Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 848: Theo đuổi thần tượng (10)




Chiếc siêu xe màu đen từng nhìn thấy trong video trước đây đã dừng lại, Nam Thiên và Mạc Vấn bước xuống, đang đi lại từ đằng xa.

Ma nữ dừng bước, đứng đợi bên vỉa hè.

Những người khác đương nhiên không nhìn thấy ma nữ, sắc mặt và bước chân của Mạc Vấn vẫn bình thường, nhưng lúc đi ngang qua ma nữ, hắn ta khẽ quay đầu qua nhìn.

Bất chợt tôi nhớ đến cảnh tượng mình đã thấy trong giấc mộng. Tiếp sau đây, Mạc Vấn phải quay lại nhìn tôi đang ở sau lưng hắn.

Tôi bất giác nhìn về phía sau lưng hắn. Tôi cứ ngỡ mình sẽ nhìn thấy “tôi” khác, sau đó chộp lấy cơ hội lúc Mạc Vấn quay đầu lại, sẽ tấn công bất ngờ. Nhưng tôi chẳng nhìn thấy gì sau lưng Mạc Vấn cả.

Tôi nhất thời cảm thấy hoang mang.

Nhưng Mạc Vấn đã di chuyển ánh mắt rời khỏi ma nữ, mở miệng ra định chào hỏi nhóm của Ninh Sơn Sơn, nhưng chợt khép môi lại, có vẻ khá kinh ngạc nghi ngờ quay đầu lại.

Hành động này của Mạc Vấn chẳng khác nào một phát súng lệnh đối với tôi. Tôi xông đến như tên bắn, từ trên không trung nhào xuống.

“Sao vậy, Mạc…” Nam Thiên đang bắt tay Ninh Sơn Sơn, hơi ngạc nhiên nhìn qua Mạc Vấn.

Mạc Vấn quay phắt lại.

Bị phát hiện rồi!

Nhưng đã đủ gần!

Tôi nghiến răng, gần như bổ nhào lên người Mạc Vấn.

Bị tôi tông phải, Mạc Vấn té nào xuống đất.

“Á!”

“Sao vậy? Sao vậy?”

“Mạc Vấn!”

Tôi ôm chặt cứng thân thể của Mạc Vấn, trong lòng không ngừng nghĩ muốn dịch chuyển thời gian.

Dịch chuyển thời gian của Mạc Vấn, khiến hắn phải tan biến hoàn toàn!

“Mày…” Mạc Vấn vừa giận vừa sợ, bắt đầu vùng vẫy.

“Anh Mạc!” Một người đàn ông vội vã đến đỡ Mạc Vấn dậy.

Bàn tay người đó vừa chạm vào tay của Mạc Vấn thì người đó lập tức liền hét lên.

Đôi mắt của Mạc Vấn từ màu đen chuyển sang màu đỏ, ánh nhìn rớt lên người tôi tựa như một thanh kiếm sắc bén.

Tôi có thể cảm nhận được cái thân thể mà mình ôm cứng đang phát sinh những biến hóa kì lạ.

Thời gian của Mạc Vấn đang bị tôi dịch chuyển, nhưng lại có một nguồn năng lực khác đang chảy vào thân thể của hắn.

Tôi mở mắt, nhìn thấy Mạc Vấn đang nhếch mép cười, châm chọc mà nhìn tôi.

Người đàn ông khi nãy đã ngã xuống, ôm chặt cánh tay lăn lộn quằn quại trên đất.

Tôi nghe thấy những âm thanh rầm rầm vang lên, kế đó là tiếng gào thét của những người khác.

Những âm thanh này khiến tim tôi như chìm xuống.

“Mày đang…” Tôi rít lên qua kẽ răng.

“Mày có thể thử, để coi mày giết tao trước hay tao giết hết cái đám đang ở đây trước.” Mạc Vấn ngưng chống cự, cơ thể thả lỏng nằm im trên đất.

Đôi tay tôi vẫn siết chặt, nhưng tôi biết, sự tấn công này chẳng có tác dụng mấy đối với Mạc Vấn.

Như hắn nói, đây đã trở thành một cuộc chiến tiêu hao năng lượng.

Không, nhất định phải còn cách khác!

Nhà họ Cát! Những hồn ma nhà họ Cát!

Suy nghĩ vừa lóe lên trong đầu tôi.

Đột nhiên dưới đất thò lên vô số cánh tay.

Vẻ mặt điềm tĩnh của Mạc Vấn biến mất.

Những cánh tay đó tóm lấy Mạc Vấn, đồng thời không ngừng trườn lên, móng tay gần như cắm lút vào trong thân thể hắn.

Tôi cảm nhận được thân thể mà mình ôm chặt đang vùng vẫy kì dị. Bên trong tấm thân này giống như đang có thứ gì đó động đậy.

Phụt một cái, trước mặt tôi mọc lên một cánh tay.

Trên cổ Mạc Vấn xuất hiện một kẽ hở đen ngòm, âm khí màu đen ào ạt tuôn ra. Từ trong khe hở ấy thò ra một cánh tay, chụp lấy mặt của Mạc Vấn, xé ra một mảng da.

Dưới chỗ vừa bị xé ra chỉ có âm khí đen ngòm.

Thân thể của Mạc Vấn đột nhiên nổ tung, chỉ còn lại âm khí màu đen chạy thoát khỏi vòng tay của tôi.

Những cánh tay chui lên từ mặt đất đã xé nát thân thể của Mạc Vấn.

Âm khí sau khi rời khỏi thân thể hắn ta đã ngay lập tức tản đi.

Tôi vội vã quay đầu lại, liền nhìn thấy một đám âm khí màu đen.

Từ trong đó chui ra mặt người và những cánh tay, tấn công Mạc Vấn.

Hắn gầm lên một tiếng.

Tôi cảm thấy mình như bị một cơn cuồng phong đập thẳng vào mặt, thân thể văng ra phía sau.

Trên mặt đất la liệt người đang lăn lộn, họ ôm lấy một bộ phận trong tứ chi của mình gào lên đau đớn.

Trong đám âm khí đen ngòm, một đôi mắt đỏ ngầu đang mở trừng trừng.

Ánh nhìn của tôi và nó chạm vào nhau, trong tích tắc, tôi cảm thấy trong thân thể có thứ gì đó đang lưu chuyển.

Tôi bắt đầu cảm thấy chóng mặt.

Nghiến chặt răng, tôi định gượng dậy, tóm lấy Mạc Vấn lần nữa.

Nhưng tôi không thể giống như hắn ta, từ khoảng cách xa như vậy mà tấn công hắn ta được. Tôi chỉ có thể tiếp cận, nhất định phải đến thật gần, rồi phải tự tay tóm lấy hắn.

Không thể để hắn tiếp tục như thế!

Tôi vừa gượng dậy thì thân thể lại khụy xuống.

Thân thể này vốn dĩ có thể nhẹ nhàng bay bổng, vậy mà bây giờ lại trở nên nặng tựa ngàn cân.

Hai đầu gối tôi quỳ trên mặt đất, chống thêm hai tay nữa mới miễn cưỡng không khiến cho mình nằm bẹp xuống.

Tầm nhìn của tôi bắt đầu mờ đi, tựa như có mồ hôi rớt lên trên mặt. Tôi hé mắt nhìn bóng người đang đứng bên đường.

Ma nữ…

Tôi gắng gượng mở to mắt lên.

Ma nữ đang đứng bên đó nhìn Mạc Vấn, rồi lại nhìn qua những người của đoàn làm phim ở xung quanh.

Tôi nhận ra Nam Thiên trong đám người đang quằn quại trên mặt đất. Anh ta không lăn lộn điên dại, nhưng hơi thở đã mỏng như tơ.

“Á!”

“Chuyện gì vậy?!”

“Đừng qua đây! Đừng qua đây!”

Đằng sau có người kêu to.

“Anh! Anh ơi, ở đây… ở đây có rất nhiều người…”

Tôi giật nẩy người.

Tiếng của em gái…

Nó đang ở sau lưng tôi!

“Á! Lại có một người nữa ngã kìa!”

“Chắc chắn là có khí độc!”

Phía sau cũng đã vang lên tiếng gào thét.

Không, không thể để Mạc Vấn tiếp tục được!

Tôi ngẩng đầu lên, hai tay chống lên đất một cái, nhào về phía Mạc Vấn.

Thân thể tôi xuyên qua đám âm khí đen ngòm mà chẳng chụp được gì cả.

Tôi ngã nhào xuống đất, nhưng không còn cảm thấy đau đớn nữa.

Mạc Vấn lại ngưng tụ một lần nữa sau lưng tôi.

“Quá yếu!” Giọng của hắn vang lên, hơi vặn vẹo.

Những người nhà họ Cát vẫn đang giằng xé thân thể của hắn.

Nhưng thân thể hắn sau khi bị xé rách, lại hình thành cái mới.

“Mày yếu quá. Vẫn chưa đạt đến trình độ mà thằng điên đó đã dự đoán. Bây giờ mà giết mày thì hình như hơi đáng tiếc…” Mạc Vấn lầm bầm.

Qua khóe mắt, tôi lờ mờ nhìn thấy đám đông đang hoảng hốt lùi khỏi khu cảnh quan thời Dân Quốc.

Tôi nhìn thấy em gái bị đám đông xô đẩy đến sắp ngã, vẻ mặt thì như sắp khóc đến nơi rồi.

Tim tôi quặn thắt.

Phải cố gắng cầm cự, ít nhất là đến khi…

Ý nghĩ này vừa lóe rồi tắt ngấm trong chớp mắt, tôi chỉ còn cảm thấy năng lượng đang trôi đi rất nhanh.

Trước mặt tôi tối sầm lại, rơi vào trạng thái mất hết ý thức.

“Lâm Vân, anh của bạn nói thật không? Mình đâu có nhìn thấy comment gì đâu?”

“Anh mình gạt mình làm gì chứ?”

Giọng của em gái…

“Có thật là fan của Nam Thiên buông lời đe dọa không? Sợ quá.”

“Mình đã bảo rồi, theo đuổi thần tượng chẳng hay ho gì đâu.”

“Lúc nãy bạn cũng hò hét um lên đấy thôi.”

“Mình xem tivi cũng hò hét vậy! Nhưng cũng không phải bắt buộc nhìn thấy người thật!”

Giọng con gái…

“Thôi được rồi, tụi mình rời khỏi đây thôi.”

“Tiếc quá. Còn mấy cảnh nữa vẫn chưa được xem. Mình còn định đến khu ‘Tiên cảnh’ chụp hình nè. Bên đó có thể chụp hình với cosplay nữa đó.”

“Lần sau lại đến chơi là được.”

Không, không đúng, cuộc nói chuyện này…

Tôi mở to mắt nhìn bóng dáng các cô gái đang đi trước mặt.

Phía trước họ là các tòa nhà mang phong cách thời Dân Quốc.

Bên đó truyền tới tiếng la hét và hỗn loạn.

“Hình như xảy ra chuyện rồi.”

“Sợ quá… Tụi mình đi thôi.”

“Đi xem thử đi. Chưa biết là xảy ra chuyện gì mà, nếu có thể giúp đỡ thì tụi mình cũng có thể giúp một tay.”

“Hình như bên đó là chỗ Nam Thiên đang quay đúng không? Đừng có nói là Nam Thiên gặp nạn nha…”

“Bạn đừng có dọa mình chứ.”

Đám nữ sinh vừa nói vừa đi về phía ấy. Người đi cùng hướng với họ không hề ít.

Tim tôi đập nhanh, hét to lên: “Đừng, đừng qua bên đó!”

Chẳng có ai nghe thấy tiếng của tôi cả, tôi bị lôi về phía trước một cách bị động.

“Đây là do phát bệnh phải không?”

“Không phải ngộ độc thực phẩm à?”

“Á, Nam Thiên kìa! Cả La Tuệ Tuệ nữa!”

“Đừng qua đó! Đừng qua đó!” Tôi xông đến chặn người đang ở trước mặt mình lại.

Nhưng người đó đi xuyên qua tôi.

“Đừng đi qua đó!” Tôi định thò tay lôi người đó lại, nhưng cánh tay tôi xuyên qua mất rồi.

“Lâm Vân!” Tôi hét muốn khản cổ, nhưng vẫn đành trợn mắt nhìn em gái đang đến gần.

Nó nhìn thấy đám người ở đây lăn lộn trên đất, đồng thời cảm thấy bùa hộ thân đang phát nhiệt, bèn rút điện thoại ra gọi cho tôi.

Đám âm khí màu đen xoay chuyển, đôi mắt đỏ ngầu theo đó nhìn về phía tôi.

“Tao còn nghĩ là mày chạy trốn rồi chứ. Thì ra…” Đôi mắt đó đã chuyển qua em gái tôi.

Không!

Không!!!