Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 963: Tiểu bạch (2)




Chiếc xe dừng lại.

Tôi ngước nhìn, nhìn thấy một bệnh viện thú y nằm bên đường. Từ bên ngoài nhìn, nó có diện tích không nhỏ, nhưng chắc không phải là kiểu bệnh viện có nhiều chi nhánh. Trên biển hiệu có ghi “Bệnh viện thú y”, không có tên của bệnh viện, tôi cũng không nhìn thấy biển tên đường ở xung quanh.

Hai người đó giúp tôi ôm Tiểu Bạch xuống xe. Người mẹ còn đưa tay nắm lấy tay tôi.

Tôi không nhận thấy trên người bà ta có gì khác thường.

Đi vào bệnh viện thú y, có một cô gái ở quầy tiếp tân ra đón, chúng tôi rất nhanh đã được dẫn vào bên trong bệnh viện.

Bác sĩ thú y mặc áo trắng đi ra.

Những người đó ôm Tiểu Bạch vào bên trong, để chúng tôi đợi bên ngoài

Có người lấy cho tôi một cốc nước. Tôi không uống, được mẹ con họ khuyên, nên tôi mới uống một ngụm.

Mùi hôi của nước làm cho tôi nôn ra, cốc nước bị vứt xuống đất.

Cạch một tiếng, chiếc cốc giấy rơi xuống đất, nước bên trong chảy ra.

Trong nháy mắt, tôi cảm nhận được cái loại lạnh buốt đó.

Không phải trong tiềm thức thấy không đúng, phát hiện nguy hiểm, mà là có một thứ gì đó đến gần, cái loại hơi thở đó khiến tôi cảm thấy rùng mình.

Xung quanh xuất hiện âm khí, một loại âm khí có mùi kỳ lạ dần dần tỏa khắp hành lang.

Cạch một tiếng, cánh cửa mở ra.

Một bác sĩ đeo khẩu trang ôm Tiểu Bạch bước ra.

“Cậu bé, đây là con chó của cháu hả?” Bác sĩ hỏi.

Bác sĩ này, không phải là bác sĩ vừa rồi đi vào.

Tôi ngoan ngoãn trả lời, lo lắng hỏi: “Tiểu Bạch khỏe chưa ạ?”

“Nó không chịu uống thuốc, cho nên vẫn chưa khỏe được.” Bác sĩ ôm Tiểu Bạch, ngồi xổm xuống. Ngoài khẩu trang để lộ ra đôi mắt, khóe mắt cong cong, dường như đang cười.

Tôi nhìn vào đôi mắt đó, chỉ có cảm giác như bản thân như bị rắn nhắm trúng.

Nhưng tôi khi nhỏ thì không hề có cảm giác gì, mà cúi đầu nhìn Tiểu Bạch, nhất thời quên đi cốc nước bất thường đó.

“Tiểu Bạch không chịu uống thuốc, cháu là chủ của nó, có thể làm ví dụ cho nó được không?” Bác sĩ để Tiểu Bạch trên đùi, từ trong túi áo choàng trắng lấy ra hai viên thuốc hình tròn như viên bi nhỏ.

Một viên hắn ta để ở khóe miệng của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch gầm gừ, không chịu uống. Một viên hắn ta để vào khóe miệng của tôi.

Hắn ta nói nhỏ: “Yên tâm, đây là loại thuốc mà con người cũng uống được. Sau khi cháu uống vào, cũng sẽ không có vấn đề gì đâu.”

Loại lời nói này, tôi khi đó cũng không thể tin được.

Tôi lùi lại, đạp phải chiếc cốc giấy, ngẩng đầu lên nhìn nhóm người đang vây lấy tôi, cảm giác bất an trong lòng tôi càng lớn hơn.

“Cậu bé, em cứ giả uống thôi.”

“Bác sĩ sẽ không làm hại em đâu.”

“Bọn chị đều thấy. Không có chuyện gì đâu.”

“Trước đây chị nuôi chó cũng vậy, muốn nó uống thuốc cũng phải lừa nó, dỗ nó.”

Tiểu Bạch lại kêu lên một tiếng.

Bác sĩ đó cúi đầu xuống, lo lắng nói: “Vết thương của nó lại chảy máu, bây giờ không uống thuốc là sẽ chết.”

Chiếc áo choàng trắng của hắn ta xuất hiện rất nhiều máu, giống như bị dính phải máu của Tiểu Bạch.

Tim của tôi đập rất mạnh.

Viên thuốc không mùi vị đó bị đưa vào miệng của tôi, mùi vị kỳ quái xung quanh trở nên mạnh hơn.

Thật kinh tởm…

Cả hai tôi đều cảm nhận được một cảm giác kinh tởm đến phát khiếp.

Bên trên cái viên thuốc kia tản ra một hương thơm như mùi bạc hà.

“Cháu ngậm vào xong có thể nhổ ra.” Bác sĩ nói, một tay khác thì nhét viên thuốc vào miệng của Tiểu Bạch.

Máu tươi và mùi vị đó đều kích thích thần kinh tôi.

Tôi cảm thấy miệng của mình đang há ra, tinh thần và ý thức dường như lâm vào hoảng loạn.

Không!

Tôi muốn ngăn cản tôi lúc nhỏ, nhưng…

“Gâu gâu gâu!”

Tiếng kêu tức giận của Tiểu Bạch làm tôi tỉnh lại.

Có một lực cực lớn đẩy tôi ngã xuống.

Tôi nhìn thấy một Tiểu Bạch khác đang hung hăng cắn cánh tay của bác sĩ đó.

Hắn quát một tiếng, từ đất đứng dậy.

Con chó hắn ta đang ôm bị rơi xuống đất, không cử động. Máu tươi biến mất, vết thương cũng biến mất. Hai con mắt đen láy mất đi ánh sáng.

“Tiểu Bạch…?” Tôi nghe thấy tiếng lầm bầm của mình.

“Gâu gâu gâu!” Tiểu Bạch không cắn cánh tay của bác sĩ đó nữa, nó tức giận nhảy lên cắn những người xung quanh, những người muốn kéo tôi.

Tôi bị Tiểu Bạch đụng phải, loạng choạng lui về phía sau.

“Gâu gâu gâu!”

Đầu của Tiểu Bạch vẫn mềm mại như vậy, nhưng toàn thân lạnh căm căm.

Đây là…

Tôi khi nhỏ và tôi bây giờ đều phản ứng lại, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Tiểu Bạch.

Nó bảo vệ tôi, cắn những người xung quanh.

Có người muốn bắt nó, muốn đánh nó.

Tôi bị Tiểu Bạch đẩy ra phía sau, nó gầm gừ với họ, cũng sủa với tôi.

Tôi quay người, nhanh chân chạy đi.

Phía sau là tiếng gào thét của đám người đó và tiếng gầm gừ của Tiểu Bạch.

Chạy ra khỏi bệnh viện thú y, tôi không biết phải đi đâu.

Tôi quay đầu nhìn, dường như có người đuổi theo.

Tôi tiếp tục hoảng loạn bỏ chạy.

Có người trên đường hình như muốn gọi tôi lại, nhưng tôi hoàn toàn không dám dừng.

Bên đường có một tiệm đồ nướng, bên trong tấm cửa kính có treo một con gà nướng đang trừng hai con mắt, là mắt của con người. Thợ kéo mì bên trong tiệm mì sợi đang kéo tóc của con người. Kệ thức uống của một cửa hàng nhỏ bày ra nhiều lon nước màu đỏ, xanh lá, bên trong chứa những chất lỏng kỳ lạ sủi bọt. Một nhân viên văn phòng đang cầm một ổ bánh mì lớn, ăn đầu ngón tay của con người.

Tôi muốn phát điên lên, chỉ biết bỏ chạy.

Ánh mắt của những con người đó không hề có ý tốt, quanh cảnh xung quanh rất kỳ quặc.

Tôi nghe thấy tiếng của Tiểu Bạch, Tiểu Bạch xuất hiện ở góc phố.

Bước chân tôi có chút do dự, xác định rõ ràng, đó là hồn ma của Tiểu Bạch, tôi mới vui mừng vội vàng chạy qua.

Tiểu Bạch giống như đang dẫn đường cho tôi, dẫn tôi chạy qua những chiếc xe trên đường, chạy qua những cửa hàng kỳ quặc đáng sợ.

Nó dừng lại trước một tòa nhà, đẩy cánh cửa.

Tôi thở hổn hển, nhấc chân đi qua đó.

Bóng của Tiểu Bạch biến mất.

Tôi đẩy cửa vào, sợ hãi nhìn hành lang tối đen.

Góc tường của hành lang có ánh sáng màu xanh của đèn báo khẩn. Ánh sáng này có chút đáng sợ.

Tôi chầm chậm đi, vừa khóc vừa gào tên của Tiểu Bạch.

Không có tiếng Tiểu Bạch trả lời tôi.

Đi qua lối hành lang dài, tôi nhìn thấy cửa ra, cẩn thận mở cánh cửa.

Bên trong là thư viện. Nhìn quy mô của nó, thì đó không phải là thư viện của thành phố Dân Khánh, đó có thể là thư viện của một khu dân cư, hoặc là một phòng đọc sách.

Trong thư viện không có người, có rất nhiều kệ sách.

Tiếng bước chân của tôi vọng lại.

Đột nhiên, tôi nghe thấy tiếng khóa cửa.

Điều này làm cho tôi hoảng sợ suýt nhảy lên. Một giây sau, tôi chợt vui mừng, chạy theo hướng âm thanh đó phát ra.

Tôi lại nhìn thấy một cánh cửa khác.

Bên ngoài cửa kính, có một người đứng đó.

Tôi lớn tiếng gọi, người đó hình như đang ngước nhìn.

Ổ khóa cánh cửa phát ra âm thanh.

Cửa không mở ra, điều đó chứng tỏ, cửa đã bị khóa rồi.

Tôi đập vào cánh cửa, nắm lấy tay cầm cánh cửa.

Có nhiều người đứng bên ngoài, nhưng họ không hề mở cửa.

Tôi cảm thấy rất kỳ lạ, rời khỏi phạm vi cánh cửa đó, chạy đến trốn phía sau kệ sách.

Khi lui về phía sau thì đụng phải một vật gì đó mềm mại lạnh căm căm, vừa cúi đầu, tôi nhìn thấy Tiểu Bạch ở phía sau mình.

Nó thân thiết chạm vào tay tôi.

Nước mắt tôi rơi xuống, vòng tay ôm lấy cổ của Tiểu Bạch, áp mặt vào đầu của nó gào khóc. Nó liếm người tôi, dùng móng vuốt của nó nhẹ nhàng vỗ chân tôi.

Ý thức của tôi dần trở nên mơ hồ.

Dường như có tiếng bước chân từ xa tới, vật mình đang ôm trong tay dần dần biến mất.

Trong mơ màng, tôi nghe thấy tiếng chó sủa.

Tiếng rất nhẹ, cứ như là tiếng chó đang làm nũng với chủ.

Tôi từ từ mở mắt ra, phát hiện mặt mình ướt đẫm, giống như bị chó liếm qua, cũng giống như đã khóc vậy.

Vô thức quay đầu, bên cạnh không có con chó nào, bên giường cũng không có.

Trên tủ đầu giường, vẫn còn để quyển album cũ kỹ.

Tim tôi đau thắt.

Tôi nhắm mắt lại, rồi mở ra, trong lòng lấp đầy phiền muộn.

Đó là một cái bẫy.

Con ma đó giết chết Tiểu Bạch, thiết kế một cái bẫy!