Bộ Y tế tiến hành kiểm tra khu phim trường hơn nửa ngày trời.
Tiếp đến còn có một giai đoạn theo dõi nữa.
Phim trường bị phong tỏa, những người bị thương như chúng tôi và các du khách khác được đưa vào phòng cách ly, cũng đang trong giai đoạn theo dõi.
Tôi gọi điện cho cha mẹ. Họ chỉ có thể nhìn tôi qua khung kính cách ly, lo âu trùng trùng.
Trong lòng tôi cảm thấy thật chua sót, cổ họng bị nghẹn lại.
Rõ ràng là muốn bảo vệ họ thật tốt, nhưng lần nào cũng vì những hành động xốc nổi, bồng bột của mình mà mọi chuyện đã trở nên tệ hại hơn.
Mẹ đang cố gắng ra dấu bằng khẩu hình, sau khi được cha nhắc mới nhớ đến chuyện gọi điện.
“Mẹ, con không sao, mẹ đừng lo, cha mẹ đừng lo. Con chỉ bị vài vết thương ngoài da, còn em con chắc cũng không sao đâu…” Tôi vội vàng nói.
Mẹ tôi sụt sùi: “Tốt, con không sao là tốt rồi. Con đừng lo lắng chuyện trong nhà, cha mẹ đều ổn, có thể tự chăm sóc cho mình được. Con cứ ở trong bệnh viện nghỉ ngơi thật tốt. Lúc nãy mẹ có hỏi thăm bác sĩ rồi, tình trạng của con tốt lắm. Em con cũng tốt, chỉ có điều còn hơi yếu. Tụi còn đều không sao cả.”
“Vâng.”
Nam nữ ở riêng, bây giờ tôi muốn biết tình hình của em gái thì chỉ có thể hỏi người khác, hoặc gọi video với nó.
Nó với Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết chung một phòng, mấy đứa bạn học của nó thì được sắp xếp ở phòng kế bên. Nên trong thời gian nó nằm viện, chắc sẽ không cảm thấy lạc lõng.
Em gái vẫn còn hơi sợ hãi, nhưng khi gọi video với tôi, nó cứ cố tỏ ra cực kì có tinh thần.
Mấy ngày sau, tâm trạng của nó cũng đã dần ổn định trở lại.
Trần Hiểu Khâu và Quách Ngọc Khiết có giảng giải cho nó nghe và cũng cùng nhau nói dối lừa nó.
Những chuyện quái dị này tạm thời đổ hết lên đầu Nam Cung Diệu và Cổ Mạch. Sự xuất hiện của hai người này rất bất ngờ đối với nó, từ trước tới giờ nó không quen biết họ. Hơn nữa, chuyện này cũng không phải là bịa đặt hoàn toàn.
Tí Còi thì vẫn ngơ ngơ ngáo ngáo, chắc vẫn còn đang suy tư về năng lực của mình. Gã Béo là người hồi phục nhanh nhất, không biết có phải do năng lực của cậu ta hay không nữa. Và cậu ta cũng là người bận rộn nhất trong phòng. Mỗi ngày đều gọi điện cho mẹ, báo “con khỏe”; gọi cho Tiết Tĩnh Duyệt, báo “anh ổn”.
Cậu ta còn quan tâm đến tin tức, thông báo lại cho chúng tôi những diễn biến mới nhất của đợt dịch bệnh này.
Phim trường và đoàn phim “Yêu đã khuynh thành” đều chịu tổn thất nghiêm trọng. Trong những du khách đến tham quan, cũng có rất nhiều người đã bỏ mạng. Tất cả đều chết do bị hút cạn máu.
Cục Y tế Dân Khánh báo lên trên, các quan chức trong Bộ Y tế đã tra cứu đến một vụ án tương tự từ nhiều năm về trước.
“Vụ án Cát Gia Mộc bị moi ra rồi.” Gã Béo trầm giọng nói, “Họ đã làm xét nghiệm DNA tân tiến nhất, xác định được những người bỏ mạng thời đó đều là thân thuộc, không chỉ có quan hệ thuyết thống, còn có cả quan hệ hôn nhân nữa… Bây giờ họ hoài nghi, trong gen di truyền của nhà họ Cát có mang độc tính gì đó, bây giờ vẫn còn phát sinh đột biến nữa.”
“Dù sao thì chính là như vậy.” Cổ Mạch hừ một tiếng, cố gắng ngồi dậy trên giường. Với cái bộ dạng đau mình nhức mẩy như thế, nhưng anh ta vẫn không quên chơi game.
Trên đầu Cổ Mạch đang đeo head phone. Tôi thấy nhãn hiệu đó rất nổi tiếng, đúng ra hiệu quả cách âm sẽ tốt giống như thương hiệu đó đã đảm bảo chứ. Nhưng Cổ Mạch vẫn cứ nghe được bất kì một âm thanh nào trong phòng bệnh.
Tôi nghĩ, những gì anh ta nghe thấy, e không chỉ là những thanh âm trong phòng bệnh chúng tôi. Có điều, anh ta không biểu hiện ra mặt, mấy ngày gần đây cũng không hề than vãn chuyện nằm viện.
Sếp Già và đại diện của Phòng Di Dời đến thăm chúng tôi, cách khung kính vẫy tay chào hỏi, rồi gọi điện hỏi hàn vài câu, thế là xong.
Phòng bệnh dành cho sáu người, ngoại trừ ba người chúng tôi ngày nào cũng có điện thoại và người thân đến thăm nom, thì Cổ Mạch và Nam Cung Diệu đều cô đơn không người thân.
Thỉnh thoảng tôi vẫn nhìn sang Nam Cung Diệu.
Anh ta rất bình tĩnh, lúc thì xem điện thoại, lúc thì nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hình như anh ta không hề để tâm đến việc không có người thân đến thăm.
Các kênh truyền thông có đưa tin, người nhà của Nam Thiên có đến bệnh viện thăm. Họ cũng là người nhà của anh ta mà. Anh ta không biết chuyện này, hay là đã nhiều năm như thế nên quen rồi, không còn để tâm nữa?
Bị nhốt trong bệnh viện đã mấy ngày, mãi vẫn chưa thấy bóng dáng Trần Dật Hàm. Một tuần sau, lúc chúng tôi gặp Trần Dật Hàm, còn gặp thêm một người đã vắng bóng rất lâu, là Huyền Thanh Chân Nhân.
Hai người họ nửa đêm mò đến bệnh viện, mở cửa đi thẳng vào phòng bệnh. Đang khuya, chợt nghe thấy tiếng mở cửa như thế, khiến tôi bị dọa cho giật mình tỉnh dậy.
Đèn trong phòng được bật lên, những người khác cũng bị thức giấc.
Tí Còi và Gã Béo trở mình càu nhàu mấy câu. Dáng ngủ của Nam Cung Diệu rất đẹp, nằm ngửa, chăn đắp cũng ngay ngắn. Cổ Mạch đang gối hai tay sau đầu, còn cố tình nhắm nghiền mắt lại, không hề có ý mở ra.
Tôi nhìn về phía hai người mới đi vào.
Huyền Thanh Chân Nhân thở dài: “Các cậu ấy à, sao lúc nào cũng gây ra động tĩnh lớn như thế hả?”
Tôi mặt đỏ tai hồng, bỗng chốc chẳng biết cất lời thế nào.
Trên báo đã đưa tin, số liệu thống kê số người chết đã có. Tổng cộng 49 người. Đây là một chuyện rất nghiêm trọng. Mà 49 người này, vốn dĩ có lẽ sẽ không bỏ mạng nếu…
Tôi lập tức thất thần.
Suốt mấy ngày nay, tôi đã dành nhiều thời gian để xem đi xem lại các bài báo về trận dịch bệnh này, các thông tin liên quan về những người mất mạng.
Cổ Mạch đột nhiên hừ một tiếng: “Chuyện này có thể trách chúng tôi được sao? Nếu chúng tôi có thể bỏ trốn được như ông thì chắc chắn sẽ không làm ra động tĩnh lớn như thế.”
“Haizz…” Huyền Thanh Chân Nhân thở dài. “Cũng đúng, chúng ta không giống nhau. Tôi là kẻ tự nguyện, còn các cậu là bị ép phải nửa đường xuất gia*. Thôi được rồi, bỏ qua mấy chuyện này đi.”
* Nửa đường xuất gia: vốn dĩ không muốn làm chuyện gì đó, những bị buộc phải làm.
Huyền Thanh Chân Nhân bỗng thò tay vào tay áo đạo sĩ rộng thùng thình của mình, lục lọi một lát rồi rút ra một cuốn sổ.
“Để xem… Phê bình giáo dục… À, hoàn thành rồi…” Huyền Thanh Chân Nhân rút cây bút đang kẹp trong cuốn sổ ra, đánh dấu trên đó một cái, “Tiếp đến là điều tra đầu đuôi của vấn đề.”
Ông ấy ngẩng đầu lên hỏi: “Các cậu, ai đại diện kể lại rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nào?”
“Ông làm trò gì vậy?” Cổ Mạch mở mắt, bất mãn hỏi.
“Khụ!” Huyền Thanh Chân Nhân hắng giọng, “Tôi nhận được mệnh lệnh, trở thành chuyên gia được phái đến điều tra trận dịch bệnh ở phim trường này. Cho nên, các cậu phải phối hợp điều tra với tôi. Bằng không tôi đem báo cáo điều tra trình lên trên mà không đạt thì người ta lại phái người khác xuống nữa, như thế chẳng phải càng phiền phức sao? Dù gì thì chúng ta đã hiểu nhau quá rõ rồi, miễn cưỡng cũng có thể xem nhau như người cùng hội mà.”
Cổ Mạch lại hừ một phát nữa.
Nam Cung Diệu đã ngồi dậy, bước xuống giường, ngồi bên mép giường đeo mắt kính lên.
“Nam Cung, cậu nói đi.” Huyền Thanh Chân Nhân bỏ qua Cổ Mạch, xoay qua Nam Cung Diệu.
Người thích hợp nhất đương nhiên là Nam Cung Diệu rồi.
Nam Cung Diệu chậm rãi kể lại toàn bộ sự việc.
Anh ta tường thuật rất bình dị công tâm, nhưng tôi nghe mà cứ như mình đang bị tố cáo.
Nam Cung Diệu không hề có ý đó, nhưng tim của tôi cứ như bị ném vào chảo dầu sôi, nóng rát quẫn bách.
Huyền Thanh Chân Nhân không hề thay đổi sắc mặt, cho đến khi nghe Nam Cung Diệu nói đến đoạn: “Con ác ma trốn khỏi Cát Gia Mộc tự xưng là Mạc Vấn, hắn…”
“Mạc Vấn?” Huyền Thanh Chân Nhân cắt ngang: “Mạc Vấn, Mạc có bộ thảo trên đầu, Vấn trong vấn đề phải không?”
Nam Cung Diệu gật đầu: “Đúng. Dưới thân phận người sống, hắn dùng cái tên này.”
Vẻ mặt của Huyền Thanh Chân Nhân thật khó tả, nửa mừng nửa buồn, cảm khái vô cùng.
“Lão Đạo, ông biết hắn ư?” Cổ Mạch hỏi.