Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 927: Ngô linh (19)




Tôi thấy làn da dưới lòng bàn tay biến thành sứ, làn da tỏa ra màu trơn bóng của sứ trắng, nhìn không hề thấy đẹp mà quỷ dị vô cùng.

Mặt Ngô Linh vẫn ở trạng thái bình thường, nhưng hai cánh tay đã biến thành sứ.

Mấy người họ Ngô vẫn đang tranh cãi, nên có lẽ chưa phát hiện ra chuyện này.

Cơ thể Ngô Linh trở nên nặng nề, hai tay buông thõng, cả cơ thể bị treo trên sợi dây thừng.

Trong phòng vang lên tiếng hét chói tai của ba cô gái.

Ngô Linh đột nhiên rơi xuống, vượt ngoài dự đoán của bọn họ, cũng vượt ngoài suy nghĩ của tôi.

Tôi vẫn đang cầm lấy tay Ngô Linh, nên bị Ngô Linh kéo rơi xuống cùng.

“Ầm” một tiếng, hai chân Ngô Linh tiếp đất khiến mặt sàn lún thành một cái hố.

Ba cô gái kia ngã nháo nhào vào nhau, hai tay máu chảy đầm đìa, vừa khóc vừa gào lên chửi rủa.

Tôi chăm chú nhìn về phía Ngô Linh ở trước mặt.

Mắt Ngô Linh vẫn mở trừng trừng, nhưng nhìn không giống một bộ phận của con người.

Khuôn mặt cô ấy cũng biến thành sứ, y hệt con búp bê sứ mà Diệp Thanh mang về.

Tim tôi đập thình thịch, hét lớn vài tiếng “Ngô Linh”, còn tay thì vẫn nắm lấy cánh tay cô ấy.

Không có, không còn linh hồn…Tôi không còn cảm nhận thấy linh hồn của Ngô Linh nữa.

Đi đâu rồi?

Linh hồn của cô ấy đâu?

Tôi tìm kiếm bốn bề, trong đầu chợt lóe lên rồi nhanh chóng ngẩng đầu.

Trên trần nhà, nơi vừa rồi Ngô Linh bị treo lên, có một thân ảnh gần như trong suốt đang lơ lửng.

Tôi thở phào, vội bay lên, đang muốn lên tiếng gọi thì nhìn thấy biểu cảm tranh đấu trên khuôn mặt Ngô Linh.

“Ngô Linh!” Tôi nắm lấy cổ tay Ngô Linh, “Này, cô có nghe thấy không đấy? Ngô Linh!”

Trên mặt Ngô Linh vẫn là sự vật lộn đau đớn.

Mấy người nhà họ Ngô lại bắt đầu sợ hãi hét lên và tranh cãi.

Là linh hồn… Tôi nhìn thấy sự lạnh lùng xa cách thoáng qua trên mặt Ngô Linh, bỗng nhớ đến linh hồn xuất hiện trong đêm mưa gió bão bùng kia.

Ba cô gái kia, không, là chuẩn bị sau cùng mà nhà họ Ngô lưu lại, thật sự đã tạo ra một linh hồn!

Linh hồn của Ngô Linh đứng yên trên không một lúc mới từ từ hạ xuống.

Tôi chỉ có thể đi vòng quanh Ngô Linh, mà không biết nên làm gì để giúp cô ấy đối phó với linh hồn kia, cũng không biết có cách nào đưa cô ấy rời khỏi cục diện tranh đấu này hay không.

Hai chân của Ngô Linh đã chạm vào búp bê sứ. Sự đấu tranh trên nét mặt cô ấy càng trở nên kịch liệt, đau đớn hiện lên càng lâu hơn. Nhưng rất nhanh, biểu cảm lạnh lùng kia lại toát ra lần nữa, cơ thể cô ấy hạ xuống càng nhanh hơn.

“Ngô Linh, cô phải rời khỏi nơi này cùng tôi. Tôi và Diệp Thanh chỉ nghĩ ra cách này thôi. Cô phải mau chóng đi với tôi. Ngô Linh!” Tôi gấp gáp hét lên.

Ánh mắt Ngô Linh hơi động đậy, “Không, nếu tôi rời đi… cái thứ này…”

Tôi đột nhiên thông suốt.

Ngô Linh vẫn luôn tranh đấu với linh hồn kia. Cô ấy áp chế linh hồn này đã nhiều năm, cho đến cái đêm mưa gió ấy, cơ thể của Trần Hiểu Khâu, chuông gió gọi hồn, cảm xúc kích động của Vương Hồng Nghệ, tất cả đã kích thích nó xuất hiện lần nữa.

Tôi lo lắng đến nỗi mồ hôi túa ra đầm đìa, “Vậy phải làm sao giờ? Trước tiên đừng để ý đến nữa, cô hãy…”

Tôi nói được một nửa rồi chẳng biết nên nói gì tiếp.

Chuyện này sao có thể mặc kệ được?

Sớm giải thoát cho linh hồn khủng bố này, sẽ gây ra chuyện khủng khiếp gì?

Nên biết rằng, một khi nó ra đời, liền bắt đầu “phán quyết” không ngừng nghỉ, giết hại không biết bao nhiêu người vô tội, hoặc những người tội không đáng chết. Nó sẽ càng trở nên điên cuồng hơn.

Diệp Thanh ở thời điểm này có đối phó được với nó không?

Chỉ e là không thể.

Nếu Diệp Thanh có thể đối phó nó, lúc tìm thấy cơ thể Ngô Linh, anh ta đã sớm giải quyết vấn đề này rồi.

“Sao lại có thể như thế…” Tôi có chút nôn nóng, “Nó nhất định phải có điểm yếu nào đó… có cái gì…”

“Cơ thể… vật chứa… mới…” Ngô Linh cố gắng tranh đấu lấy khoảnh khắc mình nắm quyền chủ động, khó khăn nói ra từng từ, như muốn thể hiện một ý gì đó.

Tôi nghe thấy lời này của Ngô Linh, ngẩn người ra.

“Cho nó một cơ thể?”

Ngô Linh gật đầu, nét mặt trong chớp mắt lại thay đổi.

Trong thoáng chốc đó, linh hồn của Ngô Linh nhập vào cơ thể chính mình.

Người họ Ngô vẫn đang tranh cãi, tôi cũng chẳng buồn quan tâm, cứ coi là tạp âm là được rồi.

Tôi nhìn con búp bê trắng bằng sứ, trong đầu xẹt qua rất nhiều thông tin.

Một cơ thể mới…

Ý của Ngô Linh là tìm cho nó một cơ thể mới, để tách nó ra khỏi cô ấy.

Cơ thể mới…

Diệp Thanh có biết không? Anh ta từng nghĩ đến phương pháp này chưa?

Vậy thì…

Trần Hiểu Khâu…

Một người chết đi sống lại, một người có linh hồn và thể xác không đồng điệu, lại vừa khéo, sau này gia nhập Phòng Nghiên cứu ở thôn Sáu Công Nông…

Cơ thể tôi căng cứng, ngón tay, hai chân dường như đều tê dại, trái tim và bộ não như bị đóng băng.

Đây là gì?

Là vận mệnh ư?

Hoặc đây là kết quả Diệp Thanh sắp đặt nhiều năm?

“Cô ta sao lại biến thành thế này? Mấy đứa đã làm cái gì hả?”

“Có ma!”

“Là yêu quái, là yêu quái!”

“Không, là yêu pháp… yêu pháp bọn chúng tạo ra, nhất định là vậy!”

“Câm miệng, mấy người đều im hết đi! Còn cả ba con tiện nhân chúng mày, chúng mày còn muốn giết tao!”

“Hu hu hu…”

“Anh họ, không phải thế, bọn em bị nó ép buộc!”

“Rõ ràng là ý tưởng do mày nghĩ ra!”

“Được rồi, được rồi! A Kiện, bây giờ phải làm gì? Cái… thứ này…”

Tôi nhìn chằm chằm cơ thể của Ngô Linh.

Người nhà họ Ngô khiêng cô ấy lên mặt đất. Cậu thanh niên kia bày ra một số thứ kỳ quái, rồi dán bùa chú khắp người cô ấy, nhưng không có tác dụng gì.

Có người cầm lấy điện thoại của Ngô Linh, hoảng loạn hỏi cậu thanh niên nên giải quyết thế nào.

Cậu thanh niên bực bội, quát lớn.

Cảnh mộng rất nhanh liền chiếu hết đoạn này.

“Ầm” một tiếng, cánh cửa bị xô ra.

Bên ngoài là những tiếng ma khóc quỷ gào.

Tôi quay người lại, nhìn thấy linh hồn chạy loạn trong khu nhà cổ họ Ngô.

Lưu Miểu và Diệp Thanh lần lượt bước vào căn nhà.

Diệp Thanh liếc qua tôi.

Lưu Miểu thì ngay lập tức xông đến phía Ngô Linh, rồi nắm lấy cổ áo cậu thanh niên, đấm mạnh cậu ta vài đấm.

Diệp Thanh nhanh chóng rời sự chú ý, bước đến kiểm tra tình hình của Ngô Linh.

“Sếp…” Lưu Miểu bẻ ngoặt tay cậu thanh niên ra sau, lo lắng bất an gọi Diệp Thanh.

“Linh hồn cô ấy bị giam giữ trong này. Trong cơ thể này còn có một thứ khác. Trước hết cứ vậy đã.” Diệp Thanh đứng thẳng người, quay người đối diện với cậu thanh niên.

“Các người muốn làm gì?” Cậu thanh niên hét lớn.

“Vài trăm năm trước, nhằm tạo ra một linh hồn chỉ thuộc về mình, Ngô gia Thanh Châu đã gọi ra vài trăm con ma làm loạn trong thành. Bây giờ, có lẽ là cơ hội lặp lại lịch sử tốt nhất nhỉ.” Diệp Thanh bình tĩnh nói, “Đừng lo lắng, tôi không có năng lực như Ngô gia hồi đó, nên chỉ có thể tìm mấy chục con ma đến chơi đùa với các người thôi. Bắt đầu từ bây giờ, nếu có thể thoát khỏi khu nhà cổ này, giết chết ma hoặc sống vui vẻ hòa thuận với đám ma kia, coi như các người thắng; còn nếu chết, thì các người thua.”

Diệp Thanh tiến về phía trước vài bước, hơi cúi đầu xuống, đối mặt với cậu thanh niên: “Cố gắng mà thể hiện, đừng làm mất mặt Ngô gia Thanh Châu.”

Lưu Miểu đẩy mạnh tay, cậu thanh niên liền ngã sõng soài trên đất.

Anh ta ôm Ngô Linh lên, bước theo sau Diệp Thanh, rời khỏi khu nhà cổ của nhà họ Ngô.

Hai người thong thả đi mà không gặp trở ngại nào, xung quanh không ngừng truyền đến tiếng la hét thảm thiết.

Trong lòng tôi có cảm giác rất kỳ quái.

Diệp Thanh có thể vì Ngô Linh gặp nạn mà đại khai sát giới với Ngô gia, vậy, để cứu sống Ngô Linh thì hi sinh một kẻ không quen biết như Trần Hiểu Khâu, anh ta nhất định sẽ không chút do dự nào.

Thực ra, điều này tôi nên sớm hiểu ra.

Anh ta không quan tâm đến sự sống chết của Trần Hiểu Khâu. Nhưng tôi không thể trơ mắt nhìn Trần Hiểu Khâu chết đi được.

Hơn nữa, vốn dĩ việc cứu Ngô Linh và Trần Hiểu Khâu là có xung đột lẫn nhau; giờ chỉ cần tách linh hồn kia ra khỏi Ngô Linh thì sẽ không tồn tại loại ảnh hưởng này nữa.

Tôi nhìn theo bóng lưng Diệp Thanh, tay nắm chặt thành quyền.