Lúc này, tôi mới ý thức được một vấn đề mà tôi bỏ sót lúc trước.
Ngô Linh từng nói, đồn công an đã tìm thấy Úc Xuyên Phong. Là cảnh sát ở đồn công an tìm thấy Úc Xuyên Phong, không phải là Úc Xuyên Phong tự trở về.
Chuyện gì vậy chứ? Tôi đã theo nhầm... ma sao?
Không, không đúng, không thể nào là tôi theo nhầm con ma được, là bọn họ đã nhầm mới đúng!
“Nó còn tưởng là đã nhầm lẫn, nhưng cảnh sát đã gọi mấy lần liền, vừa nãy nó mới đi xem thử, thực sự là Phong Phong! Thật sự...” Giọng nói của cha Úc Xuyên Phong cũng thay đổi.
Mẹ của Úc Xuyên Phong quay đầu lại, “Vậy...”
“Đó là ma... Đó là ma, nhanh lên, đi nhanh lên!” Cha của Úc Xuyên Phong lại kéo mẹ cậu ta một cái, bàn tay bấm thang máy ngừng lại, “Không, đi thang bộ, chúng ta đi thang bộ...”
Anh ta kéo vợ đi vào cầu thang bộ, vừa đi vừa lẩm bẩm một mình: “Chúng ta tìm Phong Phong trước. Sau đó đi đến chùa miếu. Tới mời hòa thượng tụng kinh... Bán căn nhà đi, bán căn nhà đi...”
Giọng nói của anh ta không kiềm chế được mà dần lớn hơn.
Tôi đứng trước thang máy, cũng có thể nghe thấy tiếng vọng lại trong cầu thang truyền ra.
Tôi giật mình một cái liền tỉnh táo lại, xoay mạnh người xông về phía nhà của Úc Xuyên Phong.
Úc Xuyên Phong lùi lại từng bước một, cách xa cánh cửa nhà.
Tôi nhìn thấy biểu cảm trên khuôn mặt của cậu ta, liền cảm thấy không ổn, vừa đưa thay ra vừa gọi to: “Úc Xuyên Phong!”
Cánh tay tôi đưa ra cùng với tiếng gọi của tôi đều không thể khiến Úc Xuyên Phong nhận ra.
Trên mặt Úc Xuyên Phong là một vẻ yếu đuối của trẻ con, giống như một đứa trẻ bị lạc đường, không biết làm thế nào tìm được cha mẹ của mình.
“Úc Xuyên Phong, cậu nghe thấy giọng nói của tôi không? Tôi là Lâm Kỳ, là người đồng nghiệp đó của Trịnh Vỹ. Cậu có nghe thấy tôi không? Úc Xuyên Phong, Úc Xuyên Phong! Bây giờ cậu đừng nghĩ ngợi lung tung, cha mẹ cậu chỉ là bị một con ma che mắt thôi. Chúng tôi sẽ giải quyết chuyện này. Úc Xuyên Phong, nghe thấy không hả? Chúng tôi sẽ giải quyết chuyện này. Cha mẹ cậu sẽ bình thường trở lại. Úc Xuyên Phong!”
Tôi chỉ có thể lặp lại những lời này, mong là sẽ xảy ra kỳ tích, để Úc Xuyên Phong đột nhiên nghe thấy giọng của tôi, đột nhiên liền có thể tỉnh táo lại.
Úc Xuyên Phong từ từ quay người lại, đi về hướng ban công.
Tôi càng thêm sốt ruột, gần như chạy vòng quanh Úc Xuyên Phong.
Nhưng mà cậu ta không có một tí xíu phản ứng nào cả.
Úc Xuyên Phong đứng cạnh cửa sổ ngoài ban công nhìn ra xa.
Bệ cửa sổ ngoài ban công cũng khá cao, cao tới ngực Úc Xuyên Phong.
Qua một lúc sau, hai bóng người nhỏ bé xuất hiện ở dưới lầu.
Đứng ở lầu chín, cổng tòa nhà lại có đèn đường chiếu sáng, khiến người ta có thể nhìn thấy hai người đang vội vã chạy ra ngoài ở phía dưới rất rõ ràng. Bọn họ dường như còn đang tranh cãi lôi kéo, giọng nói to dần, ở trên lầu cũng có thể nghe thấy.
“... Nhanh lên!”
“Em biết rồi, biết rồi...”
Tôi quay mạnh đầu lại.
Khuôn mặt của Úc Xuyên Phong lộ ra vẻ méo mó, giống như cười, cũng lại giống như khóc vậy.
“Úc Xuyên Phong... Này, bạn nhỏ, không có gì đâu. Tôi đã gặp rất nhiều người, tôi gặp vài người, bọn họ đều giống như vậy. Có những thứ chúng ta có thể nhìn thấy còn bọn họ thì không. Cha mẹ cậu rất yêu cậu, chỉ là bọn họ không biết thôi... Cậu yên tâm, sẽ không sao đâu. Bà lão đó cũng nói mà, có những thứ cậu có thể nhìn thấy còn những người khác thì không. Bọn họ không hiểu cũng là rất bình thường. Hiện giờ chỉ là do cậu gặp phải một con ma rất đáng ghét thôi. Chúng ta cùng nhau tiêu diệt nó liền không sao nữa. Úc Xuyên Phong, cậu nghĩ thử xem, những anh hùng, những vị anh hùng vĩ đại đó, còn có những nhân vật chính trong tivi, phim ảnh đó... Cậu có đọc truyện tranh không? Họ đều như vậy cả. Chính nghĩa luôn có thể chiến thắng tà ác, đúng không? Bọn họ biết rõ chân tướng rồi thì sẽ hiểu thôi. A... như vậy rất ngầu, rất đẹp trai mà, nghĩ thử xem, cậu có thể làm được những chuyện đó...”
Đầu tôi có chút rối loạn, không biết nên nói cái gì mới có thể khiến cho cậu thiếu niên ở tuổi này nghe thấy tiếng nói của tôi.
Lúc trước tôi ở trong cảnh mộng, đã từng thành công, cũng đã từng thất bại.
Úc Xuyên Phong có năng lực đặc biệt nào đó, cậu ta hoàn toàn có khả năng nghe thấy giọng nói của tôi.
Tôi nói tới nỗi cổ họng có chút bị khàn, cũng không dám ngừng lại.
Đôi vợ chồng ở dưới lầu đó quả thực là quá mất bình tĩnh.
Tôi nhìn thấy bọn họ bị té một phát. Còn nhìn thấy có người dân trong khu dân cư ngăn bọn họ lại, dường như đang hỏi gì đó.
Úc Xuyên Phong thở dài một hơi.
Tôi nhìn vẻ mặt của cậu ta, dường như là bình tĩnh lại, từ từ yên tâm.
Có lẽ là đã nghĩ thông suốt... Chỉ cần nghĩ thông suốt....”
“... Nó là ma đó! Nó không phải là con trai chúng tôi! Cái thứ đó là một con ma! Là một con ma!”
Ở dưới lầu đột nhiên vang lên một tiếng gào điên cuồng.
Tiếng gào này đã thu hút rất nhiều người chú ý.
Tôi nghe thấy tiếng khóc và tiếng đau khổ mơ hồ không rõ ràng.
Điều này khiến tôi chợt biến sắc.
Trên mặt của Úc Xuyên Phong không còn biểu cảm gì, cúi đầu nhìn thân thể của mình.
“Úc Xuyên Phong! Cậu không phải là ma! Cha mẹ cậu chỉ nhầm lẫn thôi, bọn họ chỉ là...” Tôi sốt ruột gào lên.
Úc Xuyên Phong hơi nghẹn ngào.
Tôi có chút không biết nói gì nữa.
Trong cảnh mộng, tôi đã nhìn thấy cậu thiếu niên này phải trải qua những gì. Không ngừng gặp phải tai nạn kinh khủng, không ngừng bị người thân nghi ngờ... Điều đáng buồn là, lúc cậu ta hài lòng, thoải mái nhất lại có lẽ là khi ăn cơm với những người xa lạ trong một tiệm ăn xa lạ, cùng với lúc bị mấy con sâu rượu xa lạ mang về nhà.
Nhà, đây có lẽ là nơi ấm áp nhất, nhưng đối với cậu ta mà nói thì lại là một cơn ác mộng.
“... Tôi biết, chuyện này rất không công bằng. Thế giới này chết tiệt như vậy đấy. Dựa vào đâu mà chúng ta phải gặp những chuyện như thế này chứ? Chúng ta không làm sai gì cả... Úc Xuyên Phong, nếu như bây giờ cậu kết thúc sinh mạng, thì mới thật sự là phạm phải sai lầm. Bởi vậy cho nên chúng ta càng phải tiếp tục sống. Cậu thương cha mẹ cậu đúng không? Rất yêu họ đúng không? Cậu nhìn bọn họ xem, họ không biết cái gì cả. Cứ tiếp tục như vậy thì bọn họ sẽ chết. Rất nhiều người cũng sẽ chết... Cậu có thể cứu bọn họ, cậu có thể cứu rất nhiều người. Nếu như cậu cứ vậy mà chết, thì chẳng phải là khiến con ma đó vui mừng sao?” Tôi nói nhẹ.
“... Cầu xin các anh, để chúng tôi đi đi mà...”
“Nếu không thì các anh đi xem đi, tôi đưa các anh chìa khóa, các anh đi xem thử đi! Nó là ma, đó là một con ma! Các anh đi giết chết nó, đi giết chết nó đi!”
Tôi nhìn về phía ngoài cửa sổ. “Cậu xem, bọn họ không biết một cái gì cả. Úc Xuyên Phong, bọn họ không biết một cái gì cả. Cậu biết, cậu có thể bảo vệ bọn họ. Úc Xuyên Phong...”
Cậu thiếu niên ở bên cạnh không động đậy tí nào.
Tôi nghĩ ngợi, quay đầu nhìn về phía khóa cửa.
Tôi lại nhìn cậu thiếu niên, cắn chặt răng, xông tới trên cái khóa cửa, ấn tay xuống.
Lạch cạch lạch cạch.
Úc Xuyên Phong quay đầu nhìn qua.
Khóa cửa được mở ra.
Tôi lập tức dừng năng lực lại, có chút ngạc nhiên vui mừng đưa tay ra kéo cửa nhà.
Đáng tiếc là, năng lực của tôi có thể sử dụng, nhưng tôi vẫn không thể chạm vào đồ vật trong trạng thái này.
Nhưng khóa cửa được mở ra rồi.
“Úc Xuyên Phong, rời khỏi đây trước đã. Cửa đã mở, chúng ta...” Tôi lẩm bẩm một mình với Úc Xuyên Phong.
Cậu ta dường như hiểu ra cái gì đó, nhìn ngó xung quanh, nhẹ giọng nói: “Bà à... là, bà sao?”
Bị nhận nhầm, nhưng tình hình cũng coi như khá hơn.
Tôi nghĩ ngợi, thử trả lời: “Là bà. Phong Phong, là bà đây.”
Úc Xuyên Phong vẫn đang nhìn ngó bốn phía, xem ra cậu ta vẫn không thể nghe thấy giọng của tôi.
Cậu ta nhìn ra cánh cửa, chầm chậm qua đó, mở cửa đi ra ngoài.
Tôi thở phào một hơi.
Úc Xuyên Phong đi ra khỏi căn nhà.
Đèn cảm ứng trong hành lang sáng lên.
Tôi nhìn thấy cái bọc rác bị đôi vợ chồng đó vứt ở dưới đất.
Cái tay giống như móng gà đó vẫn đang không chịu yên mà chuyển động.
Úc Xuyên Phong lập tức dừng bước chân lại.