Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 893: Khách không mời mà đến (1)




Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết chỉ mở được mắt âm dương, còn rốt cuộc là có năng lực gì thì đến nay chúng tôi vẫn không biết.

Cổ Mạch nói thế khiến tôi không khỏi hoài nghi anh ta và Nam Cung Diệu đã biết được điều gì đó.

Dù gì thì họ đã biết về năng lực của Tí Còi, nhưng trước đó lại không hề tiết lộ cho chúng tôi biết.

Tôi không trách họ giấu giếm, vì năng lực của Tí Còi có tính đặc thù nhất định. Nhưng nếu họ đã biết về năng lực của Tí Còi rồi, thì không chừng họ cũng biết về năng lực của Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết.

Tôi nín thở chờ câu trả lời của Cổ Mạch.

Không ngờ Cổ Mạch lại trở lại cái thái độ cà lơ phất phơ trước kia, không để ý nói: “Có năng lực gì, không chừng sau chuyện này thì các cậu đều biết cả thôi.”

Tôi chỉ biết câm nín.

Cũng chẳng rõ anh ta đang giả vờ hay thật tình không biết.

Sau khi trò chuyện một lát thì Nam Cung Diệu đã tra ra lý lịch của năm người kia.

Chu Mai có bốn người bạn thân, năm người họ là bạn học thân thiết thời cấp ba, tình bạn sâu đậm này kéo dài đến lúc học đại học, đồng thời tiếp tục sau khi họ tốt nghiệp.

Năm người họ thân như thế, lại đều là những cô gái trẻ, nên trên mạng xã hội có không ít những tấm ảnh chụp chung.

Nam Cung Diệu cũng nhờ những tấm ảnh này mà tìm ra được người.

Nam Cung Diệu tìm ra tài khoảng mạng xã hội của họ, đồng thời trong những dòng trạng thái của họ gần đây, thì có nhìn thấy nội dung liên quan đến thảm kịch của Vương Hồng Nghệ.

Bốn người bạn còn sống đều rất đau lòng, những dòng trạng thái tương tự nhau và có trao đổi với nhau nữa.

Nhưng nếu chỉ dựa vào những thông tin này, thì hoàn toàn không thể tìm thấy sự tình có liên quan đến chuyện quái dị.

Điểm đáng ngờ duy nhất, có lẽ chính là chuyện họ đều dứt khoát không tin Vương Hồng Nghệ có qua lại với hung thủ, ngay cả hành vi thân thiết cũng không có khả năng. Những lời khai của hung thủ chẳng qua cũng vì muốn thoát tội mà bịa ra thôi.

Điểm này cũng khiến bốn người họ vô cùng phẫn nộ.

“Có thứ gì đó đã điều khiển hung thủ, khiến gã ta giết người, cũng có thể là có thứ gì đó đã mê hoặc Vương Hồng Nghệ chăng?” Tôi đoán.

Nếu có liên quan đến chuyện quái dị thật, thì chỉ có hai khả năng đó thôi.

Liền sau đó, trong lòng tôi chợt lóe lên nghi ngờ: “Không lẽ Trần Hiểu Khâu cũng bị cái thứ đó điều khiển?”

Không phải Vương Hồng Nghệ tìm đến Trần Hiểu Khâu, mà chính cái thứ hại chết Vương Hồng Nghệ tìm đến Trần Hiểu Khâu!

Nếu thật sự là như vậy, thì Trần Hiểu Khâu đang trong tình trạng cực kì nguy hiểm!

Và Quách Ngọc Khiết cũng tương tự như thế!

Tôi càng trở nên lo lắng hơn.

Trần Dật Hàm mãi vẫn chưa thấy gọi lại, tôi kết thúc cuộc nói chuyện với Nam Cung Diệu, liền quay qua gọi ngay cho Trần Dật Hàm.

Hồi lâu mới có người bắt máy.

Tôi vội vàng trình bày suy đoán của mình, rồi hỏi Trần Dật hàm ngay: “Có người đến nhà Quách Ngọc Khiết kiểm tra rồi đúng không? Thế nào rồi?”

Giọng của Trần Dật Hàm đầy căng thẳng: “Đã gặp được Quách Ngọc Khiết, nhưng biểu hiện của cô ấy rất bình thường.”

Tôi sững sờ.

“Cậu gọi đến thật đúng lúc, bây giờ tôi không tiện đi đâu cả. Tốt nhất là cậu đến nhà Quách Ngọc Khiết xác định lại tình trạng của cô ấy đi. Cảnh sát tìm đến chỉ là người bình thường, trong quá trình tác nghiệp, anh ta có quay lại toàn bộ, vừa rồi tôi mới xem xong, không có phát hiện gì cả. Đoạn video đó tôi đã gửi cho Nam Cung Diệu và Cổ Mạch, họ bảo sẽ kiểm tra. Chuyện tự mình đi xác nhận…”

Trần Dật hàm chưa nói xong, tôi đã nhận lời ngay.

Anh ta dừng lại một lát rồi nói: “Còn một chuyện nữa. Khi nãy lúc tìm kiếm nhóm Chu Mai, đã phát hiện một người trong nhóm năm người họ là Trương Tiêu Gia, cách đây mấy tiếng đồng hồ đã gặp tai nạn giao thông, chết rồi. Lúc đó Chu Mai có mặt tại hiện trường, bây giờ tâm trạng đang rất bất ổn. Tôi đang chuẩn bị đi gặp Chu Mai.”

Đầu tôi đã trở nên lùng bùng.

Tôi ngay lập tực nhận thấy chuyện này cực kì cấp bách.

Những cái chết xảy ra liên tiếp như thế này, thật sự là một chuyện rất lớn.

Tôi nén cơn hoảng loạn xuống, chuẩn bị đến nhà Quách Khiết trước cái đã.

Đang đêm đột nhiên ra ngoài, cha mẹ và em gái đều rất ngạc nhiên.

Ánh mắt em gái nhìn tôi khá lo âu, định nói gì đó nhưng lại thôi.

Cha mẹ cũng thấp thỏm.

“Tối như vậy rồi mà còn đi đâu nữa? Công việc của con sao mà hay có chuyện đột xuất vậy? Nếu thực sự là không được… không được thì xin thôi việc đi. Đơn vị công tác lúc trước làm việc rất tốt mà…”

Mẹ tôi cằn nhằn, còn cha thì vẫn im lặng.

Tôi khá bối rối.

Đợi mẹ nói xong thì cha tôi mới nói: “Con đã lớn như vậy rồi, từ trước đến giờ cũng luôn làm cho cha mẹ yên tâm, chúng ta không sợ con học điều xấu. Chỉ có chuyện này… cái khu dân cư đó xem ra rối rắm quá, nhân tình cũng loạn. Con như thế, nhỡ đâu một ngày nào đó có chuyện gì… Hôm trước trên đài còn đưa tin, có cảnh sát khi đi làm việc, bị người ta đánh cho ngất xỉu, nằm liệt giường khá lâu… Cha mẹ đều lớn tuổi rồi, em con thì còn nhỏ… không phải là không cho con làm công việc đó, nhưng công việc thì cũng cần có điều kiêng kị. Họ có chuyện một cái là con lại chạy qua, có lúc còn làm khá nhiều chuyện không thuộc trách nhiệm của mình… Cái kiểu làm việc này không đúng lắm đâu con.”

Tôi chẳng biết phải trả lời thế nào.

Nhỏ em khẽ nói: “Anh, anh đừng đi. Để họ tự báo cánh sát đi. Cảnh sát tốt xấu gì cũng có dùi cui này nọ, nhỡ có gì thì họ còn có thể ứng phó.”

“Đồng nghiệp nữ trong tổ của con đã đi rồi, con là tổ trưởng mà, không thể lẩn tránh trong lúc này được. Con biết cả nhà lo cho con, nên con hứa sẽ cẩn thận. Sau này con cũng sẽ chú ý đến cách làm việc. Mọi người yên tâm đi.” Tôi cắn răng nói.

Cha mẹ và em gái cũng không ý kiến nữa.

Nói xong, tôi quay người đi.

Bao nhiêu tâm trạng rối rắm đang lộn xộn trong lòng, nhưng tôi vẫn phải tiếp tục đè chúng xuống.

Không thể bị kích động nữa, lần này nhất định phải thật cẩn trọng.

Tôi thở hắt ra một hơi, gọi taxi đến nhà Quách Ngọc Khiết dựa theo địa chỉ mà Trần Dật Hàm đã gửi.

Nhà của cô ấy cách đây cũng không xa lắm.

Sau khi đến nơi, lúc nhấn chuông rồi chờ, tôi không ngừng nhắc mình nhất định phải bình tĩnh.

Bộ đàm trên cổng vang lên một giọng ngái ngủ lạ hoắc: “Đêm hôm khuya khoắt rồi, ai vậy?”

Nghe giọng nói thì có lẽ là cha của Quách Ngọc Khiết.

Tôi trả lời: “Chào chú ạ, cháu là bạn của Quách Ngọc Khiết, Phòng Di dời của chúng cháu có chút chuyện, nhưng không liên lạc được với cô ấy, cho nên cháu mới qua đây tìm. Có thể làm phiền chú gọi cô ấy được không ạ?”

Người đàn ông bên kia ngạc nhiên, “Ồ, chuyện gì vậy?”

Giọng nói trở nên nhẹ hơn: “Tiểu Khiết, đồng nghiệp con đến tìm nè. Điện thoại con khóa máy hả?”

Qua một lát âm thanh của Quách Ngọc Khiết mới từ xa truyền đến: “… Cha bảo anh ấy lên đây đi.”

Lòng tôi chợt chùng xuống.

“Tách” một cái, ổ khóa cửa hành lang được mở.

“Cậu lên đi.” Người đàn ông đó nói.

Tôi kéo cánh cửa sắt nặng nề ra, đi thang máy lên lầu.

Nhà của Quách Ngọc Khiết là khu nhà cao tầng cũ.

Lên đến tầng lầu của nhà Quách Ngọc Khiết, tôi không cảm nhận được chút âm khí nào.

Một tầng hình như có bốn nhà, trong đó có một nhà đang mở hé cửa.

Tôi bước đến gõ cửa, một người đàn ông mặc đồ ngủ bước đến, vẻ mặt đầy ý xin lỗi.

“Thật ngại quá, điện thoại của Tiểu Khiết hình như bị hỏng, phiền cậu phải chạy đến tận đây.” Nói xong ông ấy quay đầu gọi Quách Ngọc Khiết.

Giọng Quách Ngọc Khiết vang lên: “Cha bảo anh ấy vào đi ạ.”

Cha của Quách Ngọc Khiết rõ ràng hơi gượng gạo.

Tôi lại càng cảm thấy không ổn.

Như thế thì hơi thất lễ, nhưng Quách Ngọc Khiết đã nói như vậy, thì cha cô ấy đành chau mày nói với tôi.

“Nó đang ở trong phòng, cậu cứ vào thẳng phòng nó nói chuyện nhé.”

Tôi mỉm cười: “Ngại quá, khuya rồi còn đến làm phiền cả nhà.”

“Không sao, không sao.”

Tôi nói chuyện với cha của Quách Ngọc Khiết vài câu, sau khi đổi dép xong, thì được dẫn đến cửa phòng của Quách Ngọc Khiết.

Quách Ngọc Khiết hình như đang đợi, từ bên trong xoay ổ khóa, mở cửa ra.