Ngày 19 tháng 10 năm 2006, liên hệ với Trương Đống Lương, tới căn phòng cho thuê. File video 03820061019.avi.
Mở đầu video là hình ảnh hai cánh cửa.
Cửa sắt bị khóa lại. Một đôi tay từ góc dưới màn hình vươn ra mở khóa.
Chốt cửa bị kéo phát ra âm thanh hơi lớn. Lúc cửa sắt bị mở ra còn mang theo tiếng ma sát buốt răng.
Sau cửa sắt là cửa chống trộm.
Chiếc chìa khoá cắm vào lỗ khóa rồi vặn ba vòng, tiếng mở khóa vang lên ba lần thì khóa mới được mở ra.
Cánh cửa cũng phát ra tiếng kêu, âm thanh tựa hồ còn vọng lại trong căn phòng.
Sau cánh cửa là lối đi chật hẹp, mang đến cho người ta cảm giác ngột ngạt.
Tủ giày cạnh cửa, đối diện là hộp giày. Trong tủ giày thì chỉ có hai đôi dép của nam bị phủ đầy bụi.
Sàn nhà bằng gỗ, có một tấm thảm in chữ màu đỏ “ra vào bình an“. Tấm thảm cũng bám đầy bụi, có vẻ là rất lâu rồi chưa có ai dọn dẹp.
Đi qua lối bước vào nhà, tới ngã rẽ, thì tầm nhìn được mở rộng.
Bên tay trái là hai căn phòng ngủ còn bên tay phải là phòng bếp, nhà vệ sinh và phòng ăn.
Đối diện là phòng khách và ban công, trong phòng rất sáng.
Tiếng bước chân vang lên.
Ống kính di chuyển để quay được toàn bộ gian phòng.
Căn nhà không có gì khác thường, nhưng vì lâu rồi không có người ở nên bây giờ nó tựa hồ mang theo mùi nấm mốc, cũng khiến cho người ta nhớ đến nội dung trong video quay trộm trước đó.
“Không có âm khí. Nơi này không có ma ở trong một thời gian dài.” Tiếng Diệp Thanh xuất hiện ngoài màn hình.
Ống kính di chuyển đến trước cái tủ.
Cái tủ này được làm bằng gỗ, nhìn bên ngoài rất cũ kỹ, mặt kính của tủ có dán những tấm dán hoạt hình rất trẻ con. Trong ngăn tủ có chứa những đồ vật linh tinh.
Ống kính lại di chuyển đến phía trên tủ. Nơi đó cũng chứa đầy những thùng giấy và túi ni lông.
Một cánh tay vươn ra chạm vào những đống đồ đó, nhẹ nhàng di chuyển, nhưng không thu hoạch được gì.
“Không có camera.” Lưu Miểu nói.
Ống kính chuyển về phía phòng khách.
Diệp Thanh đã ngồi xuống sofa, ngón tay nhẹ nhàng ma sát ghế sofa.
Ngô Linh từ trong phòng ngủ đi ra, rồi lại đi đến ban công quan sát. Sau đó cô ấy quay đầu lại nói: “Đúng là không có gì cả.”
Lưu Miểu cầm chiếc DV, ngồi xuống sofa.
Ống kính hơi lay động.
Một giây sau, video trải qua sự cắt ghép.
DV có lẽ là bị người ta cầm lên, bắt đầu quay tiếp. Màn hình bị nghiêng, quay được hai cái đầu gối.
Ống kính rất nhanh được giơ lên, nhắm vào lối cửa ra vào.
Ngô Linh từ chỗ đó đi tới.
“Ồ, thật xin lỗi, tôi đến trễ.”
Người nói chuyện không phải Ngô Linh, cũng không phải một ai trong Thanh Diệp.
Phía sau Ngô Linh xuất hiện một người đàn ông.
Ông ta chính là Trương Đống Lương xuất hiện trong video có ma trước đó.
Trương Đống Lương hiển nhiên cũng nhìn thấy được DV, ngay lập tức bước chân ông ta dừng lại, rồi kinh ngạc hỏi: “Làm gì thế?”
“Bởi vì cần làm một bản ghi chép, miễn cho sau này hợp đồng thuê nhà của anh Vu và ông không rõ ràng.” Ngô Linh giải thích một câu.
“Gì mà rõ hay không rõ.” Sắc mặt Trương Đống Lương đen xì, ông ta tiến tới một bước, hét lên, “Đừng quay nữa!”
Ông ta đưa tay muốn che lấy ống kính.
Tay của ông ta có lẽ là bị Lưu Miểu tóm lấy.
Diệp Thanh lên tiếng hỏi: “Thế nào?”
“Bị Sếp nói đúng rồi, người phụ nữ kia vẫn còn sống.” Lưu Miểu trả lời.
“Các cậu đang nói gì đấy? Chuyện gì xảy ra thế? Tôi sẽ gọi điện thoại hỏi Tiểu Vu! Đừng có quay nữa!” Trương Đống Lương nổi giận nói.
Diệp Thanh nói: “Bị người khác quay camera khiến ông cảm thấy không thoải mái sao? Là bởi vì ông đã làm chuyện trái với lương tâm, hay là ông đã nhìn thấy thứ gì rất đáng sợ?”
Khuôn mặt xám xịt của Trương Đống Lương bỗng nhiên trở nên trắng bệch.
“Ông Trương, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện đi. Đúng lúc chúng tôi cũng muốn cho ông xem một đoạn video nữa.” Ngô Linh nói.
Cô ấy đi tới trước tivi làm gì đó.
Âm thanh cũ kĩ của tivi bị DV thu được.
Trương Đống Lương quay đầu, toàn thân hoàn toàn cứng đờ.
“Đây... Đây là cái gì? Chuyện này...” Ông ta nâng tay lên chỉ vào màn hình tivi.
“Đó là những gì quay được trong cái camera mà chính ông lắp đặt. Lúc ấy có thể chính ông cũng không ý thức được phải không?”
“Có phải cô ta tìm các người đến không? Tôi biết rồi! Chính là cô ta tìm các người tới đây! Còn người trong video này! Người trong video này chính là diễn viên mà các người tìm đến để giả mạo tôi phải không? Cái này chỉ là hiệu ứng phim ảnh thôi đúng không? Các người muốn đe dọa tôi chứ gì? Tôi nói cho các người biết, tôi không sợ đâu!” Trương Đống Lương điên cuồng hét lên.
Tiếng Ngô Linh vang lên đều đều: “Những đoạn video như thế này chúng tôi tìm được rất nhiều. Có lẽ bản thân ông cũng biết rõ rồi chứ? Ông đã gặp phải chuyện quái dị mà ngay cả khoa học cũng không thể chứng minh. Bạn bè và người thân của ông có lẽ cũng đã phát hiện sự kì lạ của ông rồi. Dù họ có nói hay không thì chắc ông cũng đã cảm nhận được có điều gì đó khác thường.”
Thân thể Trương Đống Lương bắt đầu run rẩy.
“Chúng tôi cũng là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này. Ban đầu chúng tôi còn tưởng rằng đây là một con ma đặc biệt.” Ngô Linh tiếp tục nói.
“Các người muốn cái gì? Các người muốn làm gì!” Trương Đống Lương hét lớn, đánh gãy lời nói của Ngô Linh.
“Chúng tôi muốn biết người phụ nữ kia là ai và phương thức liên lạc của cô ta.” Ngô Linh nói, “Trước khi ông cho Ngải Gia Di thuê thì đã từng cho người khác thuê phải không?”
Trương Đống Lương vẫn còn đang run rẩy, cơ thịt hai má co rút, bây giờ nhìn ông ta giống như là người bị điên vậy.
“Ông Trương, bây giờ cô ta còn chưa chết, nên chuyện này chúng ta vẫn còn có thể cứu vãn được. Cô ta cũng chưa thật sự tổn thương ai. Nhưng nếu đợi cho cô ta chết thật rồi, thì ai cũng không thể nói rõ được là sẽ xảy ra chuyện gì.” Ngô Linh nói thêm.
Trương Đống Lương há miệng thở hổn hển, rồi mới nói: “Tôi, tôi không biết...”
“Ông không biết?” Lưu Miểu kinh ngạc thốt lên.
“Tôi thật sự không biết gì cả.” Trương Đống Lương chán nản, “Tôi... Tôi gặp cô ta trên đường, cô ta là người từ nơi khác đến, cái gì cũng không hiểu, lại còn bị người ta ăn cắp túi tiền và chứng minh thư. Chứng minh thư của cô ta là làm ở dưới quê, nên họ tên gì đấy đều là đặt linh tinh. Tôi hỏi cô ta hộ khẩu, giấy khai sinh, nhưng cô ta đều không biết. Tôi mang cô ta về đây. Tôi không thu tiền nhà, bởi vì... Cô ta rất xinh đẹp, lại hơi ngốc, rất dễ lừa. Tôi... Cô ta rất tin tưởng tôi, nhưng tôi muốn lên giường với cô ta, bảo sẽ cho cô ta tiền, có thể để cô ta ở lại đây luôn, cô ta không chịu. Trên người cô ta không một đồng nào mà lại còn từ chối tôi... Lúc ấy tôi giận quá nên đã đem camera quay lén ra. Tôi uy hiếp nếu cô ta không ngủ với tôi thì tôi sẽ đem bán đoạn video này cho người khác và sẽ gửi về quê cô ta nữa.”
Trương Đống Lương ôm lấy đầu, chậm rãi quỳ xuống đất.
“Cô ta đến đây tìm chồng. Lúc nói chuyện với cô ta thì tôi biết được. Cô ta sớm đã bị người trong nhà bán cho một tên đàn ông trong thôn làm vợ rồi. Lúc ấy cô ta mới có mười bốn tuổi. Chồng của cô ta đến thành phố này làm việc, nói rằng làm tốt như thế nào, kiếm được nhiều tiền như thế nào. Nhưng sau khi lên Dân Khánh thì không thấy anh ta trở về một lần. Có một hôm anh ta gọi điện về bảo cô ta đến Dân Khánh giúp đỡ. Bởi vì anh ta mở quán trên này, trong quán không đủ người nên muốn gọi cô ta đến giúp. Trong những lời nói đó có rất nhiều lỗ hổng. Tôi đã từng đi tìm cái quán đó nhưng ai cũng nói không có quán nào như thế cả. Tôi còn dẫn cô ta đi tìm, cô ta cho rằng chính mình nhớ sai địa chỉ, còn muốn gọi điện thoại về nhà để hỏi. Tôi nghĩ cách níu kéo. Đây cũng là tôi cứu cô ta thôi. Cô ta với loại đàn ông như thế, còn không bằng với tôi…”
“Sau đó cô ta xảy ra chuyện gì?” Diệp Thanh đánh gãy lời Trương Đống Lương.