Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 905: Không linh hồn (4)




Tôi cảm thấy rất buồn nôn, nhưng đồng thời lại có loại cảm giác nhẹ nhõm.

Người phụ nữ đột nhiên phản công, phải chăng là cô ấy đã hồi phục lại trí nhớ của Ngô Linh rồi? Cô ấy là Ngô Linh ư? Có lẽ là nửa chừng đã xảy ra sai lầm gì đó, có thể nhà họ Ngô mà người phụ nữ vừa nói đã làm gì đó với Ngô Linh.

Nhưng bây giờ Ngô Linh đã quay về rồi, chỉ cần cô ấy rời khỏi thân thể của Trần Hiểu Khâu, quay lại thân thể của chính mình, thì tôi sẽ dùng năng lực của mình để cứu sống cô ấy và Trần Hiểu Khâu…

Tôi chỉ cảm thấy trước mắt mọi chuyện đã sáng tỏ, mây đen trôi qua thì ánh sáng sẽ ló dạng, sau cơn mưa trời lại sáng.

Bỗng, tôi chú ý thấy Diệp Thanh đứng gần người phụ nữ nhất đột nhiên lùi lại.

Tôi vẫn chưa kịp phản ứng gì thì đã thấy cô ấy quay người, nhìn Diệp Thanh một cách lạnh lùng.

Thân thể của Diệp Thanh đột ngột biến mất.

Người phụ nữ lại giơ tay lên, lần này thì cô ấy không vẽ vòng tròn nữa mà chỉ chấm chấm gì đó trên không khí.

Tôi cảm thấy mặt mình đau rát, có máu ấm đang chảy xuống.

Trần Dật Hàm liền đẩy tôi xuống đất.

Rầm!

Choang!

Loảng xoảng!

Lúc ngã xuống đất, đầu tôi có chút mơ màng, chỉ có thể nghe thấy tiếng động không ngừng truyền đến từ xung quanh.

Trần Dật Hàm lại đẩy tôi, để tôi bò lên phía trước, còn bản thân anh ta thì lật tung bàn trà và đẩy ghế sofa qua một bên, tựa hồ muốn tạo một lá chắn.

Bên Cổ Mạch và Nam Cung Diệu cũng rất thảm hại, Cổ Mạch mắng một câu rồi trốn sau ghế sofa, cố gắng thu nhỏ mình lại.

“Chuyện này là sao đây? Diệp Tử, cậu rốt cuộc là có kế hoạch hay không?” Cổ Mạch gào lên.

Người phụ nữ đó tựa hồ không phải muốn tấn công chúng tôi, nhưng cũng không hề có ý nghĩ nương tay với những người vô tội.

Tôi cũng chẳng rõ bằng cách nào mà cô ấy có thể làm được như vậy, chỉ biết rằng những nơi cô ấy chỉ vào thì sẽ chịu một lực tấn công vô hình rất lớn.

Thực lực mạnh như vậy làm cho tôi cảm thấy như đang xem một cảnh phim kĩ xảo kì dị nào đó.

“Cô ấy tại sao lại…” Tôi đang muốn cất lời, liền nghĩ ngay tới những linh hồn mà tôi đã gặp phải.

Trong hồ sơ, tôi cũng đã nhìn thấy linh hồn mang hình dáng con gái ở thôn Núi, mặc dù trầy trật một thời gian nhưng sau khi sức lực được hồi phục, lật tay cũng có thể thiêu rụi được một ngọn núi. Trước đó tôi cũng đã từng đấu với trò chơi kia, cũng không hề yếu một chút nào, làm cho một cô gái trẻ rất bình thường vung rìu giết chết Thiên Nhất Chân Nhân đã sống mấy trăm năm.

Sức mạnh mà người phụ nữ này đang sử dụng, mặc dù cách thức rất quỷ dị, nhưng dường như cũng không quá mức kinh ngạc.

Tôi quan sát xung quanh, nhưng không hề thấy bóng dáng của Diệp Thanh đâu.

Lại là một tiếng “rầm”.

Bức tranh treo trên tường của Phòng Nghiên cứu đã đầy lỗ hổng, hiện tại lại bị đánh rớt xuống, khung tranh đều bị vỡ nát hết.

Tôi nghe thấy tiếng bước chân, người phụ nữ này dường như đang bước vào bên trong.

“Bây giờ phải làm sao đây?” Tôi bất lực hỏi.

E rằng không thể trực tiếp giết cô ấy, cho dù có thể thì nhất thời cũng không có cách.

Làm thế nào để ngăn chặn cô ấy đây?

Cổ Mạch từ đầu bên kia ghế sofa bò đến, vươn tay kéo cánh tay của tôi.

“Nhanh nhẹn chút đi! Cậu còn ngẩn ngơ gì nữa! Mẹ ơi, tại sao một tên ngốc như cậu lại có năng lực mạnh mẽ như thế chứ? Ông trời có phải là muốn chơi trò công bằng không, hay là tác dụng phụ của năng lực khiến cho IQ bị giảm sút?” Cổ Mạch lảm nhảm một hồi rồi lại kéo tôi đến phía trước ghế sofa.

Cơ thể của Ngô Linh vẫn được đặt ở đây, những đòn tấn công của người phụ nữ đều không đánh đến cô ấy.

Tôi chợt phản ứng kịp, lập tức chìa tay chạm vào Ngô Linh.

Cổ Mạch đang đứng bên cạnh tôi lại đột nhiên đẩy tôi một cái.

Rầm!

Sofa bị đánh trúng tạo nên một lỗ thủng.

Tim tôi đập thình thịch, muốn bỏ chạy, nhưng lại phát hiện cơ thể của mình dường như bị một thứ gì đó khống chế, trong phút chốc lại bị kéo đi, nằm yên dưới đất không thể nào cử động được.

Tôi nhắm mắt lại, miễn cưỡng nhìn vào sợi dây thừng màu vàng đang buộc chặt tôi lúc này

Đây rốt cuộc là thứ gì?

Phương thức tấn công của người phụ nữ thật sự làm cho người khác khó mà lường trước được, phải làm cách nào mới có thể tránh được đây?

Người phụ nữ bước đến phía trên đầu tôi.

Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy cô ấy cũng đang nhìn xuống.

Cái biểu cảm lạnh lùng ấy...

Lòng tôi bất chợt có một dự cảm không tốt.

“Anh đã hại chết rất nhiều người.” Người phụ nữ nhẹ giọng nói.

Tôi sững sờ, phản ứng đầu tiên giống như Cổ Mạch thường nói, loại người như chúng tôi đời trước đã làm rất nhiều chuyện phóng hỏa giết người.

Nhưng người phụ nữ rất nhanh đã nói đến hai cái tên.

Tôi mất hai giây mới nhớ ra là tên của vợ con Lý Tinh Phương, không nhịn được mà cảm thấy hoang mang.

Người phụ nữ bắt đầu đọc danh sách tên, là tên của các cô gái, đều là người tôi gặp trong chuyện quái dị.

Một trong số đó tôi không cách nào cứu được, còn một số khác lại là ác ma bắt đầu mọi việc.

Người phụ nữ ngẩng đầu lên, liếc nhìn xung quanh: “Các người cũng vậy....”

Tôi bất chợt ý thức được tình huống không tốt.

Diệp Thanh cũng đã từng nói, linh hồn nếu như bị ác hóa....

Căn cứ để đưa ra phán quyết của người phụ nữ đã thay đổi rồi!

“Thế này cũng nhanh quá rồi đấy… Diệp Tử! Cậu chơi với lửa rồi!” Cổ Mạch gào lên.

Tôi cũng không biết anh ta nôn nóng thật hay là đang nói đùa.

Người phụ nữ lại chẳng hề có chút phản ứng nào, cúi đầu xuống, giơ lên một ngón tay chỉ vào tôi.

Tôi chỉ cảm thấy nhịp tim cùng hô hấp của mình đều ngừng lại.

Sắp chết rồi ư?

Không…

Nếu chết như thế này…

“Tên ngốc này. Cậu đã gặp cô ta rồi! Mau đi vào cảnh mộng!” Giọng nói Diệp Thanh đột nhiên vang lên.

Người phụ nữ quay đầu.

Tôi bỗng ý thức được gì đó, nhưng trước khi phản ứng kịp thì thân thể hình như đang cử động.

Tôi nghe được một số âm thanh kỳ lạ.

Khó mà hình dung được đây là âm thanh gì, tôi trước giờ chưa từng nghe qua.

Xúc cảm, không, năm giác quan của tôi đều trở nên kỳ lạ.

Nhiệt độ xung quanh đang tăng cao, một lát sau tôi dường như là đã biến thành một hình dạng khác.

Hiện tại chắc có lẽ tôi đang ở trong cảnh mộng.

Tôi tách ra khỏi đối tượng mà tôi đang nhập vào!

Thân thể của tôi nghiêng một cái, cả người liền ngã xuống đất.

Tôi kinh ngạc phát hiện, cơ thể mình hiện giờ vẫn bị trói bởi một sợi dây thừng màu vàng, một sợi dây thừng trói chặt cổ và hai tay.

Tôi quay đầu lại nhìn về phía sau, thấy trên kệ bày rất nhiều búp bê sứ. Mỗi con đều nhẵn bóng, trắng noãn, chỉ có một con là có ngoại hình thô ráp.

Cái gì?

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi vẫn chưa hiểu rõ tình hình trong cảnh mộng.

Có một người ăn mặc trang phục cổ đại giẫm lên thân thể của tôi đi đến trước cái kệ, đem mấy chục con búp bê sứ đặt vào trên tấm gỗ trong tay, nhấc tấm gỗ lên rồi lại lần nữa giẫm vào người tôi đi qua.

Tôi không hề cảm thấy đau đớn, nhưng bị người khác giẫm lên như vậy thì trong lòng cảm thấy rất kỳ quái.

Tôi cố gắng xoay người, nhưng động tác cử động như sâu róm tôi cũng không làm được, chỉ có thể nằm thẳng trên mặt đất.

Lại có người vào lấy những con búp bê sứ kia.

Tôi lại bị giẫm lên hai lần, đợi người này đi xa, thì thân thể của tôi bị một sức mạnh nào đó kéo đi.

Tôi thật sự bất lực.

Nhưng tôi không có cách nào để thoát khỏi sợi dây thừng trên người. Thử cũng đã thử rồi, năng lực của tôi hoàn toàn vô dụng với sợi dây này. Không phải là đang bị một vật nào đó cản trở, cũng chẳng phải đối phương đã truyền sức mạnh vào sợi dây làm ngăn cản sức mạnh của tôi, mà chính là sợi dây này có gì đó rất kỳ quái. Sợi dây này không phải là một dạng thực thể nào đó, cũng chẳng có ý thức, cho nên năng lực của tôi hoàn toàn không có tác dụng với nó.

Tôi bị kéo đi một đoạn, cũng hiểu ra đối tượng tôi nhập vào lần này là một trong những con búp bê sứ kia.

Nhưng mà…. Chẳng lẽ những con búp bê sứ cao tầm 10cm này là… Ngô Linh? Còn thời đại này, cũng không đúng lắm nhỉ?