Lúc này bỗng vang lên tiếng khóc nức nở của một cô gái: “Như vậy là được rồi sao? Lạc Xuyên...”
“Cô ấy đã đi đầu thai rồi.” Giọng điệu của Diệp Thanh rất lạnh nhạt, cắt ngang lời của cô gái kia.
Huyền Thanh Chân Nhân vịn vào bờ hồ leo lên từ từ, động tác không nhẹ nhàng linh hoạt như lúc nãy.
“Các cậu tìm được một thứ rất lợi hại đấy. Những bức tranh của Xung Linh Đạo Nhân thế mà chưa bị đốt sạch, lại còn được lưu giữ đến ngày nay, thật đúng là tạo nghiệt mà…”
Huyền Thanh Chân Nhân vừa dứt lời thì video cũng chìm vào trong bóng tối.
Ngày 31 tháng 8 năm 2011, điều tra về Diệp Chính Nhất, chưa tìm thấy những bức tranh khác của ông ta. Xoá hết những nội dung có liên quan đến Diệp Chính Nhất. Chấm dứt điều tra.
Tôi tắt video đi, sau đó lên mạng tìm thử cái tên Diệp Chính Nhất. Những kết quả tìm kiếm đều không phù hợp. Tôi lại thêm một từ khoá vào nữa, đổi hết mấy lần từ khoá, những từ khoá như “Vân Triều”, “Sông Đào Hoa”, “Mỹ nhân” đều đã tìm qua, có rất nhiều kết quả tìm kiếm, nhưng những kết quả này không có một cái nào chính xác cả.
Như vậy thì chắc là không sao rồi nhỉ?
Đám người Thanh Diệp đã giải quyết ổn thoả chuyện này rồi.
Tôi sắp xếp lại tập hồ sơ, chuẩn bị đi ngủ.
Gió thổi ra từ điều hòa khiến cho tấm chiếu cũng trở nên mát hơn, nằm lên rất thoải mái.
Một lúc lâu sau, nhiệt độ tấm chiếu cũng ngang bằng với nhiệt độ cơ thể tôi, không còn cảm thấy mát mẻ nữa, tôi bắt đầu nằm ngủ thiếp đi.
Hình như tôi đang nằm mơ, nhưng những hình ảnh và âm thanh đó lại giống như chỉ là những suy nghĩ hỗn loạn trong lúc vô thức của tôi mà thôi.
Não tôi bắt đầu không chịu khống chế mà tưởng tượng ra những hình ảnh nhìn thấy lúc sáng một cách không có logic.
Nội dung sự kiện “Công viên nước” bị loại ý thức này của tôi bóp méo.
Thẩm Lạc Xuyên vẫn còn sống, cô ấy đang ngồi vẽ tranh, vẽ về công viên nước, nhưng con bạch tuộc khổng lồ kia lại bị biến thành quái vật, những du khách đến chơi thì lại biến thành người chạy nạn. Vẻ ngoài của Mạc Vi cũng giống như Thẩm Lạc Xuyên vậy, không có hình dáng, còn vẻ ngoài của Thái Thái thì giống y hệt như trong video. Hai người họ đang đứng vây quanh Thẩm Lạc Xuyên, chỉ trỏ về phía bức tranh, họ đang bàn về việc có thể quay một bộ phim về chủ đề quái vật bạch tuộc, vừa nói vừa cười ha ha.
Tôi đột nhiên hiểu ra, là do tôi đã thay đổi quá khứ, tự sáng tạo ra một cái quá khứ trái ngược với hiện thực và sau đó nó sẽ còn ảnh hưởng đến hiện tại.
Năm 2011, Thẩm Lạc Xuyên không chết; năm 2023, bộ phim về chủ đề quái vật bạch tuộc khổng lồ do ba cô gái tự nghĩ ra đã được lên sóng rồi. Hiệu ứng trong phim không được tốt lắm nên thành tích phòng vé của bộ phim này cũng chỉ tạm ổn mà thôi, nhưng mà nhóm người đẹp làm ra bộ phim này lại rất hấp dẫn người ta tò mò, nội dung trong phim cũng có rất nhiều những tình tiết cảm động. Fan hâm mộ đề nghị góp tiền, thuê người làm lại hiệu ứng cho bộ phim.
Bộ phim được chỉnh sửa lại, sau đó lên sóng, trong lúc bộ phim được lên sóng, cái công viên nước ở khu Quang Tân đã được đổi chủ và đổi cả tên, trong công viên nước có xảy ra một vụ tai nạn thảm khốc. Cái thiết bị trò chơi mới đột nhiên sống dậy, tấn công du khách.
Cái thiết bị trò chơi mới đó chính là trò chơi tàu lượn siêu tốc mà tôi từng nhìn thấy trên báo.
Ý thức trở nên vô cùng hỗn loạn.
Nội dung sau đó cũng dần trở nên hỗn loạn và không hợp logic.
Tôi nhớ mang máng là hình như mình đang đứng trong công viên nước, kế bên là đám Tí Còi, chúng tôi cũng đang chạy tán loạn; nhưng lại cảm thấy mình như đang ngồi trong rạp chiếu phim, dường như bộ phim rất chân thật, thậm chí tôi còn có thể nhìn thấy những cái giác hút trên xúc tua bạch tuộc và cả mùi tanh trên người nó nữa.
Cơ thể thì giống như là bị bạch tuộc khổng lồ hoặc là chiếc tàu lượn siêu tốc đó cán qua vậy.
Lúc tỉnh giấc, tôi không hề cảm thấy thoải mái gì, trái lại còn cảm thấy rất mệt mỏi.
Ánh nắng chiếu thẳng vào mặt tôi, mất một lúc lâu sau, tôi mới tỉnh hẳn từ giấc mơ hỗn loạn.
Có người nói rằng, giấc mơ chính là sự phản ánh tiềm thức của con người.
Vậy suy nghĩ của tôi là gì?
Một thế giới tươi đẹp, không có yêu ma quỷ quái và hiện tượng quái dị? Nhưng chuyện này có thể thực hiện được không?
Cả người tôi rất mệt mỏi, tinh thần cũng không được tốt lắm.
Nhắm mắt lại, đưa tay xoa nhẹ huyệt thái dương.
Ánh mặt trời chiếu vào mắt, trước mắt hiện lên một mảng màu cam, sau đó thì lại biến thành màu hồng của cánh hoa đào.
Dòng nước, xác chết, còn có những tiềng ồn ào...
Tiếng rên rỉ...
Tiếng hét thảm...
Còn có...
“Con không muốn chết... Cứu con với!”
“Cha! Mẹ!”
“Con trai à!”
“Đám súc sinh mất hết nhân tính!”
Lời cầu cứu, tiếng chửi rủa...
Trong trận chiến ở thời Vân Triều, à không, là những người đã chết trong cái cuộc tàn sát kia...
Diệp Chính Nhất đã đem những oan hồn này phong ấn vào trong tranh.
Tôi khẽ lắc đầu, muốn xua đi cái cảm giác khó chịu này.
Bức tranh ấy đã bị đốt thành tro rồi, Huyền Thanh Chân Nhân cũng đã làm phép siêu độ cho đám oan hồn kia, đã không sao nữa rồi.
Chuyện này có lẽ đã được giải quyết hoàn toàn. Nếu như có vấn đề...
Tôi chợt nghĩ ra gì đó, cầm điện thoại lên, tìm kiếm trên mạng về thông tin của công viên nước.
Ở thành phố Dân Khánh tổng cộng có bốn cái công viên nước. Công viên nước Đại Thế Giới kia vào năm 2011, vì vụ tai nạn của Thẩm Lạc Xuyên nên đã phải đóng cửa, sau đó thì ông chủ đã bán nó cho người khác. Sau khi tiến hành tu sửa lại, thay đổi những thiết bị trò chơi trong công viên nước, một cái công viên nước mới đã mở cửa kinh doanh vào năm 2015 cho đến bây giờ. Hiện nay, nơi đó được gọi là công viên nước Rực Rỡ, mở cửa cho du khách đến vui chơi từ tháng 6 đến tháng 9 hằng năm.
Những thông tin có liên quan đến công viên nước Rực Rỡ thường là đề cập đến việc mua vé, có một vài du khách bình luận, đa số đều không hài lòng với việc quá đông người, xếp hàng quá lâu, bể bơi thì chật ních, ngoài ra thì không còn lỗi gì khác nữa.
Như vậy thì chắc là nơi đó đã an toàn rồi nhỉ?
Tôi thở phào nhẹ nhõm, nhìn đồng hồ, chuẩn bị thay đồ rửa mặt, ăn sáng rồi đi làm.
Trước đó năm người chúng tôi đều đã phải trải qua thời gian cách li, theo dõi từ vụ dịch bệnh ở phim trường. Công việc di dời tự nhiên cũng bị tạm dừng.
Sếp Già không nói gì cả, nhưng Trưởng phòng Mã bên bộ phận tuyên truyền thì lại rất tức giận. Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Nhưng năm người nhân viên công vụ như chúng tôi đây mà có tên trong cái danh sách cách li đó thì quả thật là có hơi gây sự chú ý. Vả lại chúng tôi đều đang trong giờ làm việc, đột nhiên lại xin nghỉ phép đi đến phim trường để “hóng chuyện”.
Chuyện của nhà họ Từ vừa mới êm xuôi. Tối qua tôi mới nhìn thấy chuyên đề trên bản tin thời sự.
Nội dung của chuyên mục đó được thực hiện theo đề nghị của Trưởng phòng Mã, tập trung vào việc đưa tin về quá trình trưởng thành của những đứa trẻ bị bỏ rơi do cha mẹ đi làm xa, tuổi thơ của những đứa trẻ đó sẽ có ảnh hưởng gì đến cuộc sống sau này của chúng, ngoài ra còn có ảnh hưởng gì đến gia đình. Việc giải toả di dời cũng chỉ là làm nền, là khúc mở đầu cho bản tin thôi.
Trưởng phòng Mã vốn là đã yên tâm về việc này rồi, nhưng nào ngờ chúng tôi lại gây hoạ vào lúc này.
May mà Trưởng phòng Mã đã kịp thời giải quyết chuyện này, Trần Dật Hàm cũng có ý muốn giúp đỡ, đằng sau có lẽ còn có cả mối quan hệ của Huyền Thanh Chân Nhân nữa, vì thế năm người chúng tôi mới bị giới truyền thông lờ đi.
Cha mẹ tôi khi xem cái bản tin về vụ dịch bệnh đó thì đều cảm thấy bất an, lo lắng, tôi và em gái tôi phải an ủi rất lâu.
Lúc tôi ra khỏi nhà thì có nhìn lướt qua cửa phòng của em gái.
Em gái ít nhiều gì thì cũng sẽ có thái độ bài trừ, bất an đối với Nam Cung Diệu và Cổ Mạch, nó còn nhắc nhở tôi rằng phải tránh xa hai người họ ra.
Trong lòng tôi vừa cảm thấy vui mà lại vừa cảm thấy buồn.
Một mặt là vì Nam Cung Diệu và Cổ Mạch, mặt còn lại là vì chính bản thân tôi.
Tôi tin nếu như em tôi biết tôi mới là ngọn nguồn gây ra những chuyện này thì nó cũng sẽ không xa lánh tôi. Nhưng đến lúc đó...
Tôi khẽ thở dài trong lòng.
Lạch cạch...
Cửa phòng được đóng lại.
Trùng hợp là lúc tôi đến Phòng Di dời thì có nhìn thấy Trưởng phòng Mã thường không hay ở văn phòng. Trưởng phòng Mã nhìn về phía tôi với ánh mắt giận dữ.
Tôi chỉ đành mỉm cười mang theo ý xin lỗi, rồi chủ động lên tiếng chào hỏi với Trưởng phòng Mã, sau đó lại lên tiếng xin lỗi và hứa không tái phạm nữa.
“Ừ, cậu tự hiểu là được rồi. Bây giờ công tác giải toả di dời đang bước vào giai đoạn quan trọng. Tôi không quan tâm trước đây các cô cậu đã làm việc như thế nào, cũng không muốn quan tâm sau này các cô cậu sẽ làm việc gì, nhưng khoảng thời gian này thì phải tập trung tinh thần làm việc, phải cố gắng mà làm. Nếu như các cô cậu còn gây hoạ nữa thì cho dù là có khó khăn cỡ nào đi chăng nữa, tôi cũng sẽ yêu cầu cấp trên đổi người.” Trưởng phòng Mã nghiêm túc nói.
Tôi chỉ đành gật đầu đồng ý.
Nếu như năm người thật sự bị đổi thì cũng không biết là sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
Cái người đến tiếp quản công tác giải toả di dời ở thôn Sáu Công Nông có thể cũng sẽ giống như chúng tôi vậy, liên tục bị cuốn vào những chuyện rắc rối. Còn chúng tôi thì có thể sẽ gặp phải nguy hiểm gì đó vì rời xa khỏi thôn Sáu Công Nông.