Một đường đi vào, tôi không hề phát hiện trong nhà Quách Ngọc Khiết có âm khí.
Lúc Quách Ngọc Khiết mở cửa phòng, tôi vẫn không cảm thấy có âm khí.
Vẻ mặt của cô ấy thì rất bình tĩnh, hình như cũng chẳng có chuyện gì cả.
Điện thoại hỏng thật sao?
Trong lòng tôi vừa nghi ngờ, vừa lo lắng.
“Anh đến rồi à. Có chuyện gì vào trong rồi nói.” Quách Ngọc Khiết tự nhiên nói.
Nhưng cái thái độ bình tĩnh này khiến lòng tôi không ngừng trầm xuống.
Cha của Quách Ngọc Khiết tuy cảm thấy rất kì lạ, nhưng cũng chẳng nói gì, mỉm cười với tôi, rồi bảo mình trở lại phòng.
Quách Ngọc Khiết nhường lối cho tôi vào.
Phòng cô ấy tầm 20 mét vuông, phong cách đơn giản, chỉ lưa thưa mấy món đồ của con gái.
Sau khi vào phòng, đập vào mắt tôi đầu tiên là cái người đang ngồi trên giường của cô ấy.
Người đó… chính là một trong những người bạn của Chu Mai. Nếu cái nick name mà cô ấy dùng trên trang cá nhân là tên thật thì đây chắc chắn là Trương Tiêu Gia.
Tôi nhìn sững Trương Tiêu Gia hồi lâu, không còn nghi ngờ gì nữa, đây là một con ma, vấn đề là, trên người cô ta không có âm khí.
Cô ta hình như vừa mới khóc xong, đầu hơi rũ xuống, thần thái đờ đẫn. Chỗ cô ta ngồi hơi lõm xuống, giống như một người bình thường đang ngồi trên giường. Dưới ánh đèn, bóng cô ta đổ trên sàn nhà và chiếc giường.
Tôi có thể chắc chắn cô ta là ma, nếu không tính đến việc Trần Dật Hàm nói rõ là cô ta đã chết, thì tôi chỉ có thể nói đó là trực giác của tôi mà thôi.
Tôi xoay qua nhìn Quách Ngọc Khiết.
Mặt Quách Ngọc Khiết cứng đờ, đóng cửa lại rồi khóa trái luôn.
Làm xong, cô ấy mới quay lại nói khẽ với tôi: “Cô ấy đùng đùng xuất hiện, từ ngoài cửa đi thẳng vào, sau đó cứ khóc suốt. Em định liên lạc với mọi người ngay, nhưng vừa cầm điện thoại lên là cô ấy càng khóc dữ dội hơn. Rồi ngay sau đó điện thoại em phát nổ, chết máy luôn, chẳng biết chuyện gì.”
Nói đến đây, vẻ mặt của Quách Ngọc Khiết mới bình thường trở lại, đầy lo âu và khổ não.
Tôi nhìn qua Trương Tiêu Gia.
Hình như cô ta đang thất thần, chìm hẳn trong thế giới nội tâm, nên hoàn toàn không nghe thấy những lời của Quách Ngọc Khiết vừa nói.
Tôi cũng khe khẽ kể lại cho Quách Ngọc Khiết biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Quách Ngọc Khiết tỏ vẻ kinh ngạc, rồi quay qua nhìn Trương Tiêu Gia bằng ánh mắt đầy cảm thông.
Tôi cũng cảm thấy rất đồng tình với Trương Tiêu Gia và cảnh ngộ của bốn cô gái còn lại. Nhưng sự tình đã xảy ra, không phải chỉ đồng tình thôi là xong chuyện.
“Em có thử nói chuyện với cô ấy chưa?” Tôi hỏi.
Quách Ngọc Khiết gật đầu: “Thử rồi. Em thấy cố ấy không có ý tấn công em, cũng không giống như muốn đến quấy rối. Nhưng em nói với cô ấy thế nào thì cô ấy cũng chẳng phản ứng gì cả. Mà em cũng sợ cha mẹ phát hiện nữa…”
Tôi thở dài, thử đến gần Trương Tiêu Gia.
Cô ta không có phản ứng.
Tôi kéo chiếc ghế bên cạnh lại, ngồi trước mặt cô ta, nhẹ nhàng gọi cô ta một tiếng.
May sao, nghe thấy tên mình thì cô ta cũng đã có phản ứng.
Cô ta ngẩng đầu lên, ánh mắt đã có tiêu cự, sau khi nhìn thấy tôi thì khẽ chau mày lại.
Tim tôi đập thình thịch.
Ánh mắt của cô ta di chuyển, nhìn về phía Quách Ngọc Khiết đang sau lưng tôi.
“Xin lỗi, đã làm cô sợ, còn gây thêm phiền cho cô nữa.” Trương Tiêu Gia nói.
Loại bình tĩnh và lý trí này khiến tim tôi thắt lại.
Có thể nói chuyện thế này thì chắc là không vấn đề gì đâu nhỉ?
Quách Ngọc Khiết rộng lượng nói: “Không sao đâu. Bây giờ cô thấy thế nào? Vẫn ổn chứ?”
Khóe môi của Trương Tiêu Gia mấp máy, nhưng lại cúi đầu xuống, mắt nhìn đôi tay đang đặt trên đùi của mình. Các ngón tay xoắn với nhau một cách vô thức.
“Tôi như vậy… thì ổn gì chứ? Tôi đã chết rồi nhỉ…” Trương Tiêu Gia nói, “Lúc đó tôi thấy rất rõ, đầu mình bị đè bẹp, đầy máu… có cả óc não nữa… bây giờ tôi đã hiểu tại sao, trong các bản tin tai nạn giao thông, người ta hay làm mờ rồi. Thật sự, cảnh tượng đó rất buồn nôn.”
Khuôn mặt của Trương Tiêu Gia đã trở nên vô cảm.
Tôi càng thêm căng thẳng, cứ sợ cô ta đột nhiên bị ác hóa, xoay qua tấn công tôi và Quách Ngọc Khiết, nên lòng bàn tay chỉ đặt hờ trên đùi, để sẵn sàng ngăn cản cô ta khi có chuyện.
Nhưng cô ta trầm mặc hồi lâu, trong phòng chỉ còn lại tiếng hơi thở của tôi và Quách Ngọc Khiết.
Ngay lúc tôi định cất lời, thì cô ta đã ngẩng đầu lên lần nữa.
“Tôi muốn nhờ cô giúp cho một chuyện.” Trương Tiêu Gia nói, “Liên Liên và Khổng Kỳ vẫn chưa biết gì cả. Nhờ cô… nhờ cô chuyển lời cho họ…” Giọng của Trương Tiêu Gia chợt nghẹn lại.
Tôi sững sờ.
Năm người họ, Chu Mai, Vương Hồng Nghệ, Trương Tiêu Gia, Triệu Liên, Khổng Kỳ; trong đó Vương Hồng Nghệ đã chết, chỉ còn duy nhất một mình Trương Tiêu Gia có thể tiết lộ về Chu Mai.
Một cơn ơn lạnh chạy dọc trong người tôi.
Trương Tiêu Gia nói tiếp: “Bảo họ cẩn thận với Chu… Chu Mai. Cô ta… Cô ta thật sự bị điên rồi, cô ta đã không còn bình thường nữa… Sau chuyện đó, tôi không ngờ cô ta lại trở nên như vậy…”
Hình như đã bị chạm vào vết thương lòng lần nữa, Trương Tiêu Gia lại bật khóc.
Điện thoại của Quách Ngọc Khiết để trên bàn bất chợt sáng đèn.
Điện thoại tự động gọi, lại còn gọi cho một số lạ.
Tôi và Quách Ngọc Khiết đều ngơ ngác nhìn chiếc di động.
Rất nhanh, cuộc gọi đã được nhận, giọng phụ nữ vang lên: “A lô? Ai vậy ạ?”
Trương Tiêu Gia đưa đôi mắt đầy nước nhìn chiếc điện thoại.
“A lô?” Cô gái bên kia nghi ngờ, hỏi lại lần nữa.
Quách Ngọc Khiết thò tay nhấc điện thoại, lên tiếng: “A lô, chào cô, lúc nãy tôi vừa gặp được một cô gái tự giới thiệu là Trương Tiêu Gia, cô ấy nhờ tôi gọi điện cho cô, nhờ tôi chuyển lời dùm, bảo Liên Liên và Khổng Kỳ cẩn thận với Chu Mai.”
“Cô đang nói cái gì thế? Cô là ai vậy? Gia Gia đâu? Gia Gia đang ở cạnh cô à?” Đầu dây bên kia càng thêm ngờ vực, giọng điệu trở nên cấp bách.
Trương Tiêu Gia khóc nức nở, nhưng người kia hình như không nghe thấy gì cả.
Tôi có chút không hiểu.
Trương Tiêu Gia đang trước mặt chúng tôi đây, có khác gì người bình thường đâu.
Ngoại trừ chúng tôi ra, người khác không thấy được cô ta sao?
“Chỉ là vậy thôi. Tôi cũng không biết chuyện cụ thể ra sao. Cô gái đó xem ra… Cô ấy không có ở đây…” Quách Ngọc Khiết úp mở nói, rồi ngắt máy.
Cô ấy đã đặt điện thoại xuống.
Trong khoảnh khắc, tôi nhìn thấy hồn ma Trương Tiêu Gia trở nên trong suốt.
Cô ta vừa khóc, vừa từ từ tan biến.
Tôi và Quách Ngọc Khiết đưa mắt nhìn nhau.
Vậy là sao?
Cô ta xuất hiện ở đây, chỉ vì muốn nhờ Quách Ngọc Khiết gọi một cuộc điện thoại thôi sao?
“Cô ấy… đi đầu thai rồi à?” Quách Ngọc Khiết nghi ngờ hỏi.
Tôi cũng không biết.
Xem dáng vẻ đó thì chắc là Trương Tiêu Gia đi đầu thai rồi. Ít nhất thì cô ta đã rời đi.
Tôi định thần lại, vội vàng gọi điện cho Trần Dật Hàm.
Trước đó Trần Dật Hàm bảo sẽ đi gặp Chu Mai trong Cục Cảnh sát. Nếu Chu Mai có vấn đề thật, thế chẳng phải Trần Dật Hàm tự chui đầu vào lưới rồi sao?
Điện thoại đổ chuông một lát mới có người bắt máy.
Giọng của Trần Dật Hàm không có vấn đề gì.
Tôi kể lại cho anh ta biết chuyện vừa xảy ra khi nãy.
Trần Dật Hàm tỏ ra không mấy ngạc nhiên: “Tôi đã gặp Chu Mai rồi, cô ta có chút vấn đề, nhưng tình hình không giống chúng ta đã nghĩ lắm. Cô ta không phải gặp chuyện quái dị, mà là đang nói dối. Kết hợp với những gì Trương Tiêu Gia nói, có lẽ vụ này không phải tai nạn, mà là do chính Chu Mai làm.”
Giọng của Trần Dật Hàm trầm tĩnh đến lạnh lùng.
Cơn ớn lạnh trong tôi đã hạ xuống thêm mấy độ nữa, đầu óc bây giờ chỉ thấy lùng bùng rối rắm.
Nếu suy đoán của Trần Dật Hàm chính xác, thì Chu Mai… Cái chết của Vương Hồng Nghệ trước đó, cộng thêm lời của Trương Tiêu Gia…
“… Sau chuyện đó… tôi không ngờ cô ta lại trở nên như vậy…”
Ầm ầm!
Bất chợt bên ngoài cửa sổ, sấm gầm chớp giật.