Thanh niên vẻ mặt lo lắng, nhắc nhở: “Ông Ngụy, cô Ngô nói chỉ có ba phút thôi.”
Ông Ngụy gật đầu lia lịa, thúc giục người hầu đẩy nhanh xe lăn, để bản thân tiến gần về phía hai hồn ma kia.
Một người và hai ma ôm nhau khóc lớn.
Tôi nhìn về phía Ngô Linh.
Mắt cô ấy vẫn trắng dã, cơ thể với tạo hình giống con gà trống đứng một chân, con dao được đặt trên hai tay.
Môi cô ấy động đậy như đang đếm số gì đó.
Chớp mắt ba phút trôi qua.
Chân Ngô Linh hạ xuống, đứng thẳng, miệng nói câu gì đó, đột nhiên giơ dao trong tay lên, chém hai nhát.
Đầu lợn và đầu dê bị chém làm hai, từ hộp sọ của chúng có thứ gì đó bay ra.
Hai linh hồn kia bị kéo đi, nhập vào hai thứ kia rồi bay vút lên, hòa vào trần nhà rồi biến mất.
Ông Ngụy gào khóc nức nở, rồi ngất lịm.
Còn Ngô Linh, toàn thân mất sức quỳ trên mặt đất, mắt hồi phục lại như thường, chớp chớp vài cái rồi nhắm lại.
Cô ấy vừa ngất, cảnh mộng của tôi lại xuất hiện sự chấn động mạnh.
Trong khoảnh khắc, tôi nhìn thấy cảnh ông Ngụy để lại di chúc, cảm tạ Ngô Linh và cảnh ông già họ Ngô đưa Ngô Linh ra vào những căn biệt thự khác.
Ngô Linh không ngừng tiếp nhận công việc, không ngừng triển khai pháp thuật.
Sắc mặt cô ấy ngày càng nhợt nhạt, mắt càng ngày càng đen.
Tôi ý thức được, cảnh mộng này rất nhanh sắp đến hồi kết rồi, tiếp theo có lẽ là…
Diệp Thanh!
Cảnh mộng như đang lướt nhanh đột nhiên bóp phanh gấp, tuy thân hình có chút khác biệt, nhưng khuôn mặt như bị làm nhòe khiến tôi nhanh chóng xác định được thân phận của đối phương.
Đặc biệt khi đối phương hơi nghiêng đầu, tôi liền cảm nhận có ánh mắt đang nhìn mình.
Quả nhiên, Diệp Thanh có thể nhìn thấy tôi.
Nhưng vì sao Ngô Linh không nhìn thấy?
Tôi nhìn về phía Ngô Linh ở kế bên.
Ngô Linh chỉ nhìn Diệp Thanh một cách lịch sự, chào hỏi, rồi lịch sự đưa tay ra, tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Ngô Linh.”
Đầu Diệp Thanh hơi động, có lẽ lại nhìn về phía Ngô Linh, cũng đưa tay ra: “Tôi là Diệp Thanh. Không ngờ cách một trăm năm sau nhà họ Ngô ở Thanh Châu lại xuất hiện nhân tài.”
Diệp Thanh như đang hỏi han, nhưng trong giọng nói đầy vẻ trào phúng.
Ngô Linh không có phản ứng gì, ông già họ Ngô đi cùng thì nhíu mày bất mãn.
Hai người bọn họ dường như cùng được mời đến để giải quyết một việc quái dị.
Mà căn biệt thự nghỉ dưỡng trong cảnh mộng lúc này, âm khí ngập tràn. Cảnh sắc núi, hồ xung quanh như bị phủ lên một tấm sa mỏng màu xám.
Người dẫn đường là một vị trung tuổi với vẻ mặt lo lắng bất an, lúc trước có giới thiệu là chủ quản nơi này.
Ông ta dẫn hai người tiến vào phòng khách của biệt thự, bên trong có không ít người, nhiều người còn ăn mặc rất kỳ quái.
Tôi nhìn đến thất thần, đột nhiên có cảm giác như bản thân lạc vào một dị không gian khác, hoặc chạy nhầm đến trường quay của một bộ phim truyền hình nào đó.
Hòa thượng, đạo sĩ còn chấp nhận được; có mấy người ăn mặc vô cùng kỳ dị, khó mà hiểu được đang diễn ra chuyện gì. Người nổi bật nhất là kẻ với cái đầu trọc lốc bóng loáng, rồi cánh tay trần trụi, hoàng loạt những khuyên, lỗ, còn cả vòng vèo các kiểu, trông vô cùng kỳ quái.
Lúc Ngô Linh và Diệp Thanh bước vào, có người liếc mắt nhìn qua, cũng có người chẳng thèm quan tâm.
Tôi chú ý thấy, ngoài Diệp Thanh hồi nãy, thì những người kỳ quái nơi này không kẻ nào để ý đến tôi. Có thể là không nhìn thấy, cũng có khả năng không để tôi vào mắt như đối với Diệp Thanh và Ngô Linh. Chuyện này tôi cũng không chắc chắn lắm.
Ông già họ Ngô cố bày ra vẻ đức cao vọng trọng, nhưng trong đám người này đã có hai người cao tuổi, kẻ nào cũng có phong phạm hơn hẳn ông ta.
Lúc gặp mặt, Diệp Thanh và Ngô Linh còn chào hỏi, nhưng đám người ở đây lại chẳng ai để ý đến Ngô Linh.
Người khuyên lỗ đầy mình đứng dậy, chiều cao ít nhất hai mét, đem lại cảm giác bức bách.
Hắn ta bước đến trước mặt Diệp Thanh, nhìn xuống, ồm ồm nói: “Cậu chính là kẻ mang mệnh Thiên Sát Cô Tinh? Không phải cậu đang làm việc cho Chính phủ à? Còn chạy ra ngoài kiếm thêm?”
Trên mặt đeo đầy vòng khuyên của hắn ta đầy vẻ mỉa mai.
Diệp Thanh ngước đầu lên, bình tĩnh nói: “Lần này tôi đến theo chỉ đạo của Chính phủ. Nơi đây là khu du lịch cấp quốc gia, đã mất ba mạng người rồi, còn gây ra dịch bệnh cho nhiều người, nên Chính phủ cử tôi đến giải quyết. Nếu Ninh Quốc Vĩ không thể nhanh chóng xử lý, hoặc nói cách khác, các người không thể nhanh chóng giải quyết, tôi sẽ ra tay dọn dẹp nơi này.”
“Dọn dẹp?” Kẻ đầu to ha ha cười lớn, “Cậu có thể lái máy xúc? Hay có thể làm nổ sập? Đội thi công đang đi sau cậu à?”
Gã đó còn cố ý làm động tác dõi nhìn về phía xa, rồi lại bật cười lớn.
Những người khác không cười.
Những kẻ lúc trước giả vờ không nhìn thấy Diệp Thanh bước vào, giờ cũng ngẩng đầu lên, chau mày nhìn Diệp Thanh.
“Bây giờ Ninh Quốc Vĩ đang ở đâu?” Diệp Thanh không để ý đám người kia nữa, mà quay sang hỏi người chủ quản.
Chủ quản run rẩy nói: “Ông Ninh đang đợi các vị. Giờ tôi sẽ đi mời ông Ninh.”
Vẻ mặt tên to con hung tợn.
Ngô Linh khách sáo nói: “Vậy làm phiền ông rồi.”
“Đâu có, đâu có…” Chủ quản hết sức sợ hãi, rồi chạy vụt đi.
Diệp Thanh tìm chỗ trống ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần.
Còn Ngô Linh đi vòng quanh phòng khách, xem xét tình hình.
Tên to con như còn muốn nói gì đó, thì nghe thấy tiếng ho khẽ của một trong hai người già trong đám người.
Không khí trong phòng đột nhiên yên tĩnh lạ thường.
Ánh mắt tên to con lóe lên, hừ nhẹ rồi trở lại chỗ ngồi.
Tôi tò mò nhìn quanh, quan sát từng người một.
Nói thực, tôi nhìn không thấu thực lực của bọn họ. Bọn họ cũng chẳng phải ma quỷ, nhưng vẫn tỏa ra âm khí và ác ý. Nếu chỉ nhìn vào cách ăn mặc, trong này còn có tên béo phì mặc quần yếm, trên cổ đeo một chuỗi vòng vàng lớn. Tạo hình này chẳng có gì giống một cao nhân. Nhưng tên béo tai to mặt lớn này có thể chiếm một nửa ghế sofa mà không kẻ nào ý kiến gì, đủ thấy bản lĩnh không thể khinh thường.
Còn ông già vừa ho hồi nãy, hai tay cầm một quải trượng to lớn màu đen, như được làm từ một cành cây thô cứng, ngoại hình cũng rất khác biệt, y hệt xác chết trang điểm quá đà trong phòng xác. Nhưng ông ta càng bá đạo hơn tên béo kia, một mình ngồi giữa một chiếc sofa khác, hai bên ít nhất có thể ngồi thêm bốn người nữa, nhưng không kẻ nào dám ngồi ngang hàng với ông ta.
Một người khác là một bà già, ăn mặc giống một phụ nữ nông thôn, ngồi trên chiếc sofa đơn, gác chân chữ ngũ, gân cốt còn rất tốt. Trong tay cầm một chuỗi hạt Phật loại một trăm linh tám hạt. Chăm chú nhìn kĩ, tôi ngạc nhiên phát hiện, đó không phải hạt Phật, mà là từng hạt từng hạt hổ phách, hơn nữa trong mỗi hạt còn giam một con trùng hình dạng quái dị.
Tôi bỗng thấy những chuyện quái dị mình từng trải qua, so với những gì đang nhìn thấy đây thì chẳng khác gì sông suối gặp biển lớn.
Nghĩ lại, tôi lại thấy suy nghĩ của mình không đúng. Những chuyện tôi gặp phải có lẽ mới là chuyện lớn, nên mới không thấy những kẻ này ra mặt, giống hệt Huyền Thanh Chân Nhân, không biết trốn trong góc nào, rồi để những kẻ không biết mức nguy hiểm của sự việc như tôi lao đầu vào giải quyết.
Vậy chuyện lần này thì sao?
Đến đoạn này, cảnh mộng phát với tốc độ bình thường, là do đây là lần đầu tiên Ngô Linh và Diệp Thanh gặp nhau sao?
Tôi nghĩ lại vấn đề chính, quay đầu nhìn Ngô Linh và Diệp Thanh.
Hai người không hề có chút giao lưu nào. Ngô Linh cũng chỉ xem qua tình hình căn biệt thự mà không hề tỉ mỉ quan sát, rồi quay về đứng cạnh ông già họ Ngô.
Ông già họ Ngô không tìm vị trí ngồi xuống, mà đứng vào một góc tường chật hẹp.
Lúc Ngô Linh quay lại, ông ta vội vã ra hiệu.
Ngô Linh khẽ lắc đầu.
Mặt ông già họ Ngô đầy thất vọng.
Tên to con dường như chú ý đến tình hình bên này, cười xì một tiếng, khiến ông già họ Ngô đỏ mặt tím tai, Ngô Linh thì vẫn bình thường như không.
Tiếng bước chân truyền từ ngoài vào, không lâu sau, một người đàn ông tầm bốn năm mươi tuổi với bộ dạng một người thành đạt bước vào phòng khách, chủ quản kia cũng đi theo sau, giới thiệu ông ta và mọi người trong phòng.