Lời nói của Ngô Linh khiến Diệp Thanh trầm mặc.
“Được rồi, tôi chuẩn bị xong rồi.” Ngô Linh nói.
Diệp Thanh lùi về sau, để lại khoảng trống cho Ngô Linh.
Lúc anh ta lướt qua Ngô Linh, nói một câu: “Người một nhà không phải như vậy.”
Ngô Linh không đáp lại.
Đợi đến khi Diệp Thanh đứng sang một bên thì cô ấy mới bắt đầu niệm chú.
So với chú ngữ mấy lần trước tôi nghe thấy, thì lần này Ngô Linh dùng một loại ngôn ngữ khác. Phát âm rất đặc biệt, có rất nhiều âm đầu lưỡi, âm uốn lưỡi, rất cổ quái và khó nghe.
Diệp Thanh đứng một bên, hai tay khoanh trước ngực, nhìn rất tùy ý.
Tùy với những câu niệm chú của Ngô Linh, trận pháp cổ quái trên mặt đất cũng dần nhạt đi.
Trận pháp không phải hình tròn, vuông hay lục giác, mà là một hình động vật tạo nên từ bùa chú, nửa giống ngựa nửa không, nửa giống rắn nửa lại không giống.
Từ phần đầu của thứ này, màu mực như thấm dần vào lòng đất rồi biến mất.
Đến khi cả trận pháp như ngấm hết vào đất, bỗng nổi lên một trận gió, cuốn bay chút vết tích còn sót lại.
Ngô Linh dừng không đọc chú nữa, lấy tay bịt miệng, ho vài tiếng.
Tôi thấy từ kẽ tay cô ấy lộ ra một chất lỏng màu đỏ.
Diệp Thanh không nhìn Ngô Linh, mà nhìn về hướng ngược lại hướng lúc trước họ đi đến.
Cộp, cộp, cộp…
Một người đàn ông mặc đồ âu, đi giày da màu đen không biết xuất hiện từ nơi nào, cũng không biết xuất hiện từ lúc nào, chầm chậm bước đến.
Người đàn ông tướng mạo bình thường, dù đang đứng dưới ánh mặt trời rực rỡ ban ngày, cả người vẫn như chìm trong bóng tối.
“Xin chào, hai nhân tài… đặc biệt.” Người đàn ông mỉm cười thân thiện.
Diệp Thanh không có ý tán dóc, giơ ngón trỏ lên lắc lắc, biểu thị người đàn ông kia hãy đi thăm dò khu vực cấm.
Nụ cười thân thiện của người đàn ông vụt tắt, giật mình nói: “Nơi này…”
“Các anh vẫn là một đám vô dụng.” Diệp Thanh mỉa mai nói.
Nét mặt người đàn ông nghiêm túc: “Tôi cần đi kiểm tra tình hình cụ thể.”
“Đương nhiên.” Diệp Thanh vẫn giữ ngữ điệu trào phúng, “À phải rồi, tôi vừa giải quyết một tên mới trốn khỏi.”
Người đàn ông trầm mặt, nhìn quanh bốn phía: “Tình hình như thế nào?”
“Chết mấy người bình thường, và một vài… nhân tài.” Diệp Thanh đáp.
Người đàn ông thở hắt ra: “Nếu nói vậy thì chỉ mới bắt đầu thôi. Tôi biết rồi. Cảm ơn sự giúp đỡ của hai người.” Người đàn ông hơi cúi mình, “Tiếp theo, mọi chuyện hãy để bọn tôi giải quyết.”
Lời nói vừa dứt, lại nghe thấy tiếng bước chân. Một người đàn ông ăn mặc giống anh ta xuất hiện trên đường. Bọn họ không hề nói chuyện, mà trực tiếp bước vào khu rừng nguyên sinh.
Tôi có cảm giác hình như mình vừa nắm bắt được điều gì đó.
Diệp Thanh lên tiếng nói: “Đi thôi. Nơi này không còn chuyện của chúng ta nữa.”
Ngô Linh bỏ tay xuống, lấy khăn tay ra, lau sạch vết máu trên miệng và tay.
“Cô đã từng nghĩ lấy chính cơ thể mình làm trung gian để gọi chưa?” Diệp Thanh đột nhiên hỏi.
Ngô Linh nghiêng đầu nhìn Diệp Thanh: “Ý anh là, mời thần nhập thân?”
“Không. Mà thôi bỏ đi.” Diệp Thanh không nói tiếp.
Trong lòng tôi vẫn còn nghi vấn, nhưng mộng cảnh lại tua nhanh.
Chớp mắt tôi đã rời khỏi khu nghỉ dưỡng.
Vùng núi đó xuất hiện trên mặt báo, với tựa đề “Khu nghỉ dưỡng núi Quảng Nguyên xuất hiện vi sinh vật lạ, đóng cửa ngừng hoạt động”.
Tờ báo bị một bàn tay thon dài gập lại.
Tiếng tranh cãi gay gắt vang lên.
“… Tôi đã sớm nói rồi, trò lừa gạt này không có tác dụng! Anh nghĩ bên ngoài bây giờ giống hồi xưa chắc? Vẫn có người đồng ý uống nước bùa và gọi hồn?”
“Không phải vấn đề này, là Ngô Linh lừa dối chúng ta! Nó không học theo những gì tổ tiên truyền lại!”
“Tổ tiên, tổ tiên… tổ tiên đều nằm trong quan tài hết rồi! Nếu họ mà có bản lĩnh lợi hại như vậy, thì bây giờ xuất hiện đi! Xuất hiện xem nào!”
“Anh cả bây giờ bị bên trên chèn ép, lúc trước có cơ hội thăng chức, bây giờ chẳng phải do bị nó ảnh hưởng sao? Vốn dĩ Thị trưởng Hàn có ý cất nhắc, chẳng liên quan gì đến nó, mấy người cứ muốn gộp vào một. Nó lẽ nào có mặt mũi đến thế?”
“Im hết đi! Mấy người thì biết cái gì!”
“Ài, anh cả, em sớm đã nói rồi, Ngô Linh không đáng tin đâu.”
“Đúng thế, nếu muốn bồi dưỡng, sao không bồi dưỡng mấy đứa con cháu của chúng ta?”
Ngô Linh ngước đầu, nhìn về khoảng trời ngoài cửa sổ.
Cảnh mộng thoắt cái lại thay đổi.
Ngô Linh kéo va li hành lý, một mình bước đi trong sảnh chờ của sân bay.
Tôi ở sân bay chưa kịp ở lại một giây, liền thấy bản thân xuất hiện trong khuôn viên một trường học.
Ngô Linh đang đọc sách trong phòng, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn ra cửa sổ.
Lúc này, ngoài cửa sổ không phải trời xanh mây trắng như ở nhà họ Ngô, mà là một bức tường của tòa dạy học bên cạnh.
Nhìn qua cửa sổ phòng học có thể thấy học sinh đang đi ngoài hành lang. Có một nữ sinh dáng đi cứng ngắc, đứng lại, quay người, bước vào một phòng học.
Ngô Linh thu dọn bút sách, xuống lầu, bước sang tòa nhà bên cạnh.
Quá trình đuổi ma rất thuận lợi, cũng rất đơn giản.
Ngô Linh nhìn theo hướng ma nữ biến mất đến ngây người.
Lúc này chuông điện thoại vang lên. Tiếng chuông là một đoạn biến tấu của một khúc nhạc cổ điển có từ rất lâu trước đó. Ngô Linh lấy điện thoại từ balo, là loại điện thoại nắp gập thời trước.
Trên màn hình hiện lên số máy lạ.
Ngô Linh nghe máy, vừa “Alo” một tiếng liền đứng hình.
Chất lượng điện thoại của cô ấy ở tầm trung bình, nên tôi có thể nghe thấy tiếng phát ra từ đó.
“… Nghe nói cô rời nhà họ Ngô rồi? Có hứng thú gia nhập Phòng Nghiên cứu tôi chuẩn bị mở không? Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị. Tôi muốn làm một vài chuyện.”
Là giọng nói của Diệp Thanh.
Tôi có chút kích động.
Tâm tình kích động này có chút khó hiểu, nhưng thời khắc này, chính là thời điểm quan trọng lúc Diệp Thanh bắt đầu thành lập Phòng Nghiên cứu?
“Vì sao?” Ngô Linh hỏi.
“Cô thì cần nghiên cứu những thứ đó, tôi thì cần người giúp đỡ. Ngoài ra, cô cũng cần người giúp đỡ chứ nhỉ?” Diệp Thanh nói, “Đã lâu như vậy rồi, cô còn rời khỏi nhà họ Ngô, thì ít nhiều cũng phát giác ra được chút chuyện. Linh hồn và cơ thể của cô, không hề ăn khớp.”
Ngô Linh không nói gì.
Tôi ngạc nhiên nhìn Ngô Linh.
Cảnh mộng hoàn toàn nhảy qua những đoạn này.
Ngô Linh nhẹ giọng đáp: “Được.”
Cùng lúc Ngô Linh vừa dứt lời, quang cảnh trường học xung quanh tôi liền trở thành không gian quen thuộc của Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp.
Tôi thở phào một hơi.
Nhưng vừa quay đầu, liền nhìn thấy ba người trong phòng, tim tôi đập thình thịch.
Tôi vội vã chạy đến những phòng khác tìm kiếm.
Không có.
Hai người Nam Cung Diệu và Cổ Mạch không có ở đây.
Vậy lúc này chính là…
Tiếng chuông điện thoại vang lên, nhưng không còn là bản biến tấu đơn điệu của khúc nhạc cổ điển nữa.
Ngô Linh nghe máy.
Lúc tôi bước đến, phát hiện Diệp Thanh nghiêng đầu.
Anh ta không nhìn Ngô Linh, mà đang nhìn tôi.
Tôi bỗng có chút khẩn trương.
Nếu những lý giải trước đây của tôi về năng lực cảnh mộng không sai, thì linh hồn của tôi xuyên qua các kẽ hở của thời gian. Cũng có nghĩa là, trong thời gian Ngô Linh gia nhập Phòng Nghiên cứu, thì tôi là một “con ma nhỏ rời xa chủ nhân, không rõ tung tích”. Nếu Diệp Thanh và Ngô Linh từng trao đổi thông tin, thì tôi còn là “một linh hồn theo đuôi mà Ngô Linh cũng không biết”. Tính toán thời gian, lúc này Nam Cung Diệu gặp chuyện rồi, Diệp Thanh có lẽ đã gặp qua tôi trong sự kiện của Nam Cung Diệu kia.
Nếu thế phải giải thích thế nào?