Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 947: Mã số 005 - Ủy thác giết người (13)




Ngày 11 tháng 9 năm 2001, kết thúc ủy thác.



Video kết thúc bằng hình ảnh khuôn mặt âm trầm của cô gái.

Lòng tôi cảm thấy không dễ chịu lắm.

Tôi không thể hiểu được suy nghĩ và tâm trạng của cô gái ấy. Em gái của cô ta bị cha mẹ mình hại chết từ lâu, đem giấu xác đi, nhiều năm sau nó quay lại báo thù. Cô ta cam chịu áp bức dày vò nhiều năm như thế, cuối cùng đã thấy được ánh ban mai. Nhưng cũng vì sự báo thù của em gái mà đã biến cô ta trở thành phạm nhân bị gông cùm trong lao ngục. Cho dù được giám định có vấn đề về thần kinh, không phải bị nhốt trong tù, nhưng cô ta cũng sẽ phải uổng phí cuộc đời trong trung tâm trị liệu đó suốt một thời rất gian dài. Hơn nữa, sau khi trải qua những chuyện kinh khủng như thế, thì thần kinh của cô ta cũng thật sự có vấn đề rất lớn.

Tôi không biết Vưu Tịnh vẫn còn sống trong trung tâm trị liệu đó, hay đã xuất viện và bắt đầu một cuộc đời mới. Mà dù có xuất viện, thì cô ta cũng chẳng thể nào bắt đầu cuộc đời mới một cách bình thường chân chính được.

Xã hội hiện đại, xã hội của thông tin hóa, khiến cho mức độ bảo mật riêng tư trở nên yếu ớt. Một người từng “phạm tội” giống như Vưu Tịnh, thì cả cuộc đời này phải mang theo vết nhơ của quá khứ trên lưng.

Đối với những tên tôi phạm đúng nghĩa, thì đó là hình phạt, nhưng đối với một người bị hại như Vưu Tịnh thì đó lại là một tai họa.

Nếu so sánh ra, thì Vưu Phục Hưng, Kha Hiểu, cả em gái đã đi đầu thai của Vưu Tịnh, đều có được một sự giải thoát nào đó. Dù cho kiếp sau họ không được sinh vào gia đình giàu sang sung túc, nhưng chí ít cũng có thể bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới.

Tôi suy tư đến đây, thì đột nhiên sửng sốt.

Dựa vào cách nói của Thanh Diệp, kẻ gây ác như Vưu Phục Hưng, có lẽ đời sau sẽ trở thành một phần tử trong loại người như chúng tôi, và hắn có thể bị tầng tầng tầng lớp lớp các sự kiện quái dị vây bủa, có thể sẽ bị năng lực của bản thân quấy rối. Không biết đây có được xem là trừng trị không?

Tôi thất thần một lát, tắt máy tính, sắp xếp lại hồ sơ, chuẩn bị đi ngủ.

Ban đầu vốn là xem một chút hồ sơ của Thanh Diệp để thay đổi sự chú ý, nào ngờ tập hồ sơ tình cờ chọn đọc, lại ẩn chứa nội dung tràn đầy muộn phiền như thế, hơn nữa người bị hại tiếp tục lại mang giới tính nữ.

Tắm rửa xong nằm lên giường, nhất thời tôi vẫn chưa ngủ được.

Sau mấy lần trở mình thì ý thức của tôi đã bắt đầu mơ hồ.

Các suy nghĩ tạp nham dày đặc trong đầu trở nên chẳng còn logic, đồng thời dần dần tan biến.

Tôi nghe thấy tiếng bé gái cười, có cả tiếng bước chân “thịch thịch thịch” của trẻ con.

Giày da tiếp xúc với sàn nhà, phát ra những tiếng động khe khẽ.

“Nhanh lên chị ơi! Ha ha ha!”

Tiếng trẻ con vui vẻ vang lên.

Còn có một tiếng bước chân khác.

“Em từ từ thôi, coi chừng té.”

Giọng nói của một bé gái khác, nghe giọng có lẽ lớn tuổi hơn một chút.

Ý thức của tôi có chút mờ mịt, cảm giác phảng phất khiến ý thức của tôi vẫn cứ mơ hồ.

Hình như nhận được một sự hướng dẫn nào đó, hình như nghe thấy tiếng vang của những bước chân, còn có thứ gì đó…

Xung quanh u tối, rất yên ắng, tựa hồ là một dãy hành lang nối dài, quanh co ngoằn ngoèo không nhìn thấy đầu mút, nhưng cứ hấp dẫn tôi đi tới.

“Chị ơi!”

Tiếng gọi của bé gái phá vỡ không gian yên ắng.

Sức sống của tiếng gọi hoàn toàn đối lập với dãy hành lang này.

Tôi lấy lại tinh thần, nhận ra mình đang đứng trong bóng tối của một căn nhà chung cư.

Trước mặt là một đứa trẻ đang chạy nhảy, mà tầm mắt của tôi lại rất thấp.

“Tôi” bước tới một bước, đi qua đoạn nối giữa tầng trên tầng dưới, chớp mắt, hoàn toàn rời khỏi khung cảnh nào đó.

Bước chân của “tôi” không dừng, đuổi theo bé gái ở trước mặt.

Lúc này tôi ngoảnh đầu lại.

Sau lưng là một khu các tòa nhà nhìn rối mắt, giữa những tòa nhà cao thấp đủ kiểu, là các con đường chằng chéo tạp nham, khiến người ta có cảm giác không thoải mái. Đây không phải là sự sắp đặt theo ý đồ nghệ thuật, hoặc sự lộn xộn phá cách, mà là thật sự lộn xộn. Từ trong đám lộn xộn ấy, có thứ gì đó khiến tôi cảm thấy không thích hợp.

Thân thể tôi bị lôi đi, quay người lại, nhìn thấy đường xá cũng bát nháo như vậy.

Xuôi theo nguồn lực lôi kéo đó, tôi bước vào bên trong khu dân cư có bố cục phức tạp này, một lần nữa nhìn thấy hai bé gái, một lớn một nhỏ đó.

Tôi đã hiểu ra mình đang ở đâu rồi.

Điều này khiến tôi không khỏi quay đầu lại.

Tòa nhà đã ngăn tầm nhìn của tôi, nhưng tôi biết thứ mình muốn nhìn là gì, ở đâu.

Hầm Sắt…

Con đường Hoàng Tuyền đó chắc là có thật.

Câu chuyện giống như truyền thuyết của thành phố đó chắc cũng có thật.

Kỳ thực tôi cũng đã từng nghe về câu chuyện này, chính xác hơn là được xem trên mạng, chính là những bài viết: “Mười sự kiện quái dị lớn trong cả nước”, “Những sự kiện rùng rợn trong cả nước”…

Hai truyền thuyết lớn của thành phố Dân Khánh, một là sông Lạc Cừ, hai là đường Hoàng Tuyền. Trong đó còn có rất nhiều phiên bản khác nhau.

“Khu Hầm Sắt cũ” không nằm trong những câu chuyện mà tôi đã đọc, một trong những phiên bản tôi xem qua, nói sông Lạc Cừ chính là Hoàng Tuyền, hằng ngày “tấp nập đón đưa”; phiên bản thứ hai trong số đó là mập mờ nói ở Dân Khánh có một con đường nào đó, nếu đêm khuya mà đi trên con đường đó, sẽ bị mất phương hướng, cuối cùng là biến mất khỏi nhân gian, đi thẳng vào Địa Phủ.

Vốn dĩ, tôi cảm thấy mấy chuyện này hoàn toàn vô căn cứ, nhưng bây giờ thì tự mình sắp được kiểm chứng rồi.

Tiếng cười của bé gái cắt ngang dòng suy tư của tôi.

Tôi nhìn hai chị em đó, mới sực nhớ ra cảnh mộng lần này.

Đối tượng của cảnh mộng lần này là chị gái lớn hơn một chút kia, cũng chính là Vưu Tịnh.

Vưu Tịnh… chết rồi sao?

Tôi sững sờ nhìn Vưu Tịnh bây giờ đang còn nhỏ.

Cô ấy tóm lấy tay của cô em nghịch ngợm, kéo nó đi về phía trước.

Vưu Tịnh nhìn không đến mười tuổi, còn đứa em nhỏ hơn một ít, chắc năm sáu tuổi nhỉ?

Tôi không biết phải chăng do hoàn cảnh sống của hai chị em thiếu ổn định, cho nên khiến thân thể bị suy dinh dưỡng còi cọc, lại còn phải gánh vác quá nhiều từ khi còn bé, nên so với thân thể, thì tâm lý chín chắn hơn.

Hai chị em tay trong tay, cười cười nói nói đi vào một tòa nhà.

Vưu Tịnh tháo trên cổ xuống một chùm chìa khóa, mở cửa.

Tôi theo hai chị em vào nhà.

Một phòng khách hai phòng ngủ, diện tích rất nhỏ, trong nhà lại chất rất nhiều tạp vật, giống như các căn nhà cũ kĩ khác.

Em của Vưu Tịnh ngồi trên sofa xem tivi, Vưu Tịnh thì vào phòng lấy bài tập làm.

Em gái của cô ấy xem hoạt hình, bật cười thành tiếng, nhưng Vưu Tịnh không hề bị thu hút giống như phần lớn trẻ con khác.

Sự yên bình này chẳng kéo dài được bao lâu.

Cửa nhà vang lên tiếng tra chìa khóa.

Vẻ mặt của hai chị em đều thay đổi.

Em của Vưu Tịnh ngay lập tức tắt tivi, chạy vào phòng.

Vưu Tịnh đứng dậy, rút ra một cuốn tập đặt bên cạnh mình, rồi kéo chiếc ghế bên cạnh ra.

Hai chị em phối hợp rất nhịp nhàng,

Em gái nhảy lên ghế, rút một cây bút từ lọ bút ra giả vờ tô màu lên quyển tập. Bây giờ tôi mới nhận ra, đây là một cuốn vở bài tập đã dùng, bên trên lằng nhằng chữ viết.

Vưu Tịnh rón rén bước đến cửa, dõi mắt trông ra ngoài.

Kẻ đang ở ngoài mất rất nhiều thời gian mới mở được cửa.

Cánh cửa đột nhiên bị mở ra, khiến Vưu Tịnh giật mình lùi lại mấy bước, em gái cũng xoay đầu qua nhìn, thấp thỏm siết chặt cây bút sáp ngắn ngủn trên tay.

Gã đàn ông dựa vào cửa, hai mắt đỏ ngầu, đờ đẫn. Hắn ta đập cánh cửa, thử mấy lần mới đứng thẳng được thân thể.

Đi vào, đóng cửa.

Căn phòng chật hẹp ngập ngụa trong mùi rượu toát ra từ người của hắn ta.

Hắn ta lắc đầu, khịt mũi, ném mình lên ghế sofa.

Vưu Tịnh nhẹ giọng gọi một tiếng: “Cha ơi?”

Gã đàn ông trở mình lại, thở hắt ra một hơi, kéo cái cổ áo của mình. Đôi mắt đục ngầu của hắn nhìn chằm chằm Vưu Tịnh.

Vưu Tịnh tiếp tục lùi lại, lắp bắp nói: “Con… con đi làm bài tập.”

Nói xong cô lùi vào trong phòng, định đóng cửa lại.

Gã đàn ông nhổm dậy trên sofa: “Mày làm gì vậy? Hả? Mày cũng xem thường tao đúng không? Mày cũng muốn trốn tao đúng không? Con mẹ mày! Hôm nay ông có tiền, ông có tiền đấy, mày biết không?”

Hắn ta mò trong túi, rút ra vài tờ bạc một tệ và năm tệ.

Hắn dựa lưng trên ghế, chỉ Vưu Tịnh: “Mày, qua đây.”