Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 876: Mã số 038 - Ghi chép nhìn trộm (7)




Ngày 11 tháng 10 năm 2006, liên lạc với nhân viên làm việc bên công ty môi giới nhà đất - Quách Thiên Hoa. File ghi âm 03820061011.wav.

“Xin chào, chúng tôi là phóng viên đã từng liên lạc với anh trước đó.”

“Mời ngồi, mời ngồi. Các cậu muốn hỏi tôi về vấn đề của một vị khách đúng không? Xin lỗi tôi không thể tiết lộ chuyện này được, công ty chúng tôi cần phải bảo mật thông tin của khách hàng…”

“Chúng tôi không hỏi về thông tin cá nhân của ông Trương Đống Lương. Chúng tôi chỉ muốn biết khách trọ của ông Trương có tình huống gì đặc biệt không mà thôi.”

“Đây cũng là thông tin phải bảo mật mà...”

“Nhưng trong cuộc phỏng vấn trước đó, chúng tôi có điều tra được một ít manh mối. Khách trọ của ông Trương đa phần là những cô gái trẻ, hơn nữa ông ta còn thường xuyên thay đổi khách trọ. Có một người dân từng phản ánh với chúng tôi rằng, một người thuê nhà của ông ta từng có những hành vi bất thường. Lúc công ty các anh tiếp nhận môi giới thì có từng điều tra về thông tin của chủ cho thuê không?”

“Đương nhiên là có. Công ty sẽ điều tra về thông tin cá nhân của chủ trọ, tình hình của căn nhà cho thuê, những thứ này...”

“Chỉ có như vậy thôi sao? Giống như ông chủ trọ này, ông ta cố tình cho những cô gái trẻ tuổi thuê nhà, mà bản thân ông ta lại là một người đàn ông trung niên, anh không có nghi ngờ gì sao?”

“Cũng không phải chỉ cho những cô gái trẻ thuê, cái người trọ gần đây nhất là nam mà, trước đó còn có một gia đình đến thuê nữa...”

“Người phụ nữ trong gia đình kia khoảng bao nhiêu tuổi?”

“Hả? Chuyện này...”

“Nói như vậy tức là sau khi chúng tôi phỏng vấn anh xong rồi, anh mới cảm thấy có gì đó không ổn đúng không?”

“Không phải, không phải... Haiz, chuyện này... Nói thật thì tôi cũng từng nghi ngờ qua. Tôi còn từng liên lạc với những người khách trọ trước. Chúng tôi ký hợp đồng là ký cả ba phía, nhưng cũng không phải toàn bộ. Có vài người được chúng tôi giới thiệu đến, sau khi gặp chủ trọ xong thì lơ chúng tôi luôn, trực tiếp bàn với bên chủ trọ. Chủ trọ cũng sẽ né chúng tôi ra, huỷ bỏ cái hợp đồng trước đó. Về điều này thì bọn họ sẽ phải bồi thường do đã vi phạm hợp đồng, nhưng so với việc kí hợp đồng ba phía, thì sẽ rẻ hơn rất nhiều. Chúng tôi cũng rất bất lực. Chúng tôi vốn là có thể kiểm soát được mọi chuyện, có chuyện gì thì chúng tôi sẽ có thể hỗ trợ được, nhưng bây giờ thế này...”

“Ý của anh là những vị khách trọ trước của ông Trương đều không ký hợp đồng cả ba phía sao? Bên công ty các anh không hề hay biết gì về thông tin cá nhân của những cô gái trẻ tuổi kia ư?”

“Đúng vậy, cho nên chuyện này...”

“Nhưng chúng tôi đã điều tra thông qua những phương tiện khác và biết được rằng, trong công ty các anh có lưu giữ những thông tin này. Từ năm 2001, lần đầu tiên ông Trương kí hợp đồng với các anh đến nay, tổng cộng là đã từng kí hợp đồng với năm người khách trọ, trong số năm người khách này có một vài cô gái trẻ tuổi.”

“À, đúng, đúng thế... Có hai ba người như vậy... Tôi có từng liên lạc với họ. Lúc huỷ hợp đồng, là bọn họ đôi bên tự giải quyết với nhau, nhưng lúc kí hợp đồng là phải thông qua chúng tôi. Ông Trương đến đây, nói là cái người trọ trước đó đã dọn đi rồi, tôi có từng liên lạc với cô La.”

“Là cô La Giai sao?”

“Đúng vậy, là cô ấy. Tôi gọi điện thoại cho cô ấy, cô ấy nói là cách âm không được tốt lắm, chất lượng cũng không tốt, cô ấy cảm thấy rất lo lắng khi phải sống trong căn nhà đó nên mới quyết định rời đi.”

“Chất lượng của căn nhà có vấn đề gì sao?”

“Không có, chắc là không có vấn đề gì đâu. Những căn nhà này đã được xây cách đây khoảng hơn hai mươi năm rồi, gần ba mươi năm, trong nhà có hơi tồi tàn một tí, nhưng tuyệt đối không có vấn đề về chất lượng đâu. Toàn bộ nhà trong khu dân cư đều còn rất tốt. Vấn đề hay gặp phải nhất cũng chỉ là bóng đèn gắn trên cầu thang hoặc là ống nước bị hư, những cái khác không có vấn đề gì cả.”

“Vậy cô La đã phản ánh những vấn đề gì?”

“Là về cách âm. Cô ta phải đi làm sớm, nên buổi tối thường ngủ rất sớm, nhưng cách âm trong nhà không được tốt lắm, ở không quen. Những tiếng động ở nhà kế bên hay tầng dưới, cô ấy nói là đều nghe thấy được hết, cảm thấy rất phiền. Nhưng mà...”

“Nhưng mà cái gì?”

“À, theo tôi phỏng đoán thì, thực chất đây chỉ là cái cớ của cô ta thôi.”

“Vậy anh cho rằng nguyên nhân thật sự là gì?”

“Ồ, chắc là giống như các cậu đã nghi ngờ đấy... Tôi nghe được từ người khách trọ khác là cô Chu, cô ấy chủ động phản ánh với chúng tôi. Cô ấy muốn thông qua chúng tôi để tiếp tục hợp đồng, tiền thuê nhà cũng đóng thông qua chúng tôi, còn muốn đổi cả khóa cửa. Tôi nghĩ... À...”

“Cô ấy đã từng phản ánh với anh rằng, ông Trương có vấn đề?”

“Ừ... Có phản ánh qua, sau khi nói xong, không bao lâu sau thì cô ấy dọn đi. Tôi cũng đã từng hỏi thăm, cái ông Trương kia không có làm chuyện gì cả mà, không có cái loại... Ông ta chỉ thường xuyên gọi điện thoại đến, thường xuyên tìm cô ấy trò chuyện. Có thể là loại đó... Haiz, đổi lại thành người khác, đổi lại thành một người chủ trọ trẻ tuổi, đẹp trai thì mọi chuyện sẽ khác phải không? Nhưng về mặt này, chúng tôi cũng không thể kì thị...”

“Chúng tôi điều tra phát hiện ra rằng, vào khoảng năm 2003, ông Trương Đống Lương có từng huỷ bỏ hợp đồng với bên các anh.”

“Đúng vậy.”

“Trong khoảng thời gian đó, ông ta đã giải quyết chuyện phòng ở như thế nào?”

“Giải quyết như thế nào... Tôi cũng không biết nữa... Ông ta nói là muốn dọn về đó ở, có bà con họ hàng ở dưới quê lên chơi. Chắc là như vậy... Chuyện này cách đây cũng hơi lâu rồi, tôi cũng không nhớ rõ lắm.”

“Trong khoảng thời gian đó, trước hoặc sau đó, Trương Đống Lương có biểu hiện bất thường gì không?”

“Các cậu... Có phải các cậu đã điều tra được gì không? Các cậu đã điều tra được gì vậy?”

“Anh trả lời câu hỏi của chúng tôi đi. Trước hoặc sau đó, anh có chú ý đến ông Trương Đống Lương có biểu hiện bất thường gì không?”

“Tôi... Chuyện này... Cậu đột nhiên hỏi đến chuyện này... Đều đã là chuyện từ năm 2003 rồi, ba năm trước... Tôi...”

“Anh Quách, anh hãy suy nghĩ thật kĩ lại đi.”

“Đột nhiên hỏi như vậy, tôi... Ông ta rốt cuộc đã làm cái gì? Có phải ông ta đã làm gì những cô gái đến thuê nhà không? Các cậu đừng dọa tôi chứ. Công ty chúng tôi làm ăn đàng hoàng, không có, thật sự không có... Chúng tôi hoàn toàn không biết chuyện gì cả. Chủ trọ và khách thuê đã làm những gì, chúng tôi đâu thể giám sát được đâu. Trước đó thì chúng tôi có điều tra sơ qua về thông tin cá nhân, sau này có vấn đề gì đó, chúng tôi có thể hỗ trợ hoà giải. Tình hình thuê nhà bên chúng tôi rất tốt, chưa từng xảy ra tranh chấp, cũng chưa từng bị báo cảnh sát, hay bị cáo buộc gì cả. Chuyện này...”

“Anh Quách, anh hãy bình tĩnh đã. Chúng tôi biết có thể anh không biết về những chuyện của Trương Đống Lương...”

“Tôi thật sự không biết gì cả!”

“Được rồi. Anh thật sự không biết chuyện gì. Chúng tôi mong rằng anh có thể cung cấp một vài manh mối cho chúng tôi. Anh hãy suy nghĩ thật kĩ lại xem, vào khoảng năm 2003, chắc là vào khoảng mùa hè năm 2003, lúc Trương Đống Lương huỷ hợp đồng với bên công ty các anh, và lúc kí hợp đồng, giữa hai lần có sự khác biệt gì không?”

“Không có! Thật sự là không có! Không có dấu hiệu bất thường gì…”

“Anh nhớ ra điều gì sao?”

“Tôi... Tôi nhớ ra rồi, khi đó, cái khoảng thời gian mà cô nhắc đến thì không có chuyện gì cả, nhưng sau đó, sau đó có một vị khách thuê họ Ngải, lúc cô Ngải đến thuê phòng, Trương Đống Lương... Trương Đống Lương rất kì lạ... Ông ta đến hỏi tôi, có thể huỷ hợp đồng hay không, có thể đừng cho cô Ngải thuê được không. Sau đó tôi cũng không biết là bọn họ đã nói gì với nhau, cô Ngải cũng đã dọn đi rồi.”

“Cô Ngải có nói gì không?”

“Không có, cô ấy không liên lạc với chúng tôi.”