Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 907: Không linh hồn (6)




“Khụ khụ!”

Cô gái nằm trên giường họ ra máu, sắc mặt trắng bệch. Những người vây quanh giường lo âu, lòng nóng như lửa đốt.

Qua cách ăn mặc của họ, tôi đại khái có thể đoán ra được, người phụ nữ ăn mặc quý phái kia có lẽ là người thân của cô gái. Còn những người khác, hoặc già hoặc trẻ thì chắc là nô bộc trong gia đình này.

Những gì họ nói tôi vẫn không hiểu và tôi cũng đang không biết phải làm sao.

Đối tượng nhập vào trong cảnh mộng này là con búp bê sứ kia và chắn chắn là nó có liên quan đến Ngô Linh. Tôi không thể cứ thế mà tiêu diệt nó được. Nhưng tôi cũng không tin rằng, Ngô Linh sẽ làm tổn thương đến cô gái trẻ kia và tỏa ra luồng khí hắc ám như thế.

Trong lúc tôi đang lúng túng, thì các nô bộc cúi đầu chào một người đang đi vào.

Tôi quay lại, khá bất ngờ khi nhìn thấy một người đàn ông trung niên. Ông ta mặc trường bào màu xanh nước biển, dùng trâm gỗ để cài búi tóc. Ông ta còn để râu dài, người gầy gò, nhưng thần thái nhìn vào lại quắc thước, mỗi bước chân đều vững vàng thong thả.

Hình ảnh này thật sự là khuôn mẫu của các cao nhân xuống núi trong phim truyền hình.

Những người trước mắt tôi bắt đầu nói chuyện.

Tôi cứ ngỡ người đàn ông đó là thầy thuốc, nhưng hình như ông ta không hề có biểu hiện sắp bắt mạch cho cô gái.

Đảo mắt qua một lượt, ánh nhìn ông ta dừng lại ở con búp bê sứ.

Tim tôi đập thình thịch.

Người đàn ông trung niên chỉ tay vào búp bê sứ, rồi bảo những người khác lùi lại.

Ông ta chầm chậm bước đến, tay kết ấn. Hình thái chồng chéo phức tạp của ấn quyết này, e là người bình thường khó lòng mà làm được.

Tôi vô cùng hồi hộp, nhưng dẫu sao thì mọi chuyện cũng đang tiến triển theo chiều hướng tốt. Nụ cười tà ác méo mó trên khuôn mặt búp bê sứ đã trở nên hiền hòa. Các nước màu trên mặt nó bị trôi đi một ít, nên nụ cười ấy không được trọn vẹn lắm, có điều chuyện ấy không hề làm ảnh hưởng đến cảm nhận của người ta với nó.

Những người khác reo hò, có người còn trỏ tay chỉ cô gái đang nằm trên giường.

Hơi thở cô gái đã bình ổn, sắc mặt hình như dần hồng hào trở lại. Người phụ nữ tựa hồ là người nhà của cô gái cúi rạp đầu trước người đàn ông trung niên, khóe mắt rớm lệ bày tỏ lòng biết ơn.

Ông ta khoát tay, sắc mặt vẫn rất nghiêm nghị, rồi nói gì đó.

Tôi thở hắt ra một hơi.

Xem ra Ngô Linh không sao nữa rồi. Tiếp theo là…

Người phụ nữ đột nhiên nổi giận đùng đùng, lớn tiếng nói gì đó.

Tôi ngạc nhiên quay đầu.

Một vài người trong nhóm người hầu đang tập trung trong gian phòng chạy ra ngoài.

Người phụ nữ mời người đàn ông trung niên đi ra ngoài.

Tôi nhìn búp bê sứ một cái, rồi theo ông ta đi ra.

Tuy rất lợi hại, nhưng ông ta không hề nhìn thấy tôi.

Tôi cũng không biết việc có thể nhìn thấy sự khác biệt của tôi có phải là để thử năng lực của một người hay không, hay chỉ là một chuyện tùy thời tùy lúc nào đó. Nhưng trong tình huống không rõ này, người có bản lĩnh không nhìn thấy tôi, cũng khiến cho tôi yên tâm phần nào.

Tôi đi theo ông ta đến phòng khách.

Người đàn ông trung niên và người phụ nữ ngồi đối diện nhau, uống trà nói chuyện, có điều tôi chẳng hiểu họ nói gì.

Lát sau, đám người hầu đã trở lại.

Họ lôi theo một người phụ nữ đang không ngừng vùng vẫy như lôi một con chó. Cô ta ăn mặc xem ra cũng đẹp đẽ, ít nhất thì nhìn chẳng giống người hầu chút nào.

Người phụ nữ đang ngồi trong phòng khách một lần nữa nổi trận lôi đình, bước ra khỏi phòng, đứng trên bậc thềm nhìn xuống cái người phụ nữ kia đang bị đè trên đất.

Họ nói với nhau gì đó.

Giọng của người phụ nữ kia rất bén nhọn, còn người phụ nữ còn lại thì rất trầm ổn.

Tôi có cảm tưởng như mình đang xem một vở kịch nước ngoài, chỉ xem mà chẳng hiểu họ nói gì cả. Điều này khiến tôi cảm thấy khá đau đầu.

Người phụ nữ quay phắt người lại, chắp tay với người đàn ông trung niên, nói một câu gì đó.

Người phụ nữ bị lôi đến kia lớn tiếng kêu la bên ngoài.

Người đàn ông trung niên gật đầu, bước ra khỏi phòng khách, đến trước mặt cô ta, vẫy tay áo rồi lên tiếng nói gì đó.

Sắc mặt cô ta bỗng tái xanh, ánh mắt hiện lên vẻ khiếp sợ.

“… Ngô gia ở Thanh Châu...”

Người đàn ông trung niên nói một tràng, nhưng tôi chỉ nghe ra mấy từ đó.

Nhà họ Ngô? Thanh Châu?

Đúng như nghĩa mà tôi hiểu sao?

Nhưng mà, Thanh Châu? Kiến thức về lịch sử của tôi cũng không tốt lắm, chẳng có chút ấn tượng gì đối với địa danh này cả. Ít nhất thì trong các sự kiện lịch sử quen thuộc, không hề xuất hiện địa danh này.

Nhưng không còn nghi ngờ gì, Thanh Châu và cả nhà họ Ngô, đều rất nổi tiếng ở đây.

Người phụ nữ kia tựa như cờ mất gió, lập tức rũ xuống, cất giọng thảm thiết van xin, không ngừng dập đầu.

Người thân của cô gái trước đó kia lại nói gì đó, người đàn ông trung niên gật đầu, rút trong tay áo ra một lá bùa, giao cho đối phương.

Đối phương bỏ lá bùa vào trong ly nước, rồi đưa cho người hầu.

Người phụ nữ đang van xin thảm thiết kia bị túm lại và tách miệng ra, bị đổ ly nước đã hòa tan lá bùa kia vào.

Cảnh tượng này tựa như một hình thức trừng trị mê tín dị đoan nào đó.

Ngay sau đó, người phụ nữ bắt đầu nôn ra máu, sắc mặt tái xanh, hơi thở mỏng như tơ. Trạng thái hiện tại của cô ta khá tương đồng với trạng thái trước đó của cô gái nằm trên giường.

Nếu như bản thân tôi không phải ở trong trạng thái này, thì tôi sẽ cho rằng trong lá bùa có tẩm chất cực độc. Những chắc chắn đây không phải là chất độc, mà là một loại pháp thuật. Thứ mà cô gái trước đó gặp phải, cũng là do trúng một loại pháp thuật nào đó.

Dù đã biết hiện tượng quái dị là có thật, nhưng chuyện này cũng khiến cho tôi có một cảm giác khó tả. Cũng giống như cuộc chiến giữa người của Cát Gia Mộc và Mạc Vấn vậy, nó khác hẳn về bản chất so với bị ma ám.

Chắc cũng như… sự khác biệt giữa bom nguyên tử và súng lục vậy.

Tôi hoang mang mất vài giây thì nhìn thấy người đàn ông trung niên hình như đang lên tiếng cáo từ.

Người phụ nữ kia đã bị lôi đi, trên mặt đất còn lưu lại những vết máu li ti.

Người đàn ông trung niên giẫm lên trên một vệt máu, rồi đột ngột quay lại nói gì đó, khiến người phụ nữ gật đầu lia lịa, rồi ông ta quay người đi thẳng về phòng của cô gái.

Tôi vội vàng theo sau, rồi trông thấy ông ta đưa tay lấy con búp bê bằng sứ cho vào tay áo rộng thùng thình.

Tâm tư của tôi lập tức trở nên rối bời.

Xem ra tôi không hề nghe nhầm, nhà họ Ngô ở Thanh Châu, chí ít mấy chữ “nhà họ Ngô” tôi không hề nghe nhầm.

Người đàn ông trung niên cáo từ rời đi, đương nhiên tôi cũng đi theo ông ta.

Nhưng chưa được bao lâu, thì tôi nhận ra cảnh vật xung quanh đã biến đổi.

Búp bê sứ được người đàn ông trung niên đặt lên một chiếc kệ chứa đồ cổ, xung quanh còn có những món đồ kì lạ cổ quái khác.

Cảnh này khiến tôi không khỏi nhớ đến hàng đống thùng giấy trong Phòng Nghiên cứu.

Đặt con búp bê sứ xong xuôi, người đàn ông trung niên đi ra ngoài.

Chỗ này hình như là một nhà kho, không có cửa sổ, cửa vào cũng làm bằng gỗ, ven mép còn được bọc kim loại.

Người đàn ông trung niên đóng cửa lại, toàn bộ nhà kho trở nên tối đen như mực.

Đột nhiên tôi cảm thấy có gì đó rất kì lạ.

Hình như trong bóng tối, có rất nhiều đôi mắt, rất nhiều đôi tai và cũng có rất nhiều thứ có ý thức bừng sống dậy, chú ý đến tôi.

Tôi ngơ ngác nhìn quanh, nhưng ở đây không có nổi một tia sáng, chỉ nhìn thấy bóng tối mà thôi.

Là cái gì?

Hay chỉ là ảo giác của tôi khi đứng trong chỗ tối?

“Hi hi hi hi…”

Tiếng cười vang vọng trong bóng đêm.

Tôi cảm thấy mình giống như bị ai đó dùng kim chích cho một cái, suýt chút nữa là nhảy dựng lên.

“Lại có ma mới hả?”

“Ê, ma mới, mày là thứ gì vậy?”

“Mọi người có ai nhìn thấy được hình dạng của ma mới chưa?”

“Ai mà biết, tôi có mắt đâu.”

“Tôi ngửi thấy mùi máu đấy!”

“Tôi nhìn thấy rồi, do Ngô Dịch đem vào đây đó”

“Ngô Dịch à, trong thế hệ này của nhà họ Ngô thì ông ta là người xuất sắc nhất đấy.”

“Ôi chao, xuất sắc nhất một thế hệ thì ăn nhằm gì? Ngô gia càng ngày càng thụt lùi rồi.”

“Hi hi hi hi… Họ vẫn chưa nhận ra điều đó cơ.”

“Đúng đấy, có nhận ra đâu.”

Tôi “nghe” thấy rất nhiều giọng nói, già trẻ trai gái đủ cả, giọng điệu cũng khác nhau.

Không còn nghi ngờ gì nữa, ở trong căn phòng này, có rất nhiều thứ có ý thức, có tư tưởng, thậm chí có cả tính cách riêng.

Không phải ma, mà là linh hồn.