Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 867: Phá án (1)




Tí Còi đến phòng làm việc sau tôi.

Tinh thần của cậu ta đã hồi phục trở lại, giống như là không còn quan tâm đến cái chuyện năng lực của mình nữa, đã hoàn toàn vứt chuyện này sang một bên rồi.

Vừa bước vào phòng làm việc, Tí Còi liền nói đến tin mới nhất của vụ dịch bệnh kia.

“... Lần này là bắt bừa rồi, hoàn toàn không điều tra được rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì. Anh Kỳ, anh có xem bản tin chưa? Hình như là có một Phòng Nghiên cứu ở nước ngoài bỏ tiền ra để mua mẫu thử đấy. Anh nói xem, có phải là có chuyên gia nước ngoài… Khụ, ý của tôi là, những chuyên gia giống như lão đạo sĩ kia, cũng muốn kiếm mẫu về làm nghiên cứu?” Tí Còi hỏi với vẻ nghiêm túc.

Tôi nói với vẻ bất đắc dĩ: “Trí tưởng tượng của cậu cũng thật phong phú. Cho dù có đi chăng nữa thì cũng không liên quan đến chúng ta.”

Tôi lại nhìn Tí Còi: “Cậu không sợ nữa à?”

Tí Còi lập tức thu lại vẻ mặt hóng chuyện, xoắn xuýt một hồi rồi lại thở dài: “Sợ cũng vô dụng. Vả lại... Anh Kỳ, tôi nói thật với anh, mấy ngày nay tôi đã suy nghĩ kĩ rồi. Không phải cái loại suy nghĩ tiếp theo làm gì như anh đâu, mà tôi chỉ là nhớ lại chuyện quá khứ. Tên nhà giàu kia nói rằng khi còn bé anh ta đã có năng lực rồi, tôi nghĩ nghĩ một hồi, hình như tôi cũng thế.”

Bây giờ, có đôi lúc cậu ta sẽ gọi Nam Cung Diệu là “Tên nhà giàu“.

“Khi còn bé?” Tôi giật nảy mình.

“Đúng vậy. Chỉ là lúc ấy năng lực vẫn chưa rõ ràng. Khi còn bé hoàn toàn không phát hiện được. Khi tôi còn bé... Mẹ tôi nói, mấy thứ đó của bà nội tôi rất linh, bà tôi hay cúng bái phật tổ đấy. Ngoại trừ nấu ăn ra, bà còn rất thích thắp hương bái phật, đi cầu những cái bùa hộ thân đã được khai quang rồi. Cái bùa đó thật sự đã linh nghiệm trong những chuyện nhỏ nhặt như là bà bị vấp té nhưng lại không sao cả, chỉ có cái bùa hộ thân bị hỏng, tôi nhớ bà gặp phải những chuyện như vậy tận hai lần. Còn có cái tượng bồ tát đặt trong nhà, cái tượng đó làm bằng sứ, chỉ là hàng rẻ tiền thôi, giá khoảng một trăm tệ là cùng. Thế nhưng lại rất linh. Khi đó mỗi ngày bà tôi đều đi chơi mạt chược với những cụ ông cụ bà trong xóm, mỗi lần đều thắng được tiền, thường thường sẽ là do bà tự ù. Còn có thể ăn bài của người ta. Chuyện này tôi đã từng kể qua với mọi người rồi nhỉ? Có một lần tôi đem túi thức ăn bỏ vào trong thùng rác ở trạm xe, haizz, vậy mà cũng bị bà bắt gặp được!” Tí Còi vỗ đùi, “Bà ấy nhất định là đã cầu Bồ Tát và tôi đã khiến cho nó linh nghiệm rồi!”

“Khi đó cậu vẫn còn tin những thứ này sao?” Tôi hơi ngạc nhiên.

Bà của Tí Còi hay đưa cho cậu ta rất nhiều đồ ăn, còn có một số thức ăn đã quá hạn sử dụng, cái chuyện mà cậu ta đem vứt túi thức ăn vào thùng rác ở trạm xe, tôi còn nhớ đó là lúc còn học đại học.

Tôi không nhớ rõ lắm chuyện này xảy ra trước hay sau khi Tí Còi quen cô gái kia. Nhưng mặc kệ là trước hay sau, thì khi đó Tí Còi đã là một cậu sinh viên thời hiện đại, đam mê trò chơi điện tử, tôn sùng những công ty game, dán cả thương hiệu của công ty game lên đầu giường, cậu ta sao lại tin Bồ Tát chứ.

Tí Còi khẽ phẩy tay: “Khi còn bé đã bị bà nội và mẹ tôi dụ dỗ, sau này lớn hơn rồi, nhìn thấy những chuyện không thể giải thích được trên người bà, bà còn suốt ngày nói những thứ... Tôi cũng có chút nghi ngờ... Tôi cũng không nói rõ được. Bà nội rất là kì lạ. Bà ấy đánh bài rất dở, thường xuyên bỏ, nhưng cũng thường tự ù, mỗi ngày đều thắng được một hai tệ. Bọn họ đều đã là cụ ông cụ bà hết rồi, số tiền cược rất nhỏ, nhưng bà thật sự rất hên.”

Có thể là đúng như những gì Tí Còi nói, từ nhỏ cậu ta đã có loại năng lực này rồi, chỉ có điều năng lực của cậu ta toàn linh nghiệm trên người bà nội, nếu không thì là linh nghiệm trên người cô bạn gái tin bói toán trước đây. Vì vậy mà cậu ta mới không chú ý đến chuyện này, cũng không thu hút sự chú ý của người khác.

Cái loại năng lực này rất giống với năng lực có thể giúp người khác ước gì được nấy của Từ Phong. Từ Phong chỉ cần nắm tay người khác thì đã có thể truyền năng lực đặc biệt qua cho người đó, khiến người đó có thể ước gì được nấy. Nhưng Từ Phong... Từ Phong đã chết rồi, chết rất thảm.

Tôi bỗng trở nên khẩn trương, nhìn về phía Tí Còi.

Hình như Tí Còi cũng đoán được tôi đang nghĩ gì, cậu ta khẽ phẩy tay: “Ngoại trừ chuyện lần này ra, trước đây năng lực của tôi cũng không thấy có tác dụng gì cả. Bà nội tôi sống đến năm 92 tuổi, lúc qua đời cũng rất thanh thản.”

Vậy cũng phải.

Tí Còi sờ lên cằm lo lắng nói: “Vả lại bây giờ nói rõ mọi chuyện như vậy, tôi luôn cảm thấy có chút gì đó rất kì lạ... Mấy hôm gần đây tôi đã thử qua rồi...”

Cậu ta đột nhiên nói với vẻ thần bí: “Tôi tự mình vẽ bùa, thử qua một hồi, không có tác dụng. Hôm qua có đến chùa cầu một lá bùa, lại thử thêm lần nữa, nhưng vẫn không có tác dụng. Giống như sau khi nói rõ mọi chuyện ra xong thì tôi cứ luôn cảm thấy những thứ này đều là giả cả. Muốn dối lòng mình, bảo tôi tin tưởng những thứ này, dù là tin một chút xíu thôi cũng đã rất khó rồi.”

“Như vậy à...” Tim tôi chùng xuống.

Như vậy tức là đã đúng như những gì tôi nghĩ lúc trước.

Năng lực của Tí Còi đã bị ảnh hưởng rất lớn bởi “những lời nói thật” của Cổ Mạch.

Hành động “nói thật” lúc đó của Cổ Mạch trông giống như chỉ là một hành động bất đắc dĩ.

Lúc ấy tình hình nguy cấp, tôi hiểu lầm Mạc Vấn đang có ác ý, những người khác cũng cho rằng như vậy. Mà Mạc Vấn... Đích thật là có tồn tại ác ý.

Không đề cập đến việc hắn ta đã diệt sạch nhà họ Cát và hắn ta vốn cũng không muốn thỏa hiệp với tôi. Hắn ta muốn khống chế năng lực của tôi.

Cách suy nghĩ của hắn ta giống với Diệp Thanh, nhưng hai người, à không, là hai con ma mới đúng, đã lựa chọn hai cách giải quyết hoàn toàn khác nhau.

Diệp Thanh gài bẫy tôi, đợi đến lúc tôi phát hiện ra thì đã quá muộn rồi, tôi chỉ có thể đứng ra giải quyết chuyện của đám người Thanh Diệp. Còn Mạc Vấn, hắn ta muốn bắt lấy em gái để uy hiếp tôi.

Mấy hôm gần đây tôi suy đi nghĩ lại, thì tôi đã có suy nghĩ thoáng hơn về chuyện của Mạc Vấn.

Đây là một trận bi kịch, một trận bi kịch lớn. Không có người nào là kẻ cầm đầu gây ra chuyện này cả, nếu như là có, vậy cũng là cái Ông Trời đang nổi điên kia. Nhưng nếu muốn nói đến thủ phạm, vậy tôi và Mạc Vấn đều là thủ phạm.

Trong tình huống đó lúc đó, Nam Cung Diệu chịu đứng ra, anh ta cũng đã nhìn thấy tương lại tồi tệ khôn cùng do tôi và Mạc Vấn gây ra.

Sau đó, Mạc Vấn bị sét đánh chết. Năng lực của Nam Cung Diệu đã được giải phóng, không thể không xử lý.

Mọi chuyện đến mức này thì đã không thể vãn hồi được nữa, cũng không có cách nào khác.

Tôi không biết những bùa chú mà Cổ Mạch mang theo có thể phong ấn năng lực của Nam Cung Diệu được hay không, hay chỉ là một món đạo cụ giả chuẩn bị cho Tí Còi thôi. Nhưng có thể chắc chắn một điều, trước khi bọn họ đến phim trường thì đã từng nghĩ đến tình huống khó khăn khi đó rồi.

Nói thật về năng lực của Nam Cung Diệu, nói thật về sức mạnh của Tí Còi, có thể đây cũng là một trong những phương án của bọn họ.

Như vậy thì mọi chuyện đã rõ ràng rồi.

Nhưng bọn họ ở chỗ đó nói thật càng nhiều thì đối với sự ẩn giấu khi quá khứ thay đổi lại càng rõ ràng hơn.

Nếu quả thật đúng như những gì bọn họ nói, vậy cái tình huống tôi nhìn thấy trong ký ức của Mạc Vấn kia là sao? “Tôi” làm sao có thể giết chết Mạc Vấn một cách dễ dàng như thế? Vậy sau khi giết chết hắn ta thì sao? Tôi không liên lạc với đám Tí Còi, cũng không có liên lạc với đám Cổ Mạch, bọn họ cũng đều không liên lạc với tôi?

Lúc ấy, Cổ Mạch và Nam Cung Diệu chắc cũng sắp đến phim trường rồi, phải mau chóng đến tìm tôi mới đúng chứ.

“Chào buổi sáng.”

Trần Hiểu Khâu đột nhiên bước vào phòng làm việc, cắt ngang suy nghĩ của tôi.

Nét mặt của cô ấy rất nghiêm túc.

“Sao vậy?” Tí Còi không chú ý đến việc tôi sững người nãy giờ, quay qua hỏi Trần Hiểu Khâu.

“Vụ án của vợ chồng Từ Thiết đã được phá rồi.” Trần Hiểu Khâu nói.

Tôi và Tí Còi đều ngây người ra.

“Phá án rồi? Chuyện này... Không phải Từ Thiết bọn họ...” Tí Còi lắp bắp, “Cảnh sát bắt nhầm người sao? Không thể nào. Chú của em không giám sát vụ án sao?”

Trần Hiểu Khâu lắc đầu: “Đã phá rồi. Tình hình thực tế không giống như những gì chúng ta nghĩ đâu. Hung thủ là Từ Băng Tiệp, con trai của Từ Cương.”

Sau khi nghe xong lời này của Trần Hiểu Khâu, tôi và Tí Còi đều ngạc nhiên đến sững cả người.