Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 880: Mã số 038 - Ghi chép nhìn trộm (11)




Trương Đống Lương khẽ ngẩng đầu rồi rất nhanh lại cúi xuống.

Tiếng của ông ta cũng nhẹ đi vài phần: “Cô ta không ngừng khóc, khóc rất lâu, cũng chẳng thèm nói chuyện. Sau đó thì cầu xin tôi, tôi có chút không kiên nhẫn. Sau đó thì... tôi đóng sập cửa bỏ đi. Tôi cho cô ta suy nghĩ thật kỹ. Tôi biết cưỡng hiếp là phạm pháp, tôi... tôi chỉ... Tôi muốn dọa cô ta một chút tôi, thật không ngờ... Vài ngày sau tôi đến gặp cô ta thì phát hiện trong nhà không có ai, đồ đạc cũng không còn. Tôi không ngờ cô ta lại to gan như vậy, tôi cho rằng... Lúc ấy tôi rất tức giận, tôi cầm lấy đoạn video đó định đem đi bán. Lúc bán, người mua đó nói tôi quay rất tốt nên ông ta mua. Thật ra thì đoạn video đó rất ngắn. Có một dạo tôi không thay pin và thẻ nhớ. Cảnh quay trong đó là sau khi tôi rời khỏi nhà hôm ấy. Cô ta ở đó khóc rất lâu, lúc sau cô ta ra khỏi nhà, lúc trở lại thì thu dọn đồ đạc đi mất, tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi biết trên người cô ta không có tiền, cũng chỉ có mấy chục tệ tôi đưa thôi. Bình thường việc ăn mặc của cô ta đều là tôi mua cho. Trong người cô ta không có tiền nên chắc sẽ không đi xa được. Tôi cũng có đi tìm qua, tôi đi xung quanh tìm một hồi lâu nhưng vẫn không thấy, thế là thôi.”

“Tiếp theo xảy ra chuyện gì nữa?” Diệp Thanh hỏi.

Trương Đống Lương bắt đầu run rẩy.

Ông ta run dữ dội hơn hồi nãy, hai chân mềm nhũn đứng không nổi nên ngã xuống đất. Ánh mắt của ông ta có chút lồi ra, thoạt nhìn như là gặp phải thứ gì đó rất đáng sợ.

“Sau đó chắc là khoảng thời gian Ngải Gia Di chuyển vào ở đúng không?” Diệp Thanh hỏi.

Trương Dống Lương nuốt nước bọt, âm thanh khô khốc nói: “Đúng vậy, lúc ấy tôi đã không còn đi tìm cô ta nữa, tôi... Tôi thấy cái cô gái họ Ngải kia rất xinh đẹp, nên tôi liền nhắm đến cô ấy, nhưng cô ấy... Cô ấy không dễ lừa. Tôi... Tôi lại vụng trộm lắp camera trong nhà, thừa dịp cô ấy đi làm vào ban ngày, tôi vào trong nhà đổi pin và thẻ nhớ. Khi về đến nhà xem thì… tôi nhìn thấy cô ta... Cái cô gái kia... Cô ta theo cô gái họ Ngải kia về nhà, cô ta đứng bên cạnh cô gái họ Ngải ấy. Có đôi khi cô ta cũng không đi theo mà một mình đứng trong phòng. Mỗi lần cô ta đều nhìn chằm chằm vào camera. Tôi... Tôi nhìn thấy cô ta xuất hiện rồi lại biến mất. Cô ta là ma... Cô ta... Tôi...”

“Sau khi ông nhìn thấy đoạn camera quay được đó, thì đã làm gì?” Diệp Thanh tiếp tục hỏi.

“Tôi xóa bỏ ngay lập tức. Tôi cắt bỏ thẻ nhớ, còn cái camera kia thì tôi hạ thấp giá, bán cho cái người kia. Là như thế đấy. Tôi cho rằng như vậy là xong rồi. Nhưng sau đó… Sau đó tôi nhận được một cuộc gọi. Khoảng hai ngày kể từ ngày bán, tôi nhận được cuộc gọi từ cái người kia. Cậu ta hỏi tôi thẻ nhớ có đủ dùng không. Hỏi tôi có phải quay được rất nhiều thứ không, nếu có thì bán cho cậu ta, cậu ta sẽ mua với giá cao. Tôi... Tôi không biết... Tôi tưởng cậu ta gọi nhầm nhưng cậu ta lại nói không có.” Hai hàm răng của Trương Đống Lương va vào nhau, nói chuyện cũng lắp bắp, “Tôi liền… Tôi liền đi tìm. Trong nhà tôi… trong nhà tôi liền xuất hiện rất nhiều... rất nhiều thẻ... Còn có tiền... tiền của tôi ít đi rất nhiều, tôi đến ngân hàng kiểm tra thì mới biết là chính tôi đã tự đi rút tiền. Việc này thật kì lạ. Tôi... Tôi gặp ma rồi... Cô gái kia... Cô ta... chắc chắn cô ta là...”

“Lúc cô ta giới thiệu về mình, cô ta không nói tên tuổi hay quê quán của mình ở nơi nào sao?” Ngô Linh hỏi.

Trương Đống Lương há to miệng: “Cô ta nói cô ta tên là Tam Nha. Trong nhà cô ta có hai người chị, một người là Đại Nha người còn lại là Nhị Nha. Lúc cô ta mười bốn tuổi, gia đình bán cô ta cho nhà khác làm vợ. Quê quán của cô ta ở một nơi tên là thôn Núi, cũng không biết là nơi nào. Cô ta được nhà chồng chở xuống núi rồi đưa đến trạm xe, cô ta cũng không biết trạm xe đó tên gì, cô ta chỉ biết cầm lấy vé xe của người nhà đưa, nói rằng chồng cô ta sẽ đón cô ta ở trạm xe, thế nhưng hôm đó anh ta không đến, cô ta ở nơi đó đợi anh ta hết hai ngày, sau đó thì bị cảnh sát chú ý. Cảnh sát hỏi cô ta có chuyện gì xảy ra, người ta tưởng cô ta là nạn nhân trong đường dây mua bán người nên muốn dẫn về đồn công an, sau đó đưa về nhà. Cô ta trốn khỏi đó... Tôi cũng không biết rõ lắm... Cô ta cứ như là cái loại từ rừng sâu mới ra vậy, nhìn thấy tivi còn không biết đấy là gì, nói tivi nhà cô ta không lớn như thế, còn có máy nước nóng, bếp ga… cũng không biết. Các cậu... Các cậu muốn tìm cô ta sao? Làm sao... Các cậu mới vừa nói không tìm thấy...”

“Nếu không tìm được thì cô ta sớm muộn gì cũng đến tìm ông thôi.” Diệp Thanh lạnh lùng nói một câu.

Trương Đống Lương vẫn còn đang run rẩy.

Video đến đây thì kết thúc.

Ngày 23 tháng 10 năm 2006, đi đến thôn Núi. File video 03820061023.avi.

Trong video là đường núi gập ghềnh.

Chiếc xe không được tốt lắm, trước tấm kính chắn gió còn có nhiều vết nứt.

Một người đàn ông nói tiếng địa phương lên tiếng: “Các cậu đến chỗ đó làm gì thế? Nơi đó không có người ngoài lui tới đâu.”

“Chúng tôi tìm người.” Lưu Miểu trả lời, “Chú tài xế, chúng ta còn bao lâu nữa mới đến nơi?”

“Chẳng khoảng vài tiếng nữa. Tôi nói rồi nhé, tôi chỉ có thể đưa các cậu đến chỗ chân núi bên kia thôi, còn đường phía sau thì xe không đi được.”

“Được.” Lưu Miểu lên tiếng, lại hỏi: “Có nhiều người sống ở đó không?”

“Khoảng mấy chục hộ gia đình. Bây giờ chỗ này không có nhiều người như lúc trước nữa, rất nhiều người đều ra ngoài làm công rồi. Còn lại đa phần là người già, trẻ nhỏ hoặc phụ nữ. Hai năm gần đây, nhiều phụ nữ cũng bắt đầu ra bên ngoài kiếm sống rồi. Haizz, thật ra ở đây cũng tốt lắm, chỉ là đường không dễ đi thôi, nhưng lại có rất nhiều đất đai, người nơi này có thể trồng trọt, làm ruộng. Nói chung thì cũng không đến nỗi phải chết đói. Bên cạnh đó cũng có nhiều chỗ...”

“Chúng tôi muốn tìm người, cũng không biết tên gọi là gì, cô ta không có tên, từ nhỏ gọi là Tam Nha, nghe nói là đứa con thứ ba trong gia đình. Loại người này, ở đây có nhiều không?”

“Ồ. Như vậy thì không dễ tìm rồi. Có điều, ở đây cũng chỉ có mấy chục hộ gia đình thôi, cứ hỏi từng nhà một là được mà. Nơi đấy chỉ còn người già trẻ nhỏ, yên tâm đi, các cậu qua đó không sao đâu, không cần lo lắng vấn đề an toàn.”

“Vâng. Vừa rồi chú nói phụ nữ cũng ra ngoài làm công. Chuyện này mới bắt đầu trong vòng hai năm nay sao?”

“Không phải, rất lâu rồi, ài, cậu nói vậy tôi cũng hơi nhớ lại chút chút. Các cậu muốn tìm Tam Nha, không phải là Tam Nha ở cái gia đình ông què kia chứ?”

“Chúng tôi không biết hoàn cảnh gia đình của cô ta. Ông què mà chú nói...”

“Các cậu từ Dân Khánh đến phải không? Con rể của ông què đó chính là đến Dân Khánh làm ăn đấy, sau này ông què cũng bảo con gái đi. Ông què đó có ba người con, con lớn là Đại Nha, đứa thứ hai là Nhị Nha, đứa út là Tam Nha.”

“Nếu như vậy thì có thể đó là người chúng tôi muốn tìm đấy. Nhà bọn họ có hoàn cảnh như thế nào?”

“Hoàn cảnh nhà bọn họ không tốt lắm, nghèo rớt mồng tơi. Nhưng mà tôi nghe nói thằng con rể của ông què ở Dân Khánh kiếm được rất nhiều tiền, cậu ta còn đưa những phụ nữ trong thôn ra ngoài làm việc nữa. Nghe nói là mở tiệm gội đầu gì đó. Dù sao thì cậu ta cũng tuyển không ít người làm.”

Trong màn hình, cái xe ô tô lắc lư không ngừng, lái qua con đường gập ghềnh.

Ống kính hơi chuyển động, tựa hồ là vì kinh ngạc, người cầm máy quay nghiêng người, nhìn về phía bên cạnh mình.

Trong màn hình xuất hiện ghế lái, trên chỗ cạnh ghế lái là đầu lọc thuốc bị vứt lung tung, chiếc xe có rất nhiều dấu vết bị xước, ghế ngồi thì bung ra nhiều bông gòn. Máy quay chỉ quay được nửa người của tài xế, ông ta mặc bộ đồ cũ kỹ hơi bẩn, lúc lái xe, ông ta vừa lái vừa rung chân.

“Tuyển không ít người làm? Vậy Tam Nha kia đang ở Dân Khánh sao?” Lưu Miểu kinh ngạc hỏi.