Ngày 26 tháng 7 năm 2011, điều tra về địa chỉ số 412 ở đường La An, tra được khu này trước đây từng là bãi cỏ Quang Tân, năm 2000 thì hoàn thành xây dựng. Ngày 19 tháng 4 năm 2001, ở khu bãi cỏ Quang Tân xảy ra một vụ án cưỡng hiếp giết người. Nạn nhân trong vụ án này là Mễ Vũ Phi, 27 tuổi, người Dân Khánh, là một nhân viên văn phòng. Hung thủ là Lý Hàn, 31 tuổi, người Dân Khánh, thất nghiệp. Vụ án này được phá vào ngày 7 tháng 1 năm 2003. Lý Hàn bị xử phạt mười ba năm tù, bây giờ vẫn còn đang thi hành án.
Kèm: Photo của bản thảo quy hoạch thành phố, photo ghi chép điều tra vụ án và phán quyết của toà án.
Ngày 28 tháng 7 năm 2011, liên lạc với cha của Mễ Vũ Phi là Mễ Hạo Chính. File ghi âm 07120110728.wav.
“Chào ông Mễ, thành thật xin lỗi vì đã đột ngột đến làm phiền ông.”
“Không sao đâu. Các cậu đến đây là vì muốn hỏi thăm về vụ án của Phi Phi sao? Cái vụ án đó đã xảy ra cách đây lâu lắm rồi mà.”
“Đúng thế, vụ án đó đã xảy ra cách đây lâu lắm rồi. Toà soạn của chúng tôi đang làm một cái chuyên mục về sự an toàn của phụ nữ. Vụ án của con gái ông chính là một ví dụ điển hình, vì vậy chúng tôi mong là có thể viết lại vụ án này. Chúng tôi thành thật xin lỗi nếu như khiến ông nhớ đến những chuyện đau lòng.”
“Ừ, không có gì, đã qua lâu lắm rồi... Nói thật lòng là tôi cũng ít quan tâm đến nó, lúc đó tôi thường xuyên phải đi công tác ở nơi khác. Chủ yếu là nó ở với mẹ, được mẹ nó nuôi nấng, chăm sóc. Nó cũng rất tự lập và kiên cường. Tôi không ngờ... Tôi đã đau lòng như vậy rồi, mẹ nó thì lại càng chịu không nổi, đã dọn đến nơi khác để sống tiếp...”
“Vâng, chúng tôi cũng đã điều tra được thông tin này. Bà Phương không đồng ý cho chúng tôi phỏng vấn.”
“Đó là đương nhiên. Bà ấy... Haizz...”
“Ông Mễ, chúng tôi có thể hỏi sự tình lúc đó không?”
“Tôi, tôi có nghe cảnh sát nói về vụ này. Tôi nhận được cuộc gọi từ mẹ Phi Phi, hôm đó là ngày 20. Ngày 19 Phi Phi không về nhà, bà ấy gọi điện báo cảnh sát, đến hôm 20 thì bên phía cảnh sát gọi cho chúng tôi bảo chúng tôi đi nhận diện thi thể. Ngày 20 tôi nhận được tin và tức tốc chạy về nhà, hai người chúng tôi đi qua đó... Là... Là Phi Phi... Mẹ Phi Phi ngất xỉu ngay tại chỗ. Tôi cũng cảm thấy rất đau lòng. Cảnh sát nói là tìm thấy thi thể Phi Phi ở ngay sau một cái cây trong bãi cỏ... Là nhân viên vệ sinh đã phát hiện cái xác. Cái tên súc sinh đó không đem giấu cái xác đi, ngoài ra cũng có để lại rất nhiều tang chứng ở hiện trường vụ án. Cảnh sát nói đây có thể là do sau khi gây án xong tên hung thủ đã vội vã chạy trốn, cũng có thể là do hung thủ vốn không có ý định giết người, có thể không bắt được hung thủ, cũng có thể là rất nhanh sẽ bắt được hung thủ... Mấy hôm đó chúng tôi chỉ ngồi đợi kết quả... Chúng tôi không thể làm gì khác ngoài việc chờ đợi kết quả điều tra... Còn có những người quen, bọn họ giả bộ đến an ủi chúng tôi, nhưng sau lưng thì lại nói xấu Phi Phi. Bọn họ nói là Phi Phi một thân một mình, nửa đêm nửa hôm chạy đến bãi cỏ... Tôi... Tôi cũng từng bị đưa đến đồn công an vì tội đánh người khác. Haizz...”
“Vâng, sau đó thì sao?”
“Sau đó, khoảng hai tháng sau, tức là khoảng tháng 9, cái người cảnh sát phụ trách điều tra vụ án này gọi điện cho chúng tôi, nói là đã bắt được hung thủ rồi. Anh ta bảo chúng tôi đừng kích động, tạm thời chúng tôi chưa thể gặp hung thủ được. Tôi gặng hỏi mãi thì anh mới chịu tiết lộ một ít thông tin cho tôi. Cái tên hung thủ đó, cái tên súc sinh đó là một tên cặn bã, cái thằng đó không có việc làm, trộm cắp lăn lộn qua ngày, tóm lại chẳng phải hạng tốt lành gì. Thằng đó cũng từng bị bắt rất nhiều lần vì tội trộm cắp. Vài hôm trước, thằng đó nhìn thấy con gái tôi đi làm về liền đi theo và quấy rầy con gái tôi. Con gái tôi tát cho nó một phát, mắng chửi thậm tệ. Thằng đó trộm ví của con gái tôi. Trong ví có thẻ ngân hàng, thẻ nhân viên và một vài thứ khác nữa. Nó nói với con gái tôi là đem tiền đến chuộc lại những thứ này, hẹn con gái tôi ra chỗ bãi cỏ... Thằng đó đã lên kế hoạch từ trước rồi! Thật không ngờ rằng, con gái tôi bị thằng đó... Con gái tôi đã chết như vậy đấy... Lúc ở toà án, thằng đó còn có mặt mũi dám nói là không phải cố ý giết con gái tôi, nó nói là không biết tại sao con gái tôi lại chết như vậy... Tôi... Vợ tôi lúc đó đã xém nhảy dựng lên, xông đến đánh thằng đó một trận... Phù...”
“Ông Mễ, ông vẫn ổn chứ?”
“Không sao, thật ngại quá, tôi nghĩ đến những chuyện đó, thì trong lòng...”
“Cô Mễ đã yên nghỉ rồi, tên hung thủ đó cũng đã bị pháp luật trừng trị thích đáng.”
“Thằng đó chỉ bị xử cho mười mấy năm tù, nhưng con gái tôi đã mất đi mạng sống! Chúng tôi đã kháng cáo rồi, công tố viên cũng kháng cáo, nhưng quan toà đã xử như vậy. Cái gì mà không phải cố ý giết người, tôi cũng không hiểu lắm, nói chung là không có tử hình thằng súc sinh đó. Sao lại như vậy được chứ... Chúng tôi cũng có nhờ luật sư, họ nói là pháp luật đã quy định như thế nào như thế nào, nói chung là không thể tử hình được. Cái tên súc sinh đó không phải cố ý giết người, cái chết của con gái tôi, lúc khám nghiệm tử thi, thì lấy một đống lí do...”
“Theo như bản báo cáo khám nghiệm tử thi và chứng từ của hung thủ mà chúng tôi điều tra được, trong lúc bị xâm phạm thì cô Mễ đã bị sốc, vì quá sợ hãi nên hung thủ đã bỏ trốn. Sau đó cô Mễ lại xuất hiện phản ứng nhiễm khuẩn và bị sốt cao, cuối cùng dẫn đến cái chết của cô ấy...”
“Toàn là những lời nói bậy. Ý muốn nói là sức khoẻ của con gái tôi không tốt nên mới không qua khỏi sao. Các cậu nói thử xem, sao lại có loại đạo lý như thế!”
“Ông không hài lòng với quyết định của toà án sao?”
“Đương nhiên là không!”
“Sau này ông có còn theo dõi vụ án này nữa không? Ông có từng nghĩ qua việc sẽ dùng những biện pháp khác để giải quyết chuyện này không?”
“Tôi còn có thể có cách gì nữa chứ, tôi hết cách rồi... Chỉ có như vậy thôi... Cũng có người nói là do công tố viên phụ trách vụ án này còn quá trẻ, cũng có người nói là do vị quan toà đó không có tình người... Nhưng nói những cái này thì có ích gì chứ? Tôi... Vụ án đã được xử xong rồi. Vợ tôi chịu không nổi đả kích, không thể tiếp tục sinh sống ở nơi này được nữa, bà ấy cũng oán trách tôi thường xuyên đi công tác xa nhà, kí đơn li hôn với tôi rồi. Bà ấy đã rời đi, tôi cũng chỉ có thể như vậy…”
“Cô Mễ được an táng ở đâu vậy?”
“Khu nghĩa địa Tùng Hạc ở thành phố Dân Khánh.”
“Ông có thường xuyên đi tảo mộ không?”
“Có chứ, lễ thanh minh mỗi năm tôi đều đi tảo mộ. Cái khu đất đó vốn là để dành cho tôi và mẹ Phi Phi, kết quả là...”
“Cái bãi cỏ kia bây giờ đã được sửa thành công viên nước rồi. Ông có biết chuyện này không?”
“Biết chứ, hai năm trước tôi từng đọc qua thông tin này trên các bản tin. Tôi cũng có đi qua. Trước đây tôi sẽ vòng đường để tránh đi ngang qua cái bãi cỏ ấy. Lúc cái công viên nước đó mở cửa kinh doanh thì tôi cũng có đi vào xem. Đều mất hết rồi... Không nhìn ra dấu vết gì cả... Như vậy cũng khá là tốt... Khá là tốt đấy...”
Ngày 29 tháng 7 năm 2011, phân tích file ghi âm. File ghi âm 07120110728g.wav.
“... Bên phía cảnh sát nói là tìm thấy cái xác ở đằng sau một cái cây trong bãi cỏ...”
“Không có âm thanh. Tôi nói này, chúng ta không có tìm lộn người chứ? Là Mễ Vũ Phi sao? Cô ta đâu có bị băm xác đâu nhỉ?”
“Ừ, không khớp với những đặc điểm mà chúng ta quan sát thấy. Nhưng những luồng âm khí mà chúng ta nhìn thấy được rất nhạt và rất nhiều, không phải chỉ có một hai con ma thôi đâu.”
“Cái nơi đó chắc không phải là hố chôn tập thể đấy chứ?”
“Nam Cung điều tra được gì chưa?”
“Vẫn đang điều tra tiếp.”
Ngày 30 tháng 7 năm 2011, điều tra về địa chỉ số 412 đường La An, xác nhận trước năm 1997, nơi đó từng là một mảnh đất bị bỏ hoang, từ năm 1987 đến năm 1994, miếng đất này được dùng để trồng trọt, năm 1994 có tiến hành tịch thu và cải cách ruộng đất, nông dân sống trên vùng đất này đã di dời sang nơi khác sinh sống, mảnh đất bị bỏ hoang. Từ năm 1997 trở đi, khu Quang Tân tiến hành phủ xanh đất trống, số 412 đường La An được cải tạo thành bãi cỏ công cộng. Chưa điều tra được thông tin có người nào tử vong hoặc có hiện tượng quái dị gì từng xảy ra ở bãi đất này vào giai đoạn 1987 đến năm 2000.
Kèm: bản photo của bản thảo quy hoạch thành phố.