“Chắc là ở đấy. Lần trước tôi có bắt gặp người dân trong thôn đó đi ra bến xe, nói rằng vợ chồng họ ở trên đấy kiếm được không ít tiền. Hừ, cái ông què đó trước đấy còn đi quậy phá nhà người ta nữa, muốn gia đình người ta phải cho thêm tiền cưới hỏi, năm đó cho ít quá, còn bảo rằng bọn họ phải đưa tiền của con gái cho ông ta. Hai nhà xém tí nữa là đánh nhau luôn rồi.”
“Là thế sao. Vậy chú có nghe nói tiệm của họ ở Dân Khánh tên gì và được mở ở đâu không?”
“Tôi cũng không biết. Ông ta giấu kĩ lắm, những người phụ nữ đi qua đó rồi, quay về đây cũng không chịu nói ra. Chắc là có vài người biết đấy. Nhưng những người bên ngoài thì chẳng ai biết. Con đường phát tài của người ta, người ta đương nhiên sẽ không rêu rao khắp nơi rồi, rao ra để cho người khác giành mất à.”
Ống kính quay về phía ngoài cửa xe.
Con đường phía trước vẫn rất gập ghềnh khó đi.
Video trải qua sự chỉnh sửa, một giây sau, chiếc xe dừng lại dưới chân một ngọn núi.
Tiếng của tài xế lại vang lên: “Đi từ đường này lên, dọc theo con đường này thì sẽ tới nơi. Nếu như lúc đi về các cậu muốn bắt xe thì hãy gọi điện thoại cho tôi. Đừng có dùng điện thoại di động của các cậu để gọi, trên núi không có tín hiệu đâu, các cậu chi tiền mượn điện thoại của họ để gọi đi.”
“Được, cám ơn chú.”
Chiếc xe giống như sắp hỏng vậy, tiếng linh kiện ma sát vào nhau, chiếc xe quay đầu rời khỏi đó.
Chiếc xe lắc la lắc lư rời khỏi màn hình video.
Ống kính di chuyển, quay về phía con đường nhỏ để lên núi. Con đường này không phải do người ta xây lên, mà là bị người ta đi mãi thì thành đường. Con đường đất kéo dài vào trong khu rừng. Trên mặt đường có những dấu bánh xe và dấu chân của động vật.
“Đúng là hoang vu.” Lưu Miểu cảm thán một câu, “May là Linh không đến.”
“Cẩn thận một chút.” Diệp Thanh nói.
“Ừ, tôi biết rồi sếp. Nơi này...” Lưu Miểu khựng lại, “Sếp nói xem, những người phụ nữ kia...”
“Chắc chắn không phải làm ăn đàng hoàng.” Diệp Thanh đáp, bóng lưng anh ta xuất hiện trong màn hình, bước đi trên con đường đất kia.
“Cũng phải. Nam Cung đã điều tra ra rồi, thôn này quá lạc hậu, chỉ có một ngôi trường tiểu học thôi, rất có thể những người trong thôn đều không biết nhiều chữ nghĩa lắm, vả lại...” Lưu Miểu bỗng khựng lại.
“Từ chối sửa đường, từ chối việc cấp giấy chứng nhận thôn nghèo khó, từ chối việc cử người nơi khác đến làm trưởng thôn, không chấp nhận công tác tuyên truyền, những đứa trẻ ra đời đều do người dân trong thôn đỡ đẻ, không đăng kí nhân khẩu...” Diệp Thanh nói, khẽ cười lạnh.
“Có phải trong thôn của bọn họ có giấu thứ gì không? Bằng không, sao lại phải làm như vậy chứ... Bọn họ cũng không phải là thật sự tách biệt với thế giới bên ngoài, người trong thôn có thể đi ra ngoài mà.” Lưu Miểu nghi ngờ nói.
“Anh có cảm nhận được gì không?” Diệp Thanh đột nhiên lên tiếng.
Lưu Miểu di chuyển ống kính, quay được toàn cảnh khu rừng.
Có thể nghe được tiếng chim hót trong rừng.
“Không có. Không có âm khí.”
“Cũng không có linh hồn.” Diệp Thanh tiếp lời.
Ống kính quay về phía bóng lưng của Diệp Thanh.
“Ý của sếp là...” Lưu Miểu sững sờ.
“Linh hồn của nơi này đã chết rồi. Không có gì khác so với thành phố cả.” Diệp Thanh lạnh nhạt nói.
“Đúng rồi, sếp đã từng đi qua những nơi như vậy...” Lưu Miểu giật mình.
Hai người bước đi trong chốc lát.
Lưu Miểu lại hỏi: “Linh hồn của nơi này, tại sao lại chết nhỉ? Vì chuyện của chồng Tam Nha kia sao?”
Diệp Thanh lắc đầu: “Không biết. Vùng rừng núi này không bị hư hại, đất đá cũng bình thường, vấn đề là người dân nơi đây.”
Hai người bước tiếp về phía trước.
Đường núi đáng lẽ là phải hướng lên, nhưng sau một hồi thì nó lại hơi chếch xuống dưới. Hình như con đường núi này là vòng quanh lưng núi, thông đến hướng khác của ngọn núi.
Hai người bỗng khựng lại.
Ống kính quay về phía rừng núi bên phải, điều chỉnh tiêu cự, dò tìm ở xung quanh.
Âm thanh được chỉnh lớn hơn, tiếng gió, tiếng chim hót, tiếng lá cây xào xạc đều trở nên rất chói tai.
Những âm thanh này đều bị xoá bỏ hết.
Tiếng xào xạc vẫn còn, nhưng đây lại là tiếng tạp âm phát ra từ máy móc.
Có tiếng khóc xen lẫn trong những tiếng xào xạc đó.
Diệp Thanh bước xuống từ con đường đất, giẫm lên cây cỏ và bùn đất. Anh ta bắt lấy một cành cây khô, từ từ bước về phía trước.
Trên đất có nước nên hơi trơn.
Lưu Miểu cũng lập tức đi theo.
Ống kính bắt đầu bị rung lắc.
Âm thanh trong video được khôi phục lại.
Lúc này bỗng vang lên tiếng của Lưu Miểu: “Sếp, đó là thứ gì vậy?”
“Ma núi, hoặc là... linh hồn núi.” Diệp Thanh vừa dứt lời thì đột nhiên bị trượt chân.
“Sếp!” Lưu Miểu kêu lên.
Diệp Thanh bám lấy thân cây, đứng vững lại: “Không sao.”
Anh ta ngẩng đầu lên.
Lưu Miểu đi đến bên cạnh anh ta.
Ống kính không còn quay về phía Diệp Thanh nữa mà hơi hướng xuống dưới, quay về phía dưới bãi cỏ.
“Bị chuột rút, hay là...” Lưu Miểu hỏi.
“Không phải, là cái thứ đó, nó không cho chúng ta tiếp cận.” Diệp Thanh gằn thấp giọng.
“Tại sao lại như vậy?” Lưu Miểu cảm thấy rất ngạc nhiên.
Ống kính bị rung lắc vài cái, xung quanh có tiếng ma sát với mặt đất của thứ gì đó.
“Trời…” Lưu Miểu hít một ngụm khí lạnh, “Nơi này...”
“Có lẽ là linh hồn của núi. Nó còn chưa chết hẳn, chắc sắp bị biến thành ma rồi.” Diệp Thanh nói, “Đi, chúng ta mau chóng đi đến thôn Núi thôi.”
Hai người quay trở lại. Lúc quay về cái con đường núi kia thì thuận lợi hơn nhiều.
“Sếp, cái thứ đó...” Lưu Miểu lại quay ống kính về phía rừng núi, nói với vẻ lo lắng.
“Tạm thời không sao. Chúng ta phải tăng tốc lên.” Diệp Thanh nói.
Sau đó, ống kính dịch chuyển với tốc độ nhanh hơn. Ống kính cũng không còn quay ngang nữa, mà thường xuyên quay xuống mặt đất.
Thỉnh thoảng sẽ vang lên tiếng của Lưu Miểu và Diệp Thanh.
“Sếp, cậu nói xem linh hồn núi ở nơi này sẽ có hình dạng ra sao? Linh hồn trước đây cậu gặp là một con hổ nhỉ.”
“Ừ. Xem qua hoàn cảnh nơi đây thì chắc không phải là động vật, mà là người. Giới tính là nữ rất lớn.”
“Không biết là người dân ở khu vực này có cúng tế gì không... Bây giờ thì chắc chắn là không còn cúng tế nữa rồi, nếu không cũng sẽ không bật khóc nức nở như vậy đâu, còn biến thành như thế nữa.”
“Chưa chắc là cô ta đang khóc. Ngôn ngữ của linh thể khác với của chúng ta.”
“Là vậy sao...”
...
“Nếu như cô ta bị biến thành ma thì sẽ như thế nào? Sẽ giống như con hổ kia có thể nuốt chửng người khác sao?”
“Không chắc. Nếu như cô ta xuất hiện với hình dạng một con người, vậy thì mục đích của cô ta có thể là muốn tiếp cận ai đó cũng nên.”
...
“Ở thành phố Dân Khánh cũng có linh hồn của núi sao? Hay là linh hồn của sông Lạc Cừ?”
“Huyền Thanh nói, ngàn năm trước thì sông Lạc Cừ cũng có linh hồn. Ngàn năm trước, sông Lạc Cừ bị lũ lụt, dìm toàn bộ đồng bằng trong biển nước. Lần đó có thể chính là lúc linh hồn sông bị biến thành ma. Ở thành phố Dân Khánh, từ rất lâu trước đó đã không còn linh hồn nữa rồi.”
...
“Vậy ý niệm của con người hình thành lên linh hồn thì sao?”
“Giống nhau hết. Linh hồn núi, linh hồn sông, những linh hồn được sinh ra từ những mảnh đất này đều có tham vọng. Cuối cùng thì đều sẽ biến thành một mối tai hoạ.”
“Đây được coi là không phải tộc ta thì các ngươi nhất định cũng sẽ không đồng lòng với ta sao?”
“Anh có thể xem như đây là một cuộc xung đột giữa các sinh vật với nhau để tranh giành sự sống.”
...
“Đến rồi.”
Diệp Thanh lên tiếng.
Ống kính bị giơ lên, quay về đường núi phía trước.
Hình ảnh một cái thôn làng hiện lên trên màn hình.
Những ngôi nhà trong thôn đều được làm bằng gỗ, còn giữ lại được nét cổ xưa, truyền thống.
Nhưng trong thôn cũng đã có mắc dây điện.
Cột điện to không hợp với khung cảnh xung quanh, những sợi dây điện màu đen trông giống như những vết thương đã kết vảy trên bầu trời vậy.
Ở hai bên và phía sau thôn là những mảnh ruộng đất.
Những người làm việc trên ruộng đều chỉ mặc một cái áo cộc, quần đùi, họ đều là những người già với mái tóc được cắt ngắn.
Nơi này trông giống như là mốc nối của sự cải cách, nét hiện đại và cổ xưa hoà lẫn vào nhau.
Ống kính đột nhiên xoay một trăm tám mươi độ, quay toàn cảnh rừng núi và con đường núi.
Cái tiếng khóc nức nở kia phát ra từ trong rừng, còn rõ và vang hơn cả lúc nãy.