Tôi gần như muốn chửi thề.
Cái thứ buồn nôn này…
Tôi hít vào một hơi.
Không sao cả, không ăn vào bụng thì sẽ không có chuyện gì. Chẳng phải tôi đã từng biến đổi khoai tây mà mẹ của Trịnh Vỹ mua về sao?
Trước khi Úc Xuyên Phong kịp làm ra phản ứng gì khác, thì tôi đã bay qua đó, nhấn một tay vào cái túi ni lông.
Gần như trong nháy mắt, cái túi ni lông liền phân hủy, thứ ở trong đó cũng biến mất theo.
Tôi quay đầu lại nhìn. Úc Xuyên Phong ngơ ngác một lúc, chớp mắt tới mấy lần, còn nhìn ngó xung quanh.
Một lần tôi còn tưởng là cậu ta nhìn thấy tôi, bởi vì ánh mắt của cậu ta di chuyển dừng lại trên người tôi. Thế nhưng rất nhanh sau đó thì lại chuyển đi chỗ khác.
Cậu ta lẩm bẩm gì đó, thận trọng dè dặt dán sát vào vách tường mà đi qua.
Bấm thang máy xong, đợi đến khi cửa thang máy mở ra, cậu ta lập tức chui vào trong, liều mạng bấm nút đóng cửa.
Trong suốt thời gian ấy, cậu ta luôn nhìn vào nơi đặt cái bịch ni lông.
Cửa thang máy khép lại, thang máy từ từ đi xuống. Cậu ta có vẻ như được thả lỏng, cả người buông thõng xuống.
Thang máy tới lầu một, bên ngoài có người đang đợi, nhìn cách ăn mặc, thì thấy là người dân bình thường và một người bảo vệ trong khu dân cư.
Khi bọn họ nhìn thấy Úc Xuyên Phong thì đều ngẩn ra, Úc Xuyên Phong cũng ngơ ngác.
“Cậu bạn nhỏ, có phải cậu ở tầng chín...” Người bảo vệ lên tiếng trước.
Người phụ nữ tuổi trung niên ở bên cạnh có chút quen mắt, bà ta vừa mới lên tiếng thì tôi liền nhớ ra, đây là bà chủ căn nhà ở cùng tầng với gia đình Úc Xuyên Phong.
“Là cậu ta, là cậu ta! Ôi chao, thật là tội nghiệp mà... Cha mẹ cháu như vậy...” Bà ta không hề che giấu sự đồng cảm của mình, thậm chí còn biểu hiện có chút quá lố.
Úc Xuyên Phong không nói gì cả.
“Cậu bạn nhỏ, cháu theo chú trước đi. Bọn chú đã gọi điện báo cảnh sát, còn gọi cả xe cứu thương nữa... Gia đình cháu còn người thân nào khác không? Bọn chú có thể giúp cháu gọi điện thoại liên lạc.” Người bảo vệ ôn hòa nói.
Úc Xuyên Phong không lên tiếng.
Bên ngoài tòa nhà có tiếng ồn ào, còn có cả tiếng tranh chấp.
“Cha mẹ cháu...” Úc Xuyên Phong ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài tòa nhà.
“Cháu theo chú qua đó đi. Cháu yên tâm, chú chắc chắn sẽ bảo vệ cho cháu. Cha mẹ cháu có lẽ là bị phát bệnh rồi... cái bệnh, khụ...”
“Bây giờ bệnh tâm thần cũng có thể chữa trị mà, đừng sợ.” Người phụ nữ đó nói chen vào, cũng không biết là do tốt bụng hay là có dụng ý xấu nữa, “Con người thời nay đều có chút đầu óc không bình thường. Mấy ngày trước con trai tôi còn đi khám thử, nói cái gì mà bị trầm cảm. Ôi chao, lúc tôi nghe tin xém chút bị sợ chết ngất, về sau nói là không sao, bác sĩ nói, nên tham gia tập thể thao nhiều hơn, vận động nhiều hơn, cùng người khác nói chuyện phiếm là ổn thôi. Đúng là rảnh rỗi sinh nông nổi mà. Ngày trước đầu óc của mẹ tôi thực sự là có vấn đề, uống thuốc nè, uống từng vốc thuốc lớn, chẳng phải là cũng sống tới hơn tám mươi tuổi đó thôi, hỉ tang đó. Chuyện này không có gì đâu.”
Khóe miệng của người bảo vệ giật giật, ấn lên bả vai của Úc Xuyên Phong, dường như là muốn đẩy cậu ta tránh xa người phụ nữ đó một chút.
Cửa sắt ngoài hành lang được mở ra, âm thanh ở bên ngoài càng rõ ràng hơn.
Tôi nhìn thấy cha mẹ Úc Xuyên Phong đang bị đám đông vây quanh. Bọn họ có vẻ kích động, quả thực rất giống như người điên.
Bọn họ không phải là người phát hiện ra Úc Xuyên Phong đầu tiên mà là đám người đang vây xem. Đám người đang vây quanh nhường ra một lối đi.
Sau khi cha mẹ của Úc Xuyên Phong nhìn thấy cậu ta, liền lập tức lộ ra vẻ mặt kinh hoàng. Vốn đang lớn tiếng liền nói nhỏ lại.
Bước chân của Úc Xuyên Phong dừng lại.
Tôi có chút ngạc nhiên quay đầu lại.
Úc Xuyên Phong trợn to mắt, vẻ mặt hoàn toàn kinh sợ.
Sao lại…
Tôi quay đầu nhìn cha mẹ của cậu ta, tuy rằng thái độ làm người ta đau lòng, nhưng có lẽ không tới nỗi kinh khủng. Những người vây xung quanh cũng đều rất bình thường. Tôi không cảm nhận thấy âm khí, không nhìn thấy ma.
Úc Xuyên Phong đã bắt đầu lùi lại. Phản ứng khác thường của cậu ta cũng thu hút sự chú ý của những người xung quanh.
“Không phải là bị ngược đãi đấy chứ?”
“Có khả năng là ngược đãi trẻ em đó...”
Người bảo vệ cũng trở nên cảnh giác, giữ chặt Úc xuyên Phong hỏi thăm.
Ý thức của tôi đột nhiên có hơi hỗn loạn, có thứ gì đó xông vào trong đầu óc của tôi.
Đây chắc chắn là ý thức của Úc Xuyên Phong.
Tôi vội vàng liên hệ cảm giác với Úc Xuyên Phong, cái loại ý thức đó càng trở nên rõ rệt, biến thành bức tranh xuất hiện trong tầm mắt của tôi.
Thân thể một nam một nữ bị mọi người vây quanh đó đang vặn vẹo. Con mắt của bọn họ rớt ra, làn da thối rữa, có thứ gì đó thò ra từ trong bụng, làm quần áo nhô lên. Bọn họ giống như những con quái vật trong phim kinh dị, dị dạng, buồn nôn.
Trong làn da bị thối rữa, đột nhiên mọc ra một cái đầu.
Cái đầu mọc xuyên qua da thịt, mang theo dịch nhầy mà lớn lên, giống như đứa con nít vừa mới được sinh ra, lại giống như trứng của một loài động vật nào đó.
Từng lớp màng bằng da bị xé rách, giống như lột xác vậy, cái đầu đó lớn thêm mấy vòng.
Lớp da màu xám trên cái đầu đó lộ ra hai khe hở, đột nhiên bị xé ra.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng chiếm một nửa diện tích của cái đầu này. Đôi mắt đó chỉ có hai màu đen trắng thuần túy.
Quen mắt đến thế…
Tôi bỗng nhiên phát hiện ra thứ này là cái gì.
Trên cái đầu đó đã nứt ra khe hở thứ ba.
Mà tròng đen trong đôi mắt đó đã nhìn thẳng vào Úc Xuyên Phong.
Cái khe hở bị nứt ra đó đang mở ra khép lại, phát ra âm thanh nặng trịch: “Xin chào, cậu bạn nhỏ.”
Úc Xuyên Phong lùi lại một bước.
Tôi có chút không biết phải làm sao.
Đây rốt cuộc là thứ quái quỷ gì chứ? Ký sinh sao?
Bậy giờ có lẽ tôi nên tiêu diệt nó, hay là lợi dụng nó để tìm ra kẻ thực sự đứng đằng sau?
Nó dường như không nhìn thấy tôi…
“Nhiều năm như thế, vậy mà lại có người có thể nhìn ra chân tướng. Điều này không hay cho lắm...” Giọng nói đó giống như là đã có cổ họng, từ nặng trịch biến thành trong trẻo, rồi lại từng bước điều chỉnh, trở thành giọng của một người đàn ông trưởng thành.
Giọng nói này giống y như đúc với giọng của người bác sĩ trong bệnh viện thú y mà tôi từng nghe thấy.
“Điều này rất không hay... Quá tồi tệ...” Nó nói liên tục, trên cái đầu đó không có biểu cảm gì.
Nhưng vẻ mặt của cha mẹ Úc Xuyên Phong đột nhiên thay đổi.
“Phong Phong... Phong Phong à...” Mẹ của Úc Xuyên Phong đau khổ khóc thét lên.
“Phong Phong, là cha mẹ không tốt, là cha mẹ không tốt... Phong Phong, con tha thứ cho chúng ta nhé....” Cha của Úc Xuyên Phong quỳ xuống đất bịch một tiếng.
Úc Xuyên Phong vẫn muốn lùi lại, nhưng bị người phụ nữ đó cản thân thể.
“Ôi chao, sao lại quỳ xuống rồi!” Người phụ nữ kêu lên thất thanh.
Những người xung quanh đang vây xem cũng thay đổi nét mặt.
Đôi vợ chồng đó đã tới sát Úc Xuyên Phong, cha của Úc Xuyên Phong thậm chí còn vừa quỳ vừa lết về phía trước.
Người bình thường thì thấy một màn này có chút khiến người ta phải kinh ngạc, nhưng bọn họ kinh ngạc là ở chỗ cha mẹ mà lại hối lỗi với con cái, thậm chí còn quỳ xuống.
Trong mắt của Úc Xuyên Phong, thì một màn này chỉ có thể dùng từ kinh hãi để hình dung. Cha mẹ của mình biến thành quái vật đang nuốt nước bọt giơ móng vuốt sắc nhọn về phía mình.
“Tha lỗi cho cha mẹ cậu đi. Bọn họ chỉ là do bị ta khống chế thôi.” Cái đầu đó phát ra tiếng cười mỉa mai.
Úc Xuyên Phong sợ tới nỗi hét to một tiếng, đẩy người bảo vệ ở bên cạnh ra, lao ra ngoài.
“Phong Phong! Phong Phong!”
“Phong Phong à!”
Đằng sau có người gọi to.
Tôi nhìn thấy Úc Xuyên Phong lao ra khỏi cổng khu dân cư. Cậu ta vừa khóc vừa la hét xông ra ngoài.
Tôi vội vàng đuổi theo, nhưng lại chậm mất một bước.
Tiếng thắng xe chói tai, tiếng va đụng, thân thể bị hất bay lên cao, rồi lại nện mạnh xuống đất.
“Không, không... Úc Xuyên Phong, Úc Xuyên Phong!” Tôi dừng lại, rồi lại lập tức lao qua đó.
Cơ thể ngã trên mặt đất của Úc Xuyên Phong đang co giật. Tôi nhìn thấy xương gãy chọc xuyên ra từ lồng ngực của cậu ta.
“Không sao đâu, không sao đâu...” Tôi nói một câu vô nghĩa, lấy tay đặt lên người của Úc Xuyên Phong.
Đảo ngược một chút thời gian, để Úc Xuyên Phong sống lại... Chỉ cần đảo ngược một chút thời gian thôi!