Xuất viện được một ngày đã đến cuối tuần.
Tôi nói với cha mẹ mình muốn mời đám Tí Còi đi ăn cơm, để cảm ơn họ. Cha mẹ không nghi ngờ gì, chỉ dặn tôi đừng đi chơi về trễ quá, bây giờ vẫn cần phải nghỉ ngơi thêm.
Đám Tí Còi cũng muốn đi xem người của Thanh Diệp sẽ xử lý Vưu Thất Thất thế nào, có điều đông quá sẽ khiến người ta chú ý.
Ngô Linh bèn bảo chúng tôi chờ sẵn ở khu Hầm Sắt cũ.
Chỗ đó bây giờ đã là một khu dân cư mới. Đương nhiên, “mới” ở đây là so với khu Hầm Sắt cũ. Chứ một khu dân cư có hơn 20 năm lịch sử, thì đã có thể xem là một khu dân cư cũ rồi. Đã vậy còn nằm ngoài phạm vi của trung tâm thành phố, nên cơ chế quản lý ở khu dân cư này chắc hẳn sẽ không chu đáo.
Tôi và đám Tí Còi ngồi chung một chiếc xe chạy đến trong khu dân cư trước.
Vốn dĩ tôi muốn tìm kiếm vị trí của đường hầm sắt, nhưng qui hoạch đường xá ở trong khu dân cư mới này hoàn toàn không hề bỏ qua hầm sắt, mà ấn tượng trong tôi về nó cũng chỉ mơ mơ hồ hồ, thực sự rất khó để tìm được.
Gã Béo lái xe chạy vòng vòng trong khu dân cư, nghĩ muốn tìm kiếm như thế thì có thể sẽ phát hiện được manh mối nào đó.
Điều khiến chúng tôi bất ngờ chính là, người có phát hiện là Trần Hiểu Khâu.
Trần Hiểu Khâu đột nhiên kêu Gã Béo dừng xe, mắt nhìn thẳng về phía trước.
Trước mặt là một tòa lầu chung cư, hai bên là đường xá và các vành đai cây cảnh. Tòa nhà này không phải nằm ở vị trí trung tâm, cũng không phải nằm trong góc khu dân cư.
Nơi đó nhìn vào rất bình thường.
Cả đám cùng nhìn qua Trần Hiểu Khâu.
Cô ấy bảo Gã Béo đỗ xe ở một điểm đỗ xe bên cạnh. Sau khi chiếc xe đỗ lại, Trần Hiểu Khâu nhìn sững phía trước rất lâu, nhấc tay vẽ một đường trên không trung.
“Em nhìn thấy rồi à?” Tôi rất ngạc nhiên, chợt nhớ ra suy đoán của Ngô Linh về thân phận của Trần Hiểu Khâu và Trần Dật Hàm, thì lại thấy chuyện này cũng khá dễ chấp nhận.
“Thấy một cái bóng mờ mờ, nhưng em không nhìn thấy ma.” Trần Hiều Khâu nói.
“Trông thế nào?” Tí Còi hỏi ngay, “Vẽ thành một bức vẽ, hay là kiểu di tích đường ngầm có điêu khắc?”
Tôi không khỏi liếc mắt một cái.
Tôi thấy trong giấc mộng, đường hầm sắt chỉ là một con đường hầm trơ trụi mà thôi, lại còn tối đen như mực, không hề có ánh sáng.
Trần Hiểu Khâu ngẫm nghĩ rồi mô tả: “Hơi giống kiểu bệnh nhân mắc bệnh floaters* nhìn thấy.”
*Bệnh floaters: hiện tượng đốm đen bay trước mắt.
Hình dung này khiến chúng tôi bất ngờ.
“Bệnh floaters?” Tí Còi lặp lại, giọng điệu đầy sự ngờ vực.
“Cái bóng mà em nhìn thất giống như chứng floaters, chỉ nhìn thấy những vệt nhỏ xám. Nhưng những vệt nhỏ này không hề di chuyển theo sự chuyển dời tầm mắt của em.”
Đoạn sau chính là điểm khác nhau giữa cái Trần Hiểu Khâu nhìn thấy và chứng floaters.
Bất luận thế nào, thì kết quả này cũng quá khó tin.
Còn Trần Hiểu Khâu hình như đang suy nghĩ gì đó.
Đứng đợi suông mãi thì cũng chẳng có chuyện gì làm.
Quách Ngọc Khiết bèn hỏi Trần Hiểu Khâu đang nghĩ gì.
“Mình đang nghĩ… đây có lẽ là… một loại hiện tượng. Một hiện tượng mà mình có thể nhìn thấy. Nếu lấy cái này làm tiêu chuẩn, thì mình có thể phát hiện rất nhiều thứ.” Trần Hiểu Khâu nói.
“‘Văn phòng’ của Địa Phủ!” Bất chợt tôi nghĩ đến một thứ.
Trong những sự kiện mà Thanh Diệp đã từng xử lý, có sự kiện liên quan đến Địa Phủ. Nhưng văn phòng của Địa Phủ lại nằm trong trong một khu dân cư bình thường thế này, khiến người ta cảm thấy thật kì lạ và thần kỳ.
Nếu Trần Hiểu Khâu thực sự có thể nhìn thấy những thứ thuộc về Địa Phủ, thế thì những nơi làm việc của Địa Phủ khác nhất định có thể bị cô ấy phát hiện.
“Gần đây em còn thấy gì nữa không?” Tôi hỏi Trần Hiểu Khâu.
Trần Hiểu Khâu lắc đầu.
Không biết, có phải cô ấy vẫn chưa thể nào nhìn thấy được những thứ ấy, hoặc nếu có thấy thì cũng không để tâm. Và có một khả năng khác, đó là phạm vi hoạt động khi đi làm của Trần Hiểu Khâu không hề có văn phòng Địa Phủ được bố trí ở đó.
Tôi cũng không hiểu biết gì về chuyện này. May sao lát nữa đám người Ngô Linh sẽ đến, có vấn đề gì có thể hỏi Ngô Linh.
Tôi nghĩ đến đây, bèn vỗ đầu một cái, gửi tin nhắn cho Ngô Linh ngay.
Người của Thanh Diệp lúc trước đã từng đến đây xác nhận rồi, bây giờ cũng phải xác nhận lại để hành động, nên chắc chắn đã hoạch định được vị trí của đường hầm sắt.
Lần này Ngô Linh trả lời tin nhắn khá chậm, có lẽ đang đối phó với Vưu Thất Thất.
Mười mấy phút sau, tôi mới nhận được tin nhắn trả lời của Ngô Linh.
“Xuyên qua tòa nhà số 18.” Tôi đọc lên thành tiếng.
Tí Còi làm động tác dõi mắt nhìn ra xa, xác nhận: “Tòa lầu đó là tòa nhà số 18.”
Xem ra, Trần Hiểu Khâu không hề nhìn sai.
“Họ thế nào rồi?” Tí Còi hỏi.
“Đã tóm được Vưu Thất Thất rồi.” Tôi nhìn dòng tin nhắn, thấy hơi khó hình dung.
Nhóm Ngô Linh đã tóm được Vưu Thất Thất như thế nào nhỉ?
Vưu Thất Thất bây giờ đã là một người sống đàng hoàng mà.
Nghĩ đến đây, tôi chợt ngớ ra.
Vưu Thất Thất lừa gạt chị ruột mình, giết hại cha mẹ mình. Hành động đằng sau có thể xem như sự báo thù đối với cặp vợ chồng không bằng cầm thú ấy, khiến người ta ít nhiều cũng có sự cảm thông. Bản thân Vưu Thất Thất, cũng đã ‘tự thân’ ‘ngồi tù’, ở một mức độ nào đó cũng có thể xem là đã bị trừng phạt. Còn hành động lừa gạt chị ruột của mình, chính là điểm khiến tôi cảm thấy phẫn nộ nhất, và cũng chính là nguyên nhân khiến tôi muốn giúp đỡ Vưu Tịnh, trừng trị Vưu Thất Thất.
Tôi vốn dĩ cảm thấy, chuyện này có thể xem là “phò ngay diệt bạo”, tiêu trừ một con ác ma. Nhưng bây giờ ngẫm nghĩ, lại thấy chuyện này miễn cưỡng có thể xem như chuyện riêng của nhà họ Vưu. Dù tình hay lý, tôi cũng không đủ quyền hạn để nhúng tay vào.
Vưu Tịnh… bị Vưu Thất Thất hãm hại, không hề biết sự thật. Tôi cũng không có cơ hội để nói chuyện với cô ấy. Nếu cô ấy biết được sự thật, sẽ quyết định thế nào đây?
Nói không chừng, còn chấp nhận sự thật này, và để cho Vưu Thất Thất tiếp tục sử dụng thân thể mình thì sao?
Trước mắt, tội trạng của Vưu Thất Thất, ngoại trừ sự tình “giết cha giết mẹ” hơn hai mươi năm trước, còn có hoài nghi hiện tại của chúng tôi, là cô ta đã trở thành thuộc hạ của cái thứ mới kia, giúp đỡ nó hãm hại loài người. Thứ nữa là Vưu Thất Thất còn rắp tâm mưu sát Hàn Kiệt Sênh.
Tôi còn chưa biết kế hoạch của nhóm người Thanh Diệp là gì.
Nếu xác nhận được Vưu Thất Thất có liên quan đến cái thứ mới đó, thì hành động lần này mới xem như “có nguyên nhân xác đáng” chứ nhỉ?
Tôi nghĩ đến đây thì bị Quách Ngọc Khiết hất mạnh một cái, mới định thần lại.
“Anh nghĩ cái gì vậy? Ngô Linh còn nói gì nữa không?” Quách Ngọc Khiết hỏi.
Tôi ngần ngừ một lát nhưng vẫn nói ra những suy nghĩ vừa rồi của mình.
“Dựa theo cách làm việc của Thanh Diệp từ xưa đến nay và tình trạng hiện tại của thế giới này, ma quái giết người chỉ có thể do họ… do những người như chúng ta ‘xử lý’ chứ?” Trần Hiểu Khâu nói. Nửa chừng cô ấy đổi cách xưng hô, hình như bản thân đã chấp nhận thân phận mới của mình.
Tôi nghe mà lòng thoáng hoang mang.
Trước đây tôi cũng đã giải quyết một số hồn ma, nhưng số đó đều đang có hình thái của hồn ma, đồng thời tội trạng giết người rất rõ ràng, không thể dung tha được. Còn chuyện của Vưu Thất Thất thì lại khiến tôi cảm thấy không chắc chắn.
“Vấn đề hiện tại là, Vưu Tịnh sau khi gặp được Vưu Thất Thất sẽ phản ứng thế nào.” Trần Hiểu Khâu nói tiếp.
Đúng vậy, phản ứng, thái độ của Vưu Tịnh là nguyên nhân căn bản khiến tôi bất an.
Bất luận nhìn thế nào, thì Vưu Tịnh giống như một người bị mắc bệnh tự kỉ, không nặng nhưng cũng không nhẹ. Sau khi chết, hơn hai mươi năm sống trong cô đơn, cô ấy sẽ trở thành thế nào, ai mà biết được chứ.
Nghĩ đến đây, thì nhìn thấy ở kính chiếu hậu xuất hiện một chiếc xe.
Là xe của Thanh Diệp, nó đỗ ngay đằng sau xe của chúng tôi.
Người xuống xe đầu tiên là Ngô Linh, sau khi xuống xe không hề chào chúng tôi mà vòng ra sau xe của họ.
Nhất thời tôi không thấy được Ngô Linh đang làm gì, nhưng lát sau, đã nhìn thấy cô ấy quỳ trên đường, trong tay cầm một cuộn băng keo, dán lên mặt đường trong khu dân cư.
Hành động này rất kì lạ.
Càng kì lạ hơn là cuộn băng keo trong tay Ngô Linh lại giống loại băng keo đặc biệt được rao bán trên mạng, bề mặt có hoa văn và hoa văn này… có hình của bùa chú.
“Trước đây tôi đã nhìn thấy loại băng keo này trên mạng, loại nhỏ thì một tệ một cuộn.” Tí Còi nghiêm túc nói.