Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 877: Mã số 038 - Ghi chép nhìn trộm (8)




Ngày 13 tháng 10 năm 2006, nhận điện thoại của người ủy thác. File ghi âm cuộc gọi 200610130614. mp3.

“Xin chào, anh Vu.”

“XIn chào. Tôi muốn hỏi thăm một chút về chuyện kia... Đã được một khoảng thời gian rồi, các anh điều tra được gì chưa? Tôi có thể trả phòng được chưa?”

“Đã có chuyện gì xảy ra rồi sao, anh Vu?”

“Tôi... Tôi cũng không biết... Tôi không chắc lắm... Sáng hôm nay, tôi nhận được một cuộc gọi... Đến khi tôi bắt máy thì không có ai trả lời. Cuộc gọi đó là số lạ. Lúc tôi chuẩn bị tắt điện thoại thì nghe thấy bên kia... Bên kia có tiếng khóc của một cô gái...”

“Âm thanh đó anh có quen không?”

“Sao có khả năng? Tôi không nghe ra giọng người quen, cũng sẽ không có ai gọi điện cho tôi khóc lóc như thế đâu!”

“Ồ. Tôi biết rồi. Kết quả mà chúng tôi điều tra được là Trương Đống Lương không phải ma, khả năng mà anh nghi ngờ này có thể được loại bỏ.”

“Sao? Ông ta không phải... Nhưng ngày đó tôi nhìn thấy...”

“Trước mắt chúng tôi có thể xác định đó là vấn đề của căn phòng cho thuê. Trương Đống Lương không phải là ma, ông ta còn sống, nhưng có lúc có thể là ông ta bị ma nhập, hoặc chịu phải ảnh hưởng gì đó nên mới xuất hiện loại phản ứng này.”

“Vậy tôi có thể trả phòng chưa?”

“Chúng tôi từ trước đến giờ vẫn chưa từng gặp qua loại phản ứng giống của Trương Đống Lương. Con ma trong căn nhà đó, cái trạng thái nó tồn tại rất kỳ lạ. Chúng tôi đang điều tra những người thuê phòng trước đây và cố gắng liên lạc với bọn họ, nhưng trước mắt vẫn chưa có ai trả lời.”

“Ý… ý của cô là gì?”

“Chúng tôi không thể xác định được những người thuê phòng trước đây có gặp phải những chuyện như anh hay không. Trước đó anh nói rằng sau khi anh phát hiện cái camera, anh lấy ra rồi ném đi, sau đó lại nhặt về phải không?”

“Đúng vậy. Có vấn đề gì sao?”

“Trong video của camera đó, chúng tôi có nhìn thấy những nội dung mà anh đề cập lần trước. Còn có một đoạn nội dung ông Trương Đống Lương đi đến trước ống kính và xuất hiện đôi mắt kia, là trong thời gian về sau này.”

“Đợi đã... Cô nói là... Ý cô là... Không đúng, không đúng! Tôi, sau khi tôi tìm thấy cái camera... Hoặc là sẽ để trong tủ, hoặc là sẽ mang đi... Không thể nào! Lúc tôi về đến nhà thì camera vẫn còn ở đó... Không thể có chuyện ông ta vào nhà rồi đem camera... Trong nhà không có dấu vết bị đảo lộn mà. Sau khi tôi phát hiện cái camera này, tôi còn đi mua thêm một cái khóa mới. Ông ta không thể nào... Sao lại thế...”

“Anh Vu, xin anh bình tĩnh lại.”

“Mẹ nó, làm sao mà tôi bình tĩnh được chứ! Theo như lời nói của cô, thì trong thời gian hai ngày tôi vẫn còn ở chỗ kia thì ông ta lại dám đột nhập vào nhà tôi! Ông ta vào nhà mà tôi hoàn toàn không hay biết gì cả, ông ta... Con ma kia... Tôi cùng con ma kia sống với nhau nửa năm rồi, tôi thuê căn nhà đó đã nửa năm... Người tôi... Người tôi không bị gì chứ...”

“Trên người anh không có thứ gì cả. Lần trước anh đến Phòng Nghiên cứu, chúng tôi đã xác định rồi. Tôi đã nói với anh rồi mà. Tôi thấy trạng thái của con ma này có chút kỳ lạ.”

“Thật sao? Nhưng các cô cũng nói, các cô cũng đã nói... Có lúc ở, có lúc không? Lúc nó xuất hiện có thể tôi cũng không biết, có thể tôi giống với Trương Đống Lương...”

“Đây là nội dung chúng tôi phải điều tra. Chúng tôi hi vọng có thể điều tra rõ ràng chuyện này, phòng ngừa hậu hoạn.”

“Tôi... Bây giờ tôi phải làm sao... Các cô có cách nào giúp tôi không?”

“Phòng Nghiên cứu chúng tôi có chế tạo bùa hộ thân tránh tà. Nhưng con ma này là trường hợp đặc biệt nên chúng tôi cũng không thể chắc chắn bùa hộ thân có phát huy hiệu quả hay không.”

“Không sao, không sao! Thử xem… cứ thử xem sao...”

Ngày 16 tháng 10 năm 2006, liên hệ với khách trọ trước đây là Triệu Quảng Khai. File ghi âm 03820061016.wav.

“Xin chào, anh Triệu. Lần trước liên hệ với anh chúng tôi có giới thiệu qua rồi. Toà báo chúng tôi muốn làm một bài phỏng vấn liên quan đến các vấn đề thuê phòng.”

“Ồ. Tôi biết. Các cô cậu còn tra được Trương Đống Lương có vấn đề. Điều này trong quãng thời gian tôi thuê phòng của ông ta thì cũng đã phát hiện ra.”

“Anh phát hiện được tình huống gì vậy?”

“Chính là, ông ta… Nói sao nhỉ, ông ta ân cần thái quá... Ông ta thường xuyên đi dạo trong khu dân cư, không có việc gì cũng sẽ gọi điện thoại đến hỏi chúng tôi có cái gì cần giúp không, hay là thiết bị điện trong nhà có cái gì cần sửa chữa không và những kiểu hỏi thăm khác nữa... Tôi có cảm giác ông ta đang thăm dò chúng tôi, đang thăm dò chúng tôi có người ở nhà hay không. Tôi cũng không biết rốt cuộc ông ta muốn gì. Sau đó tôi đến gặp và nói thẳng với ông ta về chuyện này, tôi bảo ông ta không cần thiết phải gọi điện thoại cho chúng tôi về những chuyện như thế nữa, tôi còn nói muốn đổi khóa. Kể từ lần đó, ông ta không còn gọi nữa. Nhưng chuyện này khiến người nhà tôi rất không thoải mái. Công việc của tôi khá bận bịu, trong nhà lại có vợ con, tôi cũng rất lo lắng về vấn đề an toàn của bọn họ. Sau đó thì tôi quyết định chuyển nhà đi chỗ khác.”

“Vấn đề của anh là bị ông ta gọi điện thoại đến quấy rối?”

“Ừ...”

“Còn có chuyện gì nữa không?”

“Còn có một việc, tôi không chắc lắm... Chuyện này là do con trai tôi phát hiện. Con tôi nói đồ chơi của nó không tìm được. Bình thường nó lại là một đứa nhóc hay vứt đồ lung tung, tôi đã nói nó rất nhiều lần rồi, vợ tôi thì bận bịu việc nhà, mỗi lần dọn dẹp đồ chơi của con đều rất mệt. Nó nói nó bị mất đồ chơi rất nhiều lần rồi. Ban đầu tôi cũng không để ý lắm. Việc này con tôi cũng không nói với tôi mà là nói với mẹ của nó. Sau này, nó lại nói có thứ gì không tìm được nữa. Sau đó có một ngày, vợ tôi kêu tôi phụ cô ấy nhấc cái giường lên để cô ấy lau dọn. Lúc tôi đem nệm, ván giường vén lên thì thấy những cái đồ chơi kia ở bên trong. Hai chúng tôi liền mắng con bảo nó không được vứt đồ chơi ở đó nữa. Nó khăng khăng nói không có. Nó... Sau đó, trong nhà lại mua thêm nhiều đồ điện gia dụng, bởi vì chúng tôi phải ở nơi đó hơn nửa năm nên sẽ phải sắm rất nhiều thứ, những thùng giấy nhỏ, sách báo cũ đều nhét xuống gầm giường. Con tôi lại nói với tôi nó bị mất đồ chơi nữa, tôi... Tôi nghĩ đến chuyện lần trước nên liền lôi những đống đồ cũ dưới gầm giường ra tìm thử. Không ngờ lại tìm thấy, đó là một con người máy nhỏ, nằm ở, à không, là kẹp ở giữa những sách báo cũ. Con tôi không thể nào nhét đồ chơi vào trong này được. Một ngày trước đó tôi còn thấy nó cầm lấy con người máy nhỏ đó chơi...”

“Anh cho rằng, có người vào trong nhà anh đẩy những đống đồ cũ đó ra và nhét đồ chơi vào đó?”

“Không, không phải, đương nhiên không phải. Ai lại cố ý đem đồ chơi nhét vào trong đó chứ? Có thể là không cẩn thận đá vào. Nhưng vấn đề này... Vấn đề này cô không cảm thấy rất đáng sợ sao? Khi về nhà, chúng tôi không phát hiện đồ vật trong nhà bị người đụng qua, nhưng thật sự là có người đã vào nhà. Chuyện này... Sau đó tôi và vợ tôi đi quanh nhà kiểm tra lại xem đồ đạc có bị mất hay không, đồ vật trong nhà không ít, nào là tiền mặt, sổ tiết kiệm, nào là thẻ ngân hàng và trang sức đồng hồ mắc tiền, nhưng tất cả đều không bị mất. Có điều chúng tôi vẫn rất sợ. Cô nói xem, chuyện này báo cảnh sát thì không thích hợp, dù tôi có nhớ rõ, nhưng người khác thì không nhất định sẽ tin chúng tôi. Đồ đạc trong nhà không bị mất mà chỉ có đồ chơi của con nít bị mất, cảnh sát sẽ không thể lập án được. Cho nên... Không lâu sau nhà tôi liền chuyển đi chỗ khác.”

“Ồ. Ngoại trừ hai chuyện này ra, anh còn cảm thấy Trương Đống Lương có điểm nào kì lạ không?”

“Không có. Tôi không có chứng cứ, cũng không thể nói cái gì... Nhưng ông ta… Các cô nếu như tra được những khách trọ khác gặp phải chuyện gì nữa, thì tôi cũng được xem như chứng cứ gián tiếp phải không?”

“Phải. Rất cảm ơn những thông tin mà anh đã cung cấp cho chúng tôi.”