Tôi cảm thấy mình đã biết được rất nhiều thông tin, nhưng dường như lại không biết gì cả.
Lịch sử mà Ngô Linh nói, ngoài cho tôi biết được thế giới này đang ngày càng trở nên tồi tệ ra thì không có ý nghĩa gì khác.
Trần Dật Hàm và Trần Hiểu Khâu thì lại mang vẻ mặt đầy suy tư. Không biết là hai người họ đang suy nghĩ rằng thân phận đặc biệt của mình có tác dụng gì hay là đang suy nghĩ về ý nghĩa của giai đoạn lịch sử này.
Tôi cũng muốn có chút thu hoạch, nhưng sau khi suy nghĩ thì tôi lại cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Điện thoại của Trần Hiểu Khâu vang lên, nhưng là gọi điện đến để tìm Trần Dật Hàm.
Một Cục trưởng Cục Cảnh sát như Trần Dật Hàm thì không thể nào được nghỉ làm như bình thường được. Anh ta có rất nhiều việc cần xử lý. Cả đêm vừa rồi anh ta đã được coi là “trốn việc” rồi.
“Chú phải về trụ sở cục cảnh sát. Hiện tại cháu cảm thấy như thế nào?” Trần Dật Hàm tắt điện thoại, rồi hỏi Trần Hiểu Khâu.
“Cháu không sao, cảm thấy rất bình thường.” Trần Hiểu Khâu nói, “Chú đi lo công việc đi. Cháu không sao cả.”
Trần Dật Hàm gật đầu, rồi lại đưa mắt chào chúng tôi, sau đó mới vội vàng rời khỏi văn phòng.
Cổ Mạch vươn eo, “Được rồi chứ, chúng ta cũng giải tán thôi.”
Vết thương trên người anh ta thì lúc nãy nhân lúc Ngô Linh làm pháp thuật, cũng đã đi xử lý sơ rồi. Nghe cách anh ta nói thì anh ta không định đi bệnh viện nữa.
Trên người tôi và Trần Hiểu Khâu cũng không có bao nhiêu vết thương, nên không cần đi bệnh viện.
Ngô Linh dọn dẹp đồ đạc, chúng tôi cũng chuẩn bị rời khỏi Phòng Nghiên cứu.
Tôi quay đầu nhìn căn phòng với dáng vẻ bị tàn phá nghiêm trọng này, ngần ngừ hỏi: “Cứ… vậy sao? Diệp Thanh không sao chứ?”
“Cậu ta đã biến thành ma rồi, có gì mà sao với không sao?” Cổ Mạch mỉa mai một câu, “Cho dù có vấn đề thì cũng không thể tìm đội thi công đến sửa được.”
Cổ Mạch nhếch môi, ý bảo tôi nhìn phía cuối hành lang.
Ở đó vẫn còn treo bức tranh trừu tượng, chiếc chuông cũng không kêu. Nhưng có một thứ như vậy tồn tại, cho dù thế nào thì chỗ này vẫn không thể để người khác tùy tiện đi vào được, đội thi công thì càng không thể.
Diệp Thanh vẫn luôn không xuất hiện.
Cuối cùng, đến lúc đóng cửa thì tôi cũng không nhìn thấy bóng dáng của Diệp Thanh.
Cầu thang của khu dân cư cũ kỹ này khá hẹp, một người đi thì còn thoải mái chứ hai người thì khá chật chội.
Trong lúc xếp hàng đi xuống lầu, tôi bất chợt nghĩ tới một chuyện, gọi Ngô Linh đứng lại.
“Sao thế?” Ngô Linh đi ở phía trước, quay đầu lại nhìn tôi.
“Vậy cái này thì sao? Những cái dị không gian này…” Tôi chỉ xuống chân.
Ngô Linh nhếch mày: “Cái này, cũng thiếu mẫu vật.” Cô ấy quay đầu, tiếp tục đi xuống lầu, vừa đi vừa nói, “Chưa thấy ai trở về cả. Có một vài pháp thuật đặc biệt, có thể biết được tình hình của mục tiêu, kết quả là chết. Nói đơn giản, chính là có đi không về. Hơn nữa, những dị không gian này, Địa Phủ cũng không có cách nào hay cả, việc khám phá thăm dò chúng luôn thu về kết quả thất bại. Sự xuất hiện và biến mất của chúng không chịu bất kỳ sự kiểm soát nào. Có thể giống như những tình tiết trong phim ảnh, đây có thể là một hiện tượng tự nhiên đặc biệt nào đó.”
“Đây không phải là giai đoạn mới chứ?” Tôi đi xuống lầu theo.
Ngô Linh lắc đầu: “Không biết. Có rất nhiều chuyện chúng tôi cũng chỉ suy đoán đại khái, không có kết luận. Giống như là linh hồn, giống như ma quỷ, chúng tôi cũng không biết rốt cuộc chúng đến từ đâu.”
Tôi cảm thấy hơi nhức đầu.
Cái gì cũng không biết, vậy phải làm sao?
Đây chính là những gì lần trước Diệp Thanh nói với tôi sao, điều duy nhất mà anh ta làm được chính là tìm được tôi?
Người của Thanh Diệp, cũng có thể là tất cả mọi người trên thế giới này, đều không biết phải làm như thế nào sao?
Nghĩ vậy thì dường như suy đoán trước kia chính là cách giải quyết duy nhất. Đó là tôi tìm cơ hội quay về lúc mà mọi chuyện vẫn chưa xảy ra, giải quyết hết tất cả từ khi chúng còn nằm trong nôi.
Mốc thời gian đó nằm ở giai đoạn thứ hai hay là giai đoạn thứ nhất mà Ngô Linh nói?
Nhưng phải làm thế nào để tìm được cơ hội như vậy?
Tôi nghĩ đến nhức óc.
Cứu được Ngô Linh là bước tiến lớn, nhưng e rằng điều này không có thay đổi gì lớn đối với cả thế giới rộng lớn này.
Cư dân sống trong tòa nhà này được coi là yên tĩnh, bên ngoài không có bao nhiêu người cả.
Nhưng cả đám người chúng tôi đột nhiên đi ra từ tòa nhà, vẫn có chút khiến người ta chú ý.
Có một bác gái đi ngang qua nhìn chúng tôi một chút, vốn định đi qua luôn, nhưng lại từ từ đi chậm lại, vốn chỉ nhìn một chút, bây giờ lại trở thành nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Không, dường như bác ấy đang nhìn Ngô Linh.
“Ôi chao! Cô chẳng phải là, là cái người ở tòa nhà số 6 sao!” Bà ấy đột nhiên vỗ mạnh vào đùi, chỉ vào Ngô Linh kêu lên, rồi lại nhìn những người khác, ánh mắt đầy sự kinh ngạc và nghi ngờ.
“Chào bác, lâu rồi không gặp.” Ngô Linh gật đầu chào hỏi rất tự nhiên.
Tôi nhìn biểu hiện của cô ấy, có chút ngơ ngác. Rồi lại nhìn Nam Cung Diệu và Cổ Mạch, hai người họ đều không có biểu cảm gì cả, dường như họ không hề quen biết bác gái này.
“Tổ trưởng Tiểu Lâm tìm được mọi người rồi hả? Cái cậu kia đâu rồi? Họ gì ấy nhỉ…” Bác gái ra vẻ vắt óc suy nghĩ.
“À, ý bác là Diệp Thanh ư?” Ngô Linh nhắc.
Bác gái gật đầu lia lịa: “Đúng đúng, là Diệp Thanh. Chủ hộ là cậu ta đúng không? Tôi nghe mấy người hàng xóm cũ nói chủ hộ của nhà đó là cậu ta.”
“Vâng ạ, chủ hộ là Diệp Thanh.”
“Cậu ta vẫn chưa về sao?” Bác gái nhìn ngó xung quanh, cứ như chúng tôi giấu Diệp Thanh đi vậy. Ánh mắt của bà ấy lúc này hoàn toàn mang ý tò mò và nhiều chuyện.
“Tụi cháu cũng không biết. Thật ra tụi cháu đã rời khỏi đây từ mấy năm trước rồi.” Ngô Linh nói, “Dần dần cũng mất liên lạc với anh ấy.”
“Haiz, cũng đúng. Cháu nói xem, các cháu làm gì chẳng được, lại đi mở cái gì… Bác không phải nói là tụi cháu lừa tiền, chỉ là chuyện này, thường đều do hòa thượng trong chùa làm. Cháu nói xem tụi cháu như vậy…” Bà ta lại lải nhải.
Ngô Linh mỉm cười gật đầu: “Vốn chỉ tụ tập lại chơi vui thôi, cho nên sau nó mới dần dần tách ra. Lần này là do tổ trưởng Lâm Kỳ liên hệ với tụi cháu, tụi cháu mới biết chuyện xảy ra ở dây. Có thể Diệp Thanh cũng rời khỏi đây rồi.”
“Ồ. Các cháu không thiếu tiền, thật thoải mái, muốn sao cũng được. Đợt trước thời sự còn đưa tin có một người nước ngoài đi du lịch khắp nơi không ngừng nghỉ, cũng không phải làm việc.” Bà ấy lại tiếp tục lải nhải.
Ngô Lịch cười hùa theo.
Tôi than thầm trong bụng.
Cổ Mạch bĩu môi, bắt đầu mất kiên nhẫn, lấy cùi chỏ chọt chọt vào Nam Cung Diệu, ý bảo lấy chìa khóa lái xe đi.
“… Vậy tụi cháu không làm mất thời gian bác nữa. Bác làm việc đi nhé.” Ngô Linh nói, kết thúc cuộc gặp gỡ và hàn huyên tình cờ này.
“Có cần phải vậy không?” Cổ Mạch càu nhàu.
Ngô Linh nói: “Cũng không có gì.”
Nam Cung Diệu không lên tiếng.
Nam Cung Diệu lái xe, lần lượt đưa tôi và Trần Hiểu Khâu về nhà, rồi họ trở về khách sạn.
Sau khi về tới nhà, đương nhiên tôi phải đối mặt với cuộc họp gia đình căng thẳng.
Trông thấy dáng vẻ tiều tụy của cha mẹ, trong lòng tôi cũng rất buồn.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy hả?” Cha tôi hỏi.
Tôi suy nghĩ một lát rồi nghe theo lời Ngô Linh, bảo rằng Phòng Di dời chúng tôi vất vả tìm được chủ hộ cũ của căn nhà của Diệp Thanh.
“… Họ cũng lâu rồi không liên lạc với nhau, giờ mới biết là người đã mất tích, nên hơi lo lắng. Không ngờ lại gặp phải mưa to, nên tụi con đều ở lại đó.” Tôi tìm cách giải thích hợp tình hợp lý nhất.
“Người đó, cứ như thế mà không thấy ư?” Sắc mặt mẹ tôi càng khó coi hơn.
“Dạ, không biết đã đi đâu rồi. Anh ta vốn là người thích tự do, có thể đã đi nước ngoài du lịch, cũng có thể là chuyển đi nơi khác rồi. Nghe nói anh ta là người tài giỏi, cũng không thiếu tiền, nên chắc không có chuyện gì đâu, chỉ là tạm thời không biết đã đi đâu thôi.” Tôi an ủi nói.
Mẹ tôi vẫn giữ vẻ mặt lo lắng: “Không phải là khu đó có kẻ xấu chứ?”
“Làm gì có. Chỉ là khu dân cư nhỏ lâu đời, hàng xóm xung quanh đều quen biết nhau. Nhà thuê bên đó cũng rất có trật tự.” Tôi vội vàng lên tiếng đảm bảo.
“Ừ, vậy thì tốt.” Mẹ thở phào nhẹ nhõm.
Cha tôi dường như cũng không định hỏi tiếp.
Chỉ có em gái nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ.