Cách một lớp cửa kính, một bên là trời mưa to, còn một bên là căn phòng nóng bức.
Đám người vừa nãy bước vào cửa hàng, giờ lại như kẻ điên mà xông ra ngoài.
Tôi suýt chút nữa là bị cái cửa đụng phải, may mà đã kịp lùi một bước. Nhưng vẫn bị nhóm người như đàn ong vỡ tổ kia đâm vào.
Trần Dật Hàm bên cạnh kéo tôi lên xe.
Sau khi lên xe, tôi mới phải ứng lại, điện thoại trong tay vẫn chưa ngắt.
Cổ Mạch ở đầu dây bên kia vẫn chưa thấy lên tiếng gì. Nhưng tôi nghĩ, với thính lực của anh ta, thì anh ta có lẽ cũng nghe được tám chín phần tình huống bên này rồi.
Tôi nhìn đám đông lộn xộn bên ngoài, sau đó gọi tên Cổ Mạch.
“… Chúng tôi chuẩn bị đến Phòng Nghiên cứu.” Giọng Cổ Mạch cứng đờ.
Tôi sững sờ.
“Phòng Nghiên cứu? Các anh chuẩn bị đi Phòng Nghiên cứu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Tôi có một dự cảm không lành.
“Cậu nói đúng, đó là tiếng của Linh.” Cổ Mạch rất bình tĩnh.
Tôi há mồm, định nói nhưng chẳng biết nói gì, hàm dưới có chút nhức mỏi, giống như có ai đang bóp chặt lấy, thậm chí cả cổ cũng bị siết chặt.
“Bọn họ muốn đi Phòng Nghiên cứu?” Trần Dật Hàm ngồi ở ghế lái hỏi một câu.
Tôi ngơ ngác gật đầu.
Trần Dật Hàm đã khởi động xe rồi.
Đám người trong cửa hàng tiện lợi muốn đi nhờ xe, nhưng Trần Dật Hàm từ chối một cách thẳng thắn.
Kĩ thuật lái xe của anh ta rất tốt, chất lượng xe cũng rất tốt, linh hoạt mà xuyên qua hiện trường tai nạn, rất nhanh đã thoát khỏi đám người kia, chạy về phía thôn Sáu Công Nông.
Cổ Mạch cúp máy, điện thoại tôi báo có tin nhắn.
Nhóm Tí Còi đang rất sốt ruột. Cái loại tai nạn đang ập xuống thành phố Dân Khánh, họ đương nhiên cũng cảm giác được.
Gã Béo nói, Tiết Tĩnh Duyệt ngay cả ra khỏi nhà cũng không được, khóa cửa nhà cô ấy bị hư rồi, cô ấy đang bị nhốt trong phòng.
Điều này có nghĩa bên ngoài tràn đầy nguy hiểm.
Tôi không cảm thấy người phụ nữ kia đang giết người vô tội. Cố ấy có tiêu chuẩn riêng của bản thân. Hơn nữa cô ấy là linh hồn, là linh hồn được sinh ta từ ý niệm của con người. Ban đầu, ý niệm này có thể là muốn giải oan, muốn trừng phạt kẻ giết người, nhưng sau đó thì sao?
Người của Thanh Diệp đều rất chắc chắn rằng linh hồn sẽ ác hóa. Sớm hay muộn thì cũng sẽ biến thành oán hận loài người, bắt đầu sát hại, báo thù con người.
Theo sự hiểu biết của tôi, đây càng giống như một cuộc cạnh tranh giống loài hơn. Chúng ta tạo ra linh hồn, đồng thời chúng ta cũng có thể tiêu diệt họ một cách dễ dàng. Nên vì sinh tồn thì họ đương nhiên không thể ngồi yên.
Khi bọn họ được sinh ra thì họ sẽ càng ngày càng mất đi kiểm soát, dần dần sinh ra ý tưởng độc lập.
Nếu như linh hồn này là Ngô Linh, hoặc liên quan đến Ngô Linh…
Nghĩ đến đây tôi liền cảm thấy đau đầu.
Nếu thế thì tôi không thể tùy tiện tiêu diệt cô ấy được.
Hơn nữa bây giờ tôi cũng không có cách nào tiêu diệt được.
Trước đó tôi đã thử rồi, tôi căn bản không thể chạm vào được bản thể của người phụ nữ đó. Tôi không biết đây có phải là khoảng cách giữa năng lực hay không, hay là linh hồn vốn đặc biệt, không thể dùng cách này để tiêu diệt được. Nếu tiêu diệt linh hồn… Vật chứa… Vật chứa của người phụ nữ đó là thân thể của Trần Hiểu Khâu!
Chuyện này đã không còn cách nào rồi.
Tôi cảm thấy con đường phía trước quá gập ghềnh, nhìn không thấy cuối.
Trần Dật Hàm vẫn âm trầm, tăng tốc độ đến mức cao nhất, chạy như bay qua cơn mưa bão.
Không bao lâu đã đến thôn Sáu Công Nông.
Bên trong rất yên tĩnh, giống như là một khu dân cư bỏ không.
Nhưng trên các tòa lầu vẫn có đèn sáng, chứng tỏ nơi đây vẫn có người sống.
Bảo vệ vốn có ý định ngăn cản chúng tôi, nhưng sau khi Trần Dật Hàm đưa ra giấy chứng nhận thì bảo vệ liền bất an mà bỏ qua.
“Bên trong khu dân cư bây giờ thế nào?” Trần Dật Hàm hỏi.
“Xe cứu thương vừa mới đi, ngoài bà ấy ra thì không còn ai bị thương nữa. Người nhà đã đi cùng bà ấy đến bệnh viện rồi.” Bảo vệ nói.
Xem ra thôn Sáu Công Nông đã xảy ra chuyện.
Trần Dật Hàm gật đầu, lái xe đi vào bên trong, dừng ngay bên dưới tòa nhà số 6.
Ngay cửa tòa nhà số 6 có một chiếc xe đang đậu ở đó. Tôi vốn không chú ý, nhưng Trần Dật Hàm thì lại nghiêng đầu nhìn một cái. Chiếc xe này không hề đậu trong khu vực đỗ xe.
Hai chúng tôi đi lên, đến tầng 5, chuẩn bị bước lên tầng 6 thì bước chân chúng tôi đột ngột dừng lại.
Tôi cảm thấy rất rõ tiếng mưa bên ngoài đang nhỏ lại.
Giống như việc ai đó giảm âm lượng của tivi xuống vậy, giảm nhỏ một cách rất đột ngột.
Nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cơn mưa không hề thay đổi so với lúc nãy chút nào.
“Đến rồi à.” Bên trên có người nói.
Tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy Cổ Mạch đang dựa vào lan can.
Từ khách sạn của Cổ Mạch đến đây rất gần. Nhưng mà, bên ngoài mưa lớn như thế, anh ta và Nam Cung Diệu lại có thể đến nhanh vậy thì đúng là ngoài dự đoán của tôi.
Nam Cung Diệu mỉm cười: “Xe bên dưới là của chúng tôi.”
“Ồ!” Tôi đáp lại một tiếng, cũng không biết nói gì.
“Mở cửa đi.” Cổ Mạch nói.
Hai người họ rất bình tĩnh, Nam Cung Diệu còn bình tĩnh hơn Cổ Mạch, biểu hiện không khác gì so với bình thường.
Tôi không biết có phải là vì Nam Cung Diệu ở trong Phòng Nghiên cứu lâu hơn, hay là chỉ do khác biệt tính cách thôi.
Tôi lấy chìa khóa ra, mở cửa phòng.
Sau khi mở cửa, tôi mới nhớ đến một chuyện.
Bên trong Phòng Nghiên cứu rất yên tĩnh, âm khí lởn vởn, không khác gì trước đây.
Phía cuối hành lang, có lẽ là tranh, chứ không phải cửa.
Tôi bước vào, ba người bọn họ cũng vào theo.
Cổ Mạch và Nam Cung Diệu trực tiếp ngồi xuống ghế sofa.
Nam Cung Diệu ra hiệu cho chúng tôi ngồi xuống.
“Diệp Thanh không ở đây, chúng ta đợi một chút vậy. Đúng lúc nói xem, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Tôi càng bất ngờ, còn có cả bất an.
Diệp Thanh không ở đây… Diệp Thanh đã đi đâu?
Trần Dật Hàm ngược lại rất thẳng thắn, ngồi lên trên ghế sofa. Xem ra anh ta không bị chuyện của Trần Hiểu Khâu làm cho mất đi bình tĩnh.
Tôi thở ra một hơi, để cho bản thân đừng nghĩ ngợi lung tung, sau khi ngồi xuống, thì từ từ kể những chuyện tôi đã trải qua trong một buổi tối này.
Tôi cố gắng nói thật kĩ từng chi tiết, cung cấp tin tức toàn diện nhất có thể.
Đợi tôi nói xong, Nam Cung Diệu và Cổ Mạch cùng nhìn sang Trần Dật Hàm.
Phòng Nghiên cứu vốn đã cắt điện, cắt nước từ lâu. Bây giờ trong phòng rất tối, nên tôi không nhìn rõ được biểu tình của ba người họ, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt phản quang trong bóng tối của họ mà thôi.
Trần Dật Hàm không vội nói, bốn người chúng tôi cũng chỉ ngồi không.
Thời gian trôi qua, tôi bắt đầu bồn chồn lo lắng, đang muốn mở miệng ép hỏi, thì Trần Dật Hàm đã bắt đầu nói.
“Tôi cũng không rõ lắm… Tôi chỉ biết là, Tiểu Khâu, đã chết một lần rồi.”
Tôi kinh ngạc. Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng khi nghe được đáp án này thì tim tôi vẫn đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Giọng nói của Trần Dật Hàm cũng không khác so với tôi trước đó là bao, nói rất chậm, rất khó khăn.
Chỉ có điều, anh ta không giống như đang cố gắng nhớ lại kí ức, mà là trên tâm lý, có chút ám ảnh khi nói về bí mật đã cất giấu bao năm này.
“… Chị dâu của tôi sức khỏe không tốt, sau khi kết hôn với anh tôi thì đã sinh khó mấy lần rồi. Hai người họ kết hôn rất sớm, nhưng vẫn luôn không có con. Đến bệnh viện kiểm tra thì sức khỏe của chị ấy không có vấn đề gì, sức khỏe của anh tôi cũng vậy. Trong nhà tôi, cả nhà của chị dâu cũng bắt đầu chuyển qua việc cầu thần bái phật, cầu nguyện có thể bình an mang thai và sinh con.”