bé.
Tôi nghe thấy tiếng hơi thở gấp gáp của Hàn Kiệt Sênh.
Chiếc bóng bé nhỏ ấy nhào về phía Vưu Thất Thất, gần như bổ nhào vào lòng ngực và ôm lấy vùng eo đang biến dạng của Vưu Thất Thất.
“Thất Thất… Thất Thất…”
Vẫn là tiếng của bé gái đó, kinh ngạc và vui mừng.
Tuy không hề thấy rõ diện mạo của bé gái đó, nhưng tôi có thể tưởng tượng ra nụ cười rạng rỡ của nó.
Chắc nụ cười ấy chỉ xuất hiện ở thời thơ ấu của cô bé.
“Em đến thăm chị rồi, Thất Thất!” Bé gái ngước đầu lên, nói xong câu đó thì im lặng hồi lâu.
“Sao vậy? Cô ta muốn làm gì? Không có vấn đề gì chứ?” Tí Còi nén nhỏ giọng, gấp gáp hỏi.
Câu trả lời của Ngô Linh rất cô đọng: “Không biết. Chúng tôi chỉ muốn dựa vào cô ta để kết nối với nguồn sức mạnh còn dư lại của đường hầm sắt, qua đó ảnh hưởng lên Vưu Thất Thất. Hiện tại đã thành công rồi, tiếp sau đây thì chỉ là chuyện của hai chị em họ thôi.”
Tôi xoay qua nhìn Ngô Linh, bắt gặp Hàn Kiệt Sênh cũng đồng thời quay qua.
“Chỉ vậy thôi sao?” Hàn Kiệt Sinh hỏi.
“Chỉ vậy thôi.” Ngô Linh khẳng định, “Đây là chuyện giữa hai chị em họ.”
Hàn Kiệt Sênh định nói gì đó rồi lại thôi. Chắc ông ta muốn sửa chữa sai lầm ngày xưa, nhưng lúc đó ông ta chẳng làm gì sai cả. Còn người của Diệp Thanh thì cũng chỉ là sơ sót, hoặc nói cách khác thì Vưu Thất Thất quá cao tay, khi lập ra một kế hoạch hoàn hảo và kín kẽ như thế.
Trần Hiểu Khâu hỏi: “Nếu cô ấy bỏ qua cho Vưu Thất Thất thì sao?”
Ngô Linh vẫn điềm tĩnh: “Sau khi hai chị em họ nói xong chúng tôi sẽ bắt đầu chất vấn Vưu Thất Thất. Hiện tại, chỉ có cô ta là người biết rõ nhất.”
Giọng điệu của Ngô Linh không thể dùng lẽ thẳng khí hùng để hình dùng. Cô ấy giống như đang trần thuật một sự thật đã xảy ra hơn.
Tôi hơi cạn lời.
“Thất Thất, sao em lại trở nên như thế này?”
Vưu Tịnh một lần nữa cất tiếng.
Tôi quay đầu qua, nhìn thấy Vưu Tịnh đang bay lơ lửng trong không trung, thân hình không mấy ngưng đọng và cố định trong màn sương. Cô ấy đưa tay sờ thân thể, đôi má và bờ vai của Vưu Thất Thất.
Tôi không nhìn thấy vẻ mặt của cô ấy, chỉ biết cô ấy một lần nữa lặng đi.
Còn Vưu Thất Thất, ngoài trừ tiếng hét lúc ban đầu, thì chẳng nói năng gì cả.
Trong màn sương bãng lãng, tôi nhìn thấy vẻ mặt cắn răng của cô ta, giống như đang cố gắng chịu đựng một cái gì đó.
“Tai sao… em lại thành ra như vậy?” Vưu Tịnh lại hỏi, “Em bị thương ư?”
Cậu hỏi này khiến tim tôi đập thình thịch.
Vưu Tịnh vẫn còn tin tưởng đứa em gái Thất Thất này!
“Bị thương phải không…” Vưu Tịnh lầm bầm.
Tôi hơi ngạc nhiên khi thấy Vưu Thất Thất không thừa cơ diễn trò để tiếp tục lừa gạt Vưu Tịnh.
“Cô ta đang rất khổ sở. Nếu tinh thần buông lơi, mất tập trung một cái, thì rất có thể sẽ bị sức mạnh tàn dư của đường hầm sắt lôi đi. Chung quy thì cô ta vẫn là một hồn ma đang chiếm cứ thân thể của người sống. Hồn ma không nên tồn tại, mà phải đi đầu thai.”
Tôi bừng hiểu ra.
Vưu Tịnh lúc này đang ôm lấy đầu của Vưu Thất Thất, trán chạm vào trán.
Trên trán của Vưu Thất Thất máu mủ chảy ròng ròng, trên mặt cũng bầy nhầy gớm ghiếc.
Nhưng Vưu Tịnh chẳng quan tâm mấy cái đó.
Trong màn sương, thân hình của Vưu Tịnh hình như đã ngưng đọng chân thực hơn rất nhiều.
Khuôn mặt trẻ con đang tràn đầy lo âu. Cô ấy ôm lấy đầu của Vưu Thất Thất, hôn lên trán cô ta, chu miệng thổi những vết lở loét trên khuôn mặt Vưu Thất Thất.
“Không đau nữa… Thất Thất không đau nữa đâu… Chị sẽ bảo vệ em… chị sẽ bảo vệ em, giúp em làm bất cứ việc gì…”
Giọng nói của trẻ con, ngôn từ của trẻ con, đến cuối cùng còn trở nên cực kì nghiêm túc.
Tôi nhìn thấy thân hình của Vưu Tịnh đột nhiên lớn lên, từ môt bé gái trở thành một thiếu nữ.
Cô ấy trong diện mạo của một thiếu nữa tuổi đôi mươi, mặt đối mặt với một Vưu Thất Thất già khọm, xấu xí và dị dạng. Thân thể hiện tại của Vưu Thất Thất thực ra chính là thân thể vốn có của cô ấy. Lúc này, thân thể và linh hồn đã khác nhau một trời một vực.
Tôi trông thấy Vưu Thất Thất trợn to mắt, gân máu trong con người nổi lên, khiến đôi mắt đỏ ngầu.
Cô ta lấy hết chút sức tàn hét lên: “Không…!”
Ngay tại lúc này, chuyện kì dị đã xảy ra.
Trên linh hồn của Vưu Tịnh đã xuất hiện cái túi mủ lở loét, cô ấy khẽ lơ lửng trên không, thân thể bị sương mù bao quanh đã biến dạng, trên cổ mọc ra một cục bướu, khớp tay và khớp gối đều bị xoay ngược 180 độ.
Đồng thời, những vết tích quái dị trên thân thể Vưu Thất Thất đang dần dần biến mất.
Tôi trông thấy khuôn mặt lở loét của Vưu Tịnh lộ ra một nụ cười rạng rỡ.
“Đấy! Chị có thể bảo vệ em, có thể giúp được em mà, Thất Thất!”
Thanh âm khàn đục khó nghe, nhưng giọng điệu thì tràn đầy vui sướng. Khóe miệng của Vưu Tịnh lờ mờ ứa ra một vệt máu, khuôn mặt cô ấy bị các vết lở và túi mủ khiến cho trở nên đáng sợ, đôi mắt tràn ngập gân máu, mất hết thần thái.
Cảnh tượng này như một nhát dao chí mạng cắm phập vào trái tim tôi.
“Chị sẽ bảo vệ em… Thất Thất… Chị sẽ bảo vệ em…” Vưu Tịnh không ngừng lặp lại, ôm chặt lấy thân thể vẫn còn trong trạng thái già nua của Vưu Thất Thất.
Vưu Thất Thất điên cuồng vùng vẫy, hét lên:
“Trả cho tôi! Trả sức mạnh lại cho tôi!”
Tiếng hét như chọc thẳng lên tận mây xanh.
Tôi nhận ra sương mù đang tan dần, thân hình biến dạng của Vưu Tịnh cũng theo đó nhạt dần.
“Đường hầm sắt…” Trần Hiểu Khâu thất thần cất tiếng.
“Thất Thất, tốt quá rồi…”
Câu nói của Vưu Tịnh vang lên văng vẳng trong không trung, cuối cùng sương mù và hồn ma của cô ấy đã tan biến hoàn toàn.
Vưu Thất Thất huơ tay múa chân, điên cuồng chụp bắt trong không khí, rồi người khụy xuống, đổ nhào ra đất.
“Không… không… trả lại cho tôi! Trả lại cho tôi!”
Bây giờ, không gian chỉ còn lại tiếng gào rú của Vưu Thất Thất, chỉ còn lại một bà già nằm trên mặt đất, gào đến khản tiếng, thổ huyết ra rồi từ từ lịm đi.