Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 982: Sự cố (1)




Người phụ nữ ôm chặt lấy cánh tay mẹ chồng, nhìn về phía chân của bà ấy với ánh mắt lo âu: “Mẹ, chân mẹ sao rồi? Bác sĩ nói sao vậy?”

“Không sao, không sao. Chụp X quang để xem qua thôi.” Người đàn bà trung niên kia vỗ vào tay của người phụ nữ.

Quan hệ mẹ chồng nàng dâu vô cùng hòa hợp.

Tôi nghe được đoạn đối thoại này, cố gắng kìm nén cảm xúc của mình.

Số thứ tự đã chạy đến số của người đàn bà trung niên. Con trai và con dâu dìu bà ấy đi vào, sau đó lại lui ra ngoài.

Tôi nhớ kỹ tên của người đàn bà trung niên, khẩn trương móc điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Ngô Linh.

Ngô Linh trả lời rất nhanh.

Tôi còn chưa kịp xem qua tin nhắn thì người phụ nữ trung niên kia đã chụp xong X quang rồi, được con trai và con dâu đỡ lại, đi ra khỏi đó.

Người nhà Chủ nhiệm Mao cũng vội vàng chạy đến đây. Tôi giao Chủ nhiệm Mao lại cho người nhà bà ấy, nhanh chóng rời khỏi đó, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho Ngô Linh.

Rất nhanh sau đó, Ngô Linh đã bắt máy.

“Lúc nãy bọn họ vừa mới rời khỏi đây thôi. Chắc là phải đợi lấy phim X quang, sau đó đi khám bác sĩ. Có lẽ bọn họ vẫn còn ở bệnh viện...” Tôi chạy xuống lầu, đến sảnh tầng một.

Khoa chụp X quang được đặt trong toà nhà cũ này, chụp X quang, lấy phim X quang cũng đều ở chỗ này cả.

Tôi còn chưa đi đến cái chỗ lấy phim X quang, thì đã nhìn thấy bọn họ. Tôi lập tức dừng bước lại, chạy đến núp phía sau cây cột ở đại sảnh.

“Tôi nhìn thấy bọn họ rồi...” Tôi cảm thấy rất căng thẳng.

Tiếng của Ngô Linh vẫn bình tĩnh: “Lâm Kỳ, cậu không cần làm gì cả. Chúng tôi lập tức tới ngay.”

“Mọi người muốn làm thế nào?” Tôi lập tức hỏi lại.

“Chúng tôi chỉ cần lấy một ít máu của cô ta là được rồi. Yên tâm, chuyện này rất dễ.” Ngô Linh khẳng định chắc nịch.

“Vậy sao...” Tôi có chút nghi ngờ, càng khiến cho tôi bất an đó là...

“Thật là trùng hợp...” Tôi lẩm bẩm một mình.

Cái người mà nhóm Ngô Linh chưa tìm được, thì trùng hợp bị tôi bắt gặp.

Trùng hợp quá.

Chuyện này khiến tôi nhớ đến cái lần bắt gặp Kim Hải Phong.

Cũng là trong bệnh viện, cũng là trùng hợp bắt gặp được. Đầu óc tôi bỗng trở nên rối rắm trong chốc lát.

Trùng hợp như vậy... Khiến cho tôi không rét mà run.

Tôi cảm nhận được trên người tôi đổ rất nhiều mồ hôi, nhưng lại không có cảm giác mồ hôi tuôn chảy trên da thịt. Từ đầu đến chân, tôi có cảm giác không thoải mái lắm.

Điều này khiến cho tôi nhớ đến khi học đại học, có một lần thức trắng ba đêm không ngủ, khi đó thức để xem bóng hay là chơi game nhỉ? Tôi cảm thấy đầu óc mình mơ mơ màng màng, hình như tôi đã quên mất chuyện gì quan trọng.

Là gì...

Là chuyện gì...

“Nhường đường! Nhường đường, cho qua cái!”

Tiếng gào của một người phụ nữ và còn có cả tiếng bánh xe trượt trên nền đất.

Tôi thò đầu ra từ sau cái cột, nhìn thấy có một cái giường bệnh. Hai bác sĩ và hai y tá đang đẩy chiếc giường bệnh đó. Có một bệnh nhân bị trói chặt trên giường bệnh. Chân của ông ta bị co quắp một cách không bình thường.

Cách xa như vậy, tôi vẫn nhìn thấy ba người kia đang đứng đợi ở chỗ cửa sổ đối diện, bọn họ cũng giống như những người khác vậy, đều nhìn về phía này với ánh mắt tò mò.

Lúc đầu tôi sợ con ma đó phát hiện mình, muốn núp vào sau cây cột, thì lại bất chợt nhìn thấy sắc mặt của con ma thay đổi.

Trong số những bác sĩ y tá đang bước nhanh theo chiếc giường bệnh, có một bác sĩ đột nhiên dừng lại, nhìn về phía cửa sổ.

Đứng ở góc này vừa lúc có thể nhìn thấy được mặt nghiêng của bác sĩ đó.

Trông ông ta khoảng bốn năm chục tuổi, mái tóc hoa râm, khóe mắt có nếp nhăn, nếp nhăn ở hai bên má rất sâu, trông rất nghiêm túc và cứng nhắc. Tới cái tuổi này rồi, mà ông ta không bị hói, không có bụng bia, làn da cũng không bị chảy xệ, bọng mắt lại lớn, nhìn vào thì thấy là một người đàn ông quyến rũ phong độ.

Chỉ là vào lúc này, nét mặt của ông ta trông rất kinh ngạc, giống như là đã nhìn thấy cái gì đó không thể tin được, ông ta hơi nghiêng đầu, nhìn chằm chằm về phía trước.

Đầu óc của tôi giống như bị ai đó giáng một đòn vậy, những suy nghĩ hỗn độn trước đó đột nhiên trở nên thông suốt.

Lúc này, tôi có thể cảm nhận được một cách rõ ràng cái cảm giác mồ hôi đang chảy trên da thịt mình, tựa như là những móng tay sắc nhọn xẹt ngang làn da vậy, không đau lắm, nhưng lại khiến người ta cảm thấy nguy hiểm.

“Bác sĩ Hàn?”

Y tá kêu lên một tiếng.

Bác sĩ nam đó hoàn hồn lại, chạy theo những người đồng nghiệp.

Tôi nhìn thấy sắc mặt của con ma kia trông rất khó coi.

Người đàn bà trung niên đứng bên cạnh cô ta đang nói gì đó, cô ta xốc lại tinh thần, nở nụ cười và đáp lại.

Tôi vịn vào cây cột bên cạnh, núp thật kĩ. Cả người dựa vào trên cây cột, thân thể mềm nhũn ra.

Hàn Kiệt Sênh...

Là Hàn Kiệt Sênh...

Tôi nhớ lúc ông ta nhờ đám người Thanh Diệp giúp đỡ mới khoảng hai mươi mấy tuổi, chưa tới ba mười tuổi... Bây giờ...

Cái vụ uỷ thác đó đã là chuyện của hai mươi năm trước rồi.

Lúc ấy Vưu Tịnh cũng chỉ mới hai mươi tuổi.

Hai mươi năm trôi qua...

Hàn Kiệt Sênh đã già, già đi một cách rất bình thường.

Thế nhưng con ma nữ kia... Trông con ma nữ kia vẫn chỉ khoảng hai mươi tuổi thôi!

So với trong đoạn video thì cô ta cũng thay đổi rất nhiều, trở nên trưởng thành hơn, trông như đã lớn hơn mấy tuổi, từ một cô sinh viên trở thành một người phụ nữ thanh lịch, trưởng thành.

Nhưng như vậy cũng không thể phủ nhận được một điều là, tốc độ già đi của cô ta không bình thường!

Chồng của cô ta, mẹ chồng cô ta, trông đều phù hợp với bộ dạng của cô ta, một người chồng khoảng gần ba mươi tuổi, một người mẹ chồng khoảng năm sáu chục tuổi...

Tại sao tôi lại quên mất chuyện này chứ?

Không chỉ có chuyện này, trong cảnh mộng lần trước, tôi còn quên luôn một cái manh mối quan trọng, quên cái việc Úc Xuyên Phong đã được cảnh sát tìm được.

Còn có, còn có tuổi thơ của tôi...

Tiểu Bạch, tôi quên mất Tiểu Bạch!

Đây thật sự là di chứng của việc tinh thần bị tổn thương sao?

Nếu như thật sự quên chuyện gì đó, thì tôi cũng chỉ nên quên những món ăn kinh khủng kia, chứ không phải là quên Tiểu Bạch!

Không, không đúng... Bây giờ không phải là lúc nghĩ những chuyện này, bây giờ là lúc suy nghĩ một chuyện khác.

Hàn Kiệt Sênh thế mà lại ở trong bệnh viện Dân Khánh!

Ông ta quay về đây, xuất hiện tại bệnh viện Dân Khánh... Ông ta rời khỏi cái trung tâm trực thuộc Cục Cảnh sát kia.

Hàn Kiệt Sênh xuất hiện ở đây, con ma nữ kia xuất hiện ở đây, tôi... cũng xuất hiện ở đây...

“... Lâm Kỳ?”

Tôi nghe được ai đó đang gọi tên mình, lúc này mới giật nảy mình, nhìn xung quanh một lượt.

“Lâm Kỳ?”

Tôi cúi đầu nhìn về phía cái điện thoại di động trên tay.

Là Ngô Linh.

Tôi vội cầm điện thoại lên nghe: “Có tình huống mới xảy ra, nơi này rất không ổn, tôi vừa mới nhìn thấy...”

Tôi còn chưa nói xong thì đột nhiên có ai đó đi ngang qua người tôi.

Tôi nhìn chằm chằm về phía cái bóng lưng của người phụ nữ đó, giọng nghẹn lại.

Con ma nữ kia đi ngang qua người tôi, đi vào trong chỗ rẽ.

Chỗ đó là cầu thang, còn có nhà vệ sinh.

Tôi chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịch.

Cô ta muốn làm gì?

Cô ta muốn... làm cái gì?

Trong đầu tôi hiện ra một ý nghĩ.

Tạch!

Tôi nghe được một tiếng vang khẽ.

Đèn trong sảnh hình như dần tối lại.

Đám người phía sau bắt đầu nhao nhao cả lên.

Tạch!

“Á!”

“Làm sao vậy?”

“Bóng đèn...”

Tạch!

Tạch! Tạch! Tạch!

Rầm rầm!

“Á “

“Ôi, cẩn thận!”

Theo những tiếng vang này, cả đại sảnh bỗng nhiên trở nên tối om, chỉ còn ánh sáng hắt vào từ kính cửa sổ thôi.

Cái toà nhà cũ này không có suy nghĩ đến vấn đề ánh sáng hắt vào. Nguồn sáng lớn nhất trong toà nhà là những cái đèn trên trần. Ngoài ra, nơi này còn có rất nhiều cột đá, chỗ rẽ, dãy hành lang chật hẹp, sẽ cản trở việc truyền ánh sáng.

Đầu óc của tôi bỗng nhiên trở nên tỉnh táo, nhận ra được một vấn đề.

Vào lúc này, tôi nghe được trên lầu có tiếng nổ khe khẽ.

Đầu óc tôi trở nên trống rỗng, không còn do dự chần chừ gì nữa, tôi bỏ mặc mọi thứ xung quanh, chìa tay về phía cái người trước mặt tôi.