Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 859: Mã số 071 - Công viên nước (1)




Mã số sự kiện: 071

Tên sự kiện: Công viên nước

Người uỷ thác: Thẩm Lạc Xuyên

Giới tính: Nữ

Tuổi: 21

Nghề nghiệp: Sinh viên

Quan hệ gia đình: Cha mẹ

Địa chỉ liên lạc: Phòng xxx, số nhà xxx, phía Bắc Tân Gia Uyển, thành phố Dân Khánh

Số điện thoại liên lạc: 187xxxxxxx

Diễn biến sự kiện:

Ngày 23 tháng 7 năm 2011, người uỷ thác lần đầu đến Phòng Nghiên cứu Hiện tượng Quái dị Thanh Diệp. File ghi âm 07120010723.wav.

“Chào cô Thẩm. Cô có thể kể cho chúng tôi đã xảy ra chuyện gì không?”

“Ồ, được... Em... Lúc cuối tuần, em và đám bạn cùng phòng có đi đến công viên nước để chơi, là cái công viên nước Đại Thế Giới trên đường La An. Em, còn có đám bạn của em... Chúng em đi chung với nhau... Buổi trưa đi đến đó, hôm ấy thời tiết không nóng lắm...”

“Ừ. Cô cứ nói tiếp đi.”

“Trong công viên nước có rất nhiều người, rất ồn ào. Chúng em xếp hàng lần lượt đi vào, rồi sau đó lại có xếp hàng để chơi những trò chơi... Ở khu nước nông, trong một cái hồ nước nông, em có nhìn thấy một ít... Một ít máu... Em… Em còn tưởng rằng là do cô gái nào đó, có thể là cô ấy không có chú ý đến chuyện này... Em kể chuyện này với đám bạn, bọn họ cũng cảm thấy rất buồn nôn, vì vậy đám người chúng em ra khỏi cái hồ đó. Chúng em ngồi một lát trong khu nghỉ ngơi, rồi lại đi xếp hàng để chơi trò chơi. Có một trò chơi gọi là ‘Bạch tuộc lớn’, ở trên đó có rất nhiều ống, cái loại ống kín, bên trong tối om, từ trên đó trượt xuống theo làn nước. Bốn người chúng em cùng ngồi trên một cái thuyền phao rồi trượt xuống. Lúc em đưa tay nắm lấy cái tay vịn ở hai bên phao thì hình như ngón tay đã chạm vào thứ gì đó... Cái cảm giác ấy... Cái cảm giác ấy giống như là khi chạm vào da thịt của con người vậy... Em không chạm vào da thịt của bạn em đâu! Là của người khác... Lạnh lắm... Rất… rất đáng sợ... Em cảm thấy rất đáng sợ, lúc đó em liền hét lên. Trượt xuống từ trong cái ống đó rồi đáp xuống hồ nước, đám bạn của em đều lên tiếng cười em. Em không dám nói ra... Em không trả lời, bọn họ cho là em quá nhát gan... Chúng em lại đi chơi những trò chơi khác...”

“Sau đó đã xảy ra chuyện gì?”

“Em còn nhớ, có một thứ tên là... ‘Đại thế giới’. Là một khu vui chơi trong nhà, bên trong đó có các khung cảnh khác nhau, giống như thiên nhiên vậy, sẽ có thứ gì đó nhảy xổng ra, sẽ có những con thú giả nhảy xổng ra phun nước về phía du khách. Chúng em xếp hàng đi vào trong, lúc bắt đầu phun nước thì đám người chúng em chạy toán loạn cả lên. Em giẫm phải thứ gì đó rồi trượt chân té ngã xuống đất. Em... Sau đó em có quay lại xem... Thứ mà em giẫm phải... Là một con mắt... Một con mắt... Em... Nhân viên công viên nước nói rằng đó là một bộ phận linh kiện bị rơi ra ngoài, bọn họ lên tiếng xin lỗi chúng em, bồi thường tiền và một vài thứ khác cho chúng em... Nhưng mà... Nhưng mà cái thứ đó... Em nhớ... Em đã đạp vỡ cái con mắt đó rồi... Nó bị em giẫm vỡ rồi... Em... Sau đó chúng em bị doạ sợ nên chạy tán loạn ra ngoài, không nhìn kĩ lại, nhân viên ở đó nói là do linh kiện... Những thứ linh kiện đó thường là sẽ được làm bằng nhựa, nhưng lúc em giẫm xuống thì lại cảm thấy mềm mềm... Em...”

“Cô không ở lại để xem kĩ cái thứ đó là gì phải vậy không?”

“Đúng vậy, không xem kĩ, lúc đó em bị doạ sợ... Cộng thêm những việc lúc nãy nữa, nên em muốn về… Bạn em cũng đang định đi về. Vì ở ngoài cửa đang có rất nhiều người. Lúc đó đúng lúc là giờ cao điểm, nên chúng em ở lại một chút, ăn tí thức ăn mới chuẩn bị đi về. Lúc đó chúng em đang ngồi trong khu nghỉ ngơi, ngồi ở trong đó có thể nhìn thấy rất nhiều trò chơi ở trong công viên nước, em nhìn thấy... Có rất nhiều máu chảy ra từ trong những cái ống trên con bạch tuộc... Nước chuyển sang màu đỏ tươi... Vả lại còn có rất nhiều... Rất nhiều cánh tay, chân... Chính là những thứ kiểu đó... Em... Em còn tưởng là do mình bị hoa mắt nên đưa tay dụi mắt, nhưng em vẫn còn... Em có thể chắc chắn... Lần này em có thể chắc chắn rằng, cái thứ mà em nhìn thấy là... Oẹ...”

“Cô Thẩm, cô vẫn ổn chứ?”

“Vâng, em... Bây giờ chỉ cần nghĩ lại thì em đã thấy buồn nôn rồi...”

“Những chuyện mà cô đã gặp phải chỉ có nhiêu đây thôi sao?”

“Vâng, sau đó chúng em đã nhanh chóng rời khỏi đó...”

“Vậy cô mong rằng chúng tôi sẽ điều tra về...”

“Em… em cũng không biết nữa... Từ sau lần đó thì em thường xuyên nằm mơ gặp ác mộng, nằm mơ thấy mình đang nằm trong vũng máu, ở xung quanh đó có rất nhiều xác chết... Còn có cả xác của đám bạn em nữa... Mấy hôm gần đây em không tài nào ngủ được. Em cũng không biết phải làm như thế nào nữa... Có thể là do em bị ám ảnh nên mới suy nghĩ lung tung như vậy, cũng có thể là do em... Nhưng mà... Nhưng mà em thật sự đã rất lâu rồi chưa xem qua phim kinh dị, bình thường buổi tối em không xem phim kinh dị... Em cũng không biết nữa...”

“Cô có từng đi khám bác sĩ tâm lí chưa?”

“Em có tìm bác sĩ tâm lí trong trường, em không dám nói những thứ kia... Em sợ bị... Em nói rằng mình nằm mơ gặp ác mộng... Bác sĩ nói là do em bị ám ảnh, vì em chơi những trò chơi cảm giác mạnh nên mới bị như vậy. Nhưng mà hôm đó em thật sự đã nhìn thấy mà! Em không biết nên làm gì...”

“Nếu là như vậy thì chúng tôi có thể sẽ đi đến công viên nước điều tra, để xác định tình huống. Trước tiên phải xác định những chuyện mà cô gặp phải có phải là hiện tượng quái dị hay không, sau đó mới đưa ra giải pháp xử lí, cô thấy được không?”

“Được, được ạ. Cảm ơn mọi người.”

Ngày 24 tháng 7 năm 2011, đi đến công viên nước Đại Thế Giới. File ghi hình 071200110724.avi.

Trong video vang lên tiếng người ồn ào.

Trên màn hình hiện lên hình ảnh dòng người đang xếp hàng đi vào trong công viên nước, đa số là thanh niên, cũng có cha mẹ dắt theo con cái đến chơi.

Ống kính dịch chuyển về phía trước, quay về phía cái cổng công viên nước.

Trên cổng có treo bảng “Công viên nước Đại Thế Giới”, cái bảng hiệu đó được trang trí rất đẹp mắt, có rất nhiều hình vẽ trang trí xung quanh.

Có tiếng của người nào đó chen vào: “Người anh em, cái máy này của anh có chống nước à? Có thể mang vào trong để sử dụng được ư?”

Là giọng của Lưu Miểu: “Đúng vậy. Chúng tôi mới đến đây lần đầu tiên. Còn...”

Ống kính được hạ thấp xuống, sau khi điều chỉnh lại tiêu cự thì có quay trúng Ngô Linh. Mặt của cô ấy đã bị làm mờ. Có một đôi nam nữ đang đứng trước Ngô Linh, hai người kia đều còn rất trẻ.

Người thanh niên lên tiếng trả lời: “Năm nay thì chúng tôi mới đến đây lần đầu thôi, năm ngoái có đến đây chơi qua vài lần rồi.”

Cậu thanh niên quàng vai cô gái kia.

Cô gái kia nhìn về phía ống kính rồi hỏi: “Ba người đi chung sao? Có những trò chơi thì ba người chơi không được tiện lắm, cần hai người hoặc bốn người chơi chung mới được.”

“Vậy à... Không sao đâu, đến lúc đó rồi tính sau. À đúng rồi, nước ở bên trong công viên này sạch không?” Lưu Miểu hỏi.

“Sạch lắm, không có vấn đề gì. Bên đây thường xuyên thay nước, chất lượng nước rất tốt.”

“Có trò chơi gì thú vị không?”

“Nhiều lắm. Có những trò chơi cảm giác mạnh rất được, nhưng mỗi trò đều gần giống nhau cả, chỉ là trượt cầu trượt hoặc trượt ống gì đó thôi.”

“Ồ, trước khi chúng tôi đến đây thì nghe người ta giới thiệu trò ‘Bạch tuộc lớn’ và trò ‘Đại thế giới’, nghe nói là chơi vui lắm.”

“Trò ‘Bạch tuộc lớn’ khá là thú vị, từ trên cái chỗ hai mươi mét trượt thẳng xuống, cảm giác đã lắm. Còn cái trò ‘Đại thế giới’ kia là gì, chưa từng nghe qua.”

“Là một khu trò chơi trong nhà, có phun nước...”

“À, cái đó hả? Cái đó thì đa phần là con nít chơi thôi, cũng không có gì đặc biệt cả.”

“Vậy à... Ồ, đúng rồi, hai người có từng nghe qua tin đồn về công viên nước này chưa?”

“Gì cơ?”

“Hình như là trong nước có lẫn máu...”

“Ha ha, chắc không phải là do cô nào tới tháng rồi chứ?” Người thanh niên cười ha ha.

Cô gái đưa tay đập nhẹ vào người nam thanh niên: “Trời, ghê quá.”

“Chuyện này rất bình thường mà. Ở khu nước nông có những bà thím tới chơi, có lẽ là do họ không để ý đến chuyện này. Còn những cái khu có nước chảy xiết thì không sao đâu, cho dù có thì cũng sẽ nhanh chóng bị nước cuốn đi chỗ khác thôi.” Thanh niên không để ý nói.