Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 891: Bản tin pop-up (1)




Tối đó về nhà, tôi lên nhóm chat kể cho mọi người nghe chuyện của Lữ Xảo Lam.

Cuộc sống luôn đầy bất ngờ, chuyện tốt thường sẽ gặp đầy sóng gió.

Tôi hy vọng chuyện này sẽ có một kết cục viên mãn.

Nhưng không thể không công nhận, cái kiểu tai nạn đến dồn dập thế này, đối với ý chí con người mà nói thì nó chính là một loại đả kích mạnh mẽ.

Người ta có thể đứng dậy sau một hai lần vấp ngã, nhưng cái loại người trăm lần ngã trăm lần đứng dậy thì luôn luôn rất hiếm.

Trong nhóm năm người chúng tôi, Tí Còi là người phản ứng mạnh nhất.

Cậu ta rất bất an, sau khi gửi mấy icon biểu đạt tâm trạng xong thì im luôn.

Đối với quan niệm về số mệnh thì có lẽ cậu ta là người tin nhất.

Dù ngoài miệng hay bảo mình chán ghét những chuyện quái dị, rồi bị cô bạn gái cũ đầu độc này nọ, nhưng mấy năm yêu đương cộng với tần suất gặp thầy bói dày đặc trong khoảng thời gian đó, chắc chắn đã ảnh hưởng rất lớn đến Tí Còi.

“Thầy trừ tà ở nước ngoài à, phiền phức rồi đây.” Sau khi biểu đạt tâm trạng, cậu ấy liền đổi đề tài, “Nghe nói những người thuộc phái cấp tiến, họ chỉ hận là không thể tiêu diệt được hết tất cả mọi thứ không bình thường trên thế giới này. Có những thầy bói cũng bị họ tấn công nữa đấy. Họ chẳng màng gì đến pháp luật cả.”

“Anh cũng biết những chuyện này à?” Quách Ngọc Khiết tò mò.

“Có thể không biết sao? Cô ấy còn quyên tiền ủng hộ cho mấy thầy bói gặp nạn nữa mà. Cũng chẳng biết có phải là chiêu trò của bọn lừa đảo hay không.” Tí Còi ấm ức.

Người bình thường nghe thấy những chuyện thế này đều cảm thấy không thể tin nổi. Cũng giống như người mượn danh công chúa tiền triều tìm người quyên góp tiền bạc để chuộc về đồ cổ của hoàng gia vậy. Nghĩ kiểu nào cũng là một chiêu lừa đảo cực kì hoang đường, mức độ tinh vi còn thua xa các sản phảm tăng sức khỏe giả mạo và mua hàng online trên mạng.

Ấy thế mà, chuyện này vẫn có người tin.

“Ủa, chứ không phải đều là tin vịt cả sao?” Quách Ngọc Khiết hỏi ngược lại, “Tình hình ở nước ngoài loạn đến thế sao?”

“Không rõ. Những người đó có lòe cô ấy, bảo bên ấy có luật ngầm. Chuyện quái dị, siêu năng lực… muốn làm gì làm, lỡ giết người cũng chẳng bị truy tố.” Tí Còi gửi cái icon nhún vai.

“Giống như nói bậy ấy.”

Cho dù là nói bậy thì cũng chẳng có cách nào chứng minh.

Nói không chừng, giới chuyên gia nhân sĩ ở nước ngoài đúng là loạn như thế thật.

Trước đây, trong một vụ ủy thác mà Thanh Diệp tiếp nhận, người đó lợi dụng đồ chơi để tiến hành buôn lậu, bị đồ chơi báo thù, còn cái xưởng đồ chơi mà người đó mua hàng, chẳng phải đã bị các chuyên gia nhân sĩ ở nước ngoài đốt rụi đó sao? Còn tạo ra một đám cháy rừng lớn nữa chứ.

So ra thì ít nhất Thanh Diệp cũng không thể phóng hỏa đốt rừng được.

Chúng tôi trò chuyện vu vơ, chuẩn bị kết thúc cái chủ đề này.

Tôi cũng chuẩn bị đi ngủ.

Sau khi vệ sinh cá nhân rồi trở lại, tôi thấy đèn báo trên điện thoại mình đang sáng, lại nhận được tin nhắn trong nhóm chat.

“Mọi người có nhận đươc một mẩu thông báo tin tức không?” Người đặt câu hỏi là Gã Béo.

Có một số app tự chèn thông báo tin tức mới, nếu chưa cài đặt trong app thì ngầm hiểu đó sẽ là những tin liên quan đến tai hoa đột ngột hoặc tin chính trị quan trọng.

Trên điện thoại tôi cũng có loại app tương tự, nhưng tôi không nhận được tin tức gì cả.

Gã Béo chia sẻ lên một tệp tin:

“Cô gái bị cưỡng hiếp và giết chết ngay trong nhà mình, cửa chống trộm vẫn được khóa, hiện trường chưa phát hiện ra dấu hiệu xô xát”.

Vừa xem sơ qua đã biết đây là một thông tin xã hội. Thông thường, loại thông tin đính kèm này thường là ở trong nước.

Tôi click vào, quả nhiên đã thấy kí tên là “Nhật báo Dân Khánh”.

Chuyện xảy ra trong một khu dân cư ở trung tâm thành phố. Do người chết nghỉ việc mấy ngày, công ty liên lạc không được nên đã báo cảnh sát, khiến xác chết của cô ta được phát hiện. Trên thân thể có dấu vết bị người ta hành hạ. Trong nhà tất cả đều bình thường, cửa sổ không có dấu hiệu bị đập vỡ, trong nhà cũng không có dấu vết xô xát. Cảnh sát điều tra lấy video từ camera giám sát, phát hiện một người đàn ông khả nghi. Lần theo manh mối từ video của camera giám sát, sau khi xác định được vị trí của người đó thì tiến hành bắt giữ.

Tiếp đến là nội dung thẩm vấn sau khi bắt giữ.

Hung thủ là đồng nghiệp của người chết, đã thầm yêu nạn nhân từ rất lâu, không ngừng đeo đuổi cô ấy. Theo lời khai của gã ta thì người chết đã chấp nhận tình cảm của mình, nhưng lại không muốn tình yêu công sở ảnh hưởng đến công việc, nên trước mặt người khác phải giả vờ từ chối. Đêm xảy ra chuyện, chính cô ấy đã mời gã ta đến nhà mình, còn giao cho chìa khóa nhà nữa. Cuộc hẹn hò đó khá vui vẻ, nhưng nửa chừng thì nạn nhân lăn đùng ra chết.

Mới nãy trong nhóm chat nghe Tí Còi lải nhải những chuyện lừa đảo mà cô bạn gái cũ gặp phải, giờ xem thêm chuyện này, lòng tôi cảm thấy khá hoang đường.

Thời này, ai nấy tại sao đều biết bịa chuyện như vậy nhỉ?

Từ ngữ trong bài báo rất nghiêm túc và chuyên nghiệp, nhưng nội dung trong đó lại khiến người ta cảm thấy ghê tởm.

Tôi không khỏi nhớ đến hồ sơ “Ghi chép nhìn trộm” đã xem trước đây, có chút buồn nôn.

Dù đây là một thông tin khiến người đọc bức xúc, thì Gã Béo cũng không nhất thiết phải chia sẻ đâu nhỉ?

“Xảy ra chuyện gì?” Tí Còi đã hỏi rồi.

Gã Béo trả lời: “Là Duyệt Duyệt nhận được. Cô ấy cảm thấy thứ này có vấn đề.”

Tôi ngạc nhiên.

Tiết Tĩnh Duyệt cảm thấy có vấn đề?

Đây là một sự kiện quái dị sao?

Lẽ nào lại là một tên biến thái xâm phạm phụ nữ sau khi chết biến thanh ma nữa ư?

Tôi vẫn còn nhớ chuyện xảy ra trong tàu điện ngầm, Quách Ngọc Khiết đã “mất liên lạc” với chúng tôi trong một khoảng thời gian dài, vật vã một hồi cuối cùng tôi đã tìm ra cô ấy. Cô ấy chút nữa là đã bị nạn nhân cùng con ma đó bắt tay hãm hại.

Con ma đó và Đậu Tiểu Võ ở trong trạm tàu điện ngầm kia có lẽ đều đã biến mất rồi.

Gã Béo nói: “Tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, Duyệt Duyệt cũng không nói rõ được, chỉ là cảm thấy khác thường thôi. Di động của cô ấy không bao giờ có các bản tin pop-up nhảy ra như thế. Hơn nữa, sau khi xem xong cái tin này, cô ấy cảm thấy rất khó chịu, giống như một loại điềm báo vậy.”

“Thế thì đó là ai trong chúng ta…” Tí Còi hỏi.

Một loạt dấu chấm lửng đủ để biểu hiện tâm trạng vô cùng bất an của cậu ta.

Gã Béo trả lời: “Không biết, cô ấy không cảm giác được, chỉ cảm thấy khác thường thôi. Mọi người nên cẩn thận một chút. Quách Ngọc Khiết và Trần Hiểu Khâu đâu?”

“Không biết. Có phải là không mang điện thoại bên mình không?” Tí Còi hỏi.

Cậu ta có gửi tin nhắn đến hộp thư cá nhân, nhưng qua một lát sau mà hai người đó đều không thấy hồi âm.

“Gọi điện cho hai người họ đi.” Tôi quả quyết gửi một tin.

Tí Còi và Gã Béo chia nhau gọi cho hai người kia, một phút sau, cả hai đều báo là gọi không được.

“Không phải cả hai đều đang gọi điện chứ?” Tí Còi hỏi.

Chúng tôi đành chờ một lát, gửi rất nhiều tin nhắn, sau đó lại gọi điện lần nữa.

Tuy tôi có số của Trần Dật Hàm, nhưng trong mấy lần chúng tôi và anh ta tiếp xúc với nhau, thì thái độ của anh ta rất lạnh lùng. Tính Trần Hiểu Khâu tuy cũng lạnh, nhưng dẫu sao đã là đồng nghiệp từ xưa tới giờ, nên có thể trở nên thân thiết. Còn Trần Dật Hàm thì thân không nổi.

Trước đây tôi hầu như đều không chủ động gọi cho Trần Dật Hàm, chuyện gì cũng nhờ Trần Hiểu Khâu liên lạc giúp, nhưng bây giờ thì đành phải gọi cho anh ta rồi.

Trần Dật Hàm bắt máy rất nhanh.

“Cục trưởng Trần, hiện tại chúng tôi không liên lạc được với Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết. Bên chỗ Tiết Tĩnh Duyệt lại mới phát hiện chút tình huống.” Tôi chưa nói xong, Trần Dật Hàm đã cắt ngang.

“Tôi đang ở trong Cục, bây giờ sẽ chạy về xem sao.” Trần Dật Hàm chỉ trả lời một câu rồi ngắt máy ngay.

Tôi báo cho Tí Còi và Gã Béo biết, rồi tiếp tục chờ.

Quách Ngọc Khiết thì tôi không biết số điện thoại nhà của cô ấy.

Chưa kể, thời đại này người dùng điện thoại bàn đã giảm nhiều.

Ba người chúng tôi lòng như lửa đốt.

Tí Còi thúc Gã Béo hỏi Tiết Tĩnh Duyệt, nhưng cô ấy chỉ cảm nhận bằng trực giác, sao mà giải thích được.

Tra cứu lại bản tin kia, trên mạng phần nhiều là chia sẻ.

Tí Còi vất cả lựa chọn từ khóa, tìm trên mạng xã hội, cuối cùng thì tìm ra được một mẩu tin.

Người đăng có lẽ là đồng nghiệp của hung thủ và nạn nhân, nhưng nội dung người đó đăng cũng chỉ nói, trong công ty đã xảy ra thảm án khiến người ta bất ngờ.

Tí Còi nói: “Dò theo trang cá nhân trên mạng xã hội của người này thì chắc sẽ tìm được công ty đấy. Em xem rồi, anh ta không bảo mật về phương diện này.”

Ba người chúng tôi bắt đầu dò trên trang cá nhân của người này. Chợt điện thoại tôi đổ chuông, là Trần Dật hàm gọi, tôi vội nghe máy.