Hồ Sơ Bí Ẩn

Chương 846: Theo đuổi thần tượng (8)




Tôi ngơ ngác hỏi: “Siêu độ rồi? Nếu vậy, không phải là nên…”

Lúc đầu, Diệp Thanh cũng có tham gia vào chuyện này. Anh ta đã nhờ người đến làm lễ siêu độ, đúng ra mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa rồi chứ. Sao con ma nữ kia lại xuất hiện nữa?

Cổ Mạch lắc đầu nói: “Tuy đã làm lễ siêu độ rồi, nhưng có một số hồn ma không quên được quá khứ. Chỉ cần một chút kích động thì họ sẽ ngay lập tức xuất hiện dưới hình thái hồn ma trở lại.”

Tôi có chút sững sờ.

Chuyện này đã vượt quá phạm vi tưởng tượng của tôi.

Người sau khi chết biến thành ma, dù đã làm lễ siêu độ, rời khỏi dương gian, lại vẫn có thể xuất hiện với hình thái hồn ma trở lại sao?

Nam Cung Diệu đỗ xe ngay bên cạnh tòa nhà đó.

Cảnh sát ở cửa vào không ngăn cản chúng tôi.

Sau khi đi vào tòa nhà, tôi cảm thấy âm khí trong này rất đậm đặc.

Đây là âm khí của Mạc Vấn còn sót lại.

Tòa nhà đã có một số tổn hại, trên sàn nhà la liệt những đồ gia dụng đổ vỡ. Kính cửa sổ một số thì bị nứt, một số thì vỡ hoàn toàn.

Ngay tại địa điểm mà tôi đánh úp Mạc Vấn, có một bộ quần áo đang nằm ở đó.

Chiếc điện thoại bàn kiểu cũ vẫn còn, dây cáp đã bị dứt ra, ống nghe nằm trên sàn.

Nam Cung Diệu khựng chân lại trước chiếc điện thoại và ống nghe, quét mắt một vòng, ánh nhìn dần dời ra xa.

“Xem ra ma nữ đã mất hết lý trí rồi.” Nam Cung Diệu nói.

Cổ Mạch xác nhận: “Đúng vậy.”

Hai người họ có thể nghe và nhìn thấy những thứ mà người thường không thể nghe và thấy được, nên hẳn sẽ có suy đoán của mình.

Tôi đã khiến cho em gái bị liên lụy, bây giờ chẳng còn tâm trạng để tò mò nữa, chỉ mong sao họ có thể nhanh chóng tìm ra con ma nữ kia và tìm được em gái tôi.

“Đi thôi.” Nam Cung Diệu hình như đã xác định được địa điểm tiếp theo.

Sau khi lên xe, tôi chợt cảm thấy từng lỗ chân lông dựng dậy rần rần, có một luồng âm khí đang ngập tràn trong xe.

Cổ Mạch và Nam Cung Diệu đều khựng lại.

Rè rè…

Bộ đàm trên xe cảnh sát phát ra tạp âm.

Đèn báo trên bộ đàm không hề sáng.

Tạp âm vang lên một lát, kế đó một giọng nói phụ nữ rất khó nghe vang lên.

“Tụi mày… đều đáng chết… trốn không thoát đâu…”

Từ đằng xa có tiếng hét và tiếng khóc truyền đến.

Xem ra, không chỉ có chúng tôi nghe thấy những âm thanh này.

Cổ Mạch chép miệng: “Nó bị điên thật rồi.”

Nam Cung Diệu đã nổ máy.

Giọng nói vẫn tiếp tục vang lên từ bộ đàm: “Tụi mày đều phải chết… phải chết… giết hết… tao giết hết tất cả chúng mày…”

Tôi siết chặt nắm đấm.

Lan tỏa đến chiếc xe chỉ là một luồng âm khí và giọng nói của ma nữ. Tôi biết rất rõ ma nữ không có ở đây.

Nam Cung Diệu chốc chốc lại nhìn khung cảnh ngoài xe, chứ không chỉ nhìn đường.

“Quẹo trái!” Thình lình Cổ Mạch lên tiếng.

Giọng của Cổ Mạch vừa dứt, Nam Cung Diệu đã xoay vô lăng ngay.

Chiếc xe chuyển hướng, sau khi đi vào một con hẻm bên trái thì dừng lại.

Nam Cung Diệu nói: “Chỗ này xe không lọt rồi.”

Ba người chúng tôi xuống xe.

Cảnh trí bên này đã hơi khác. Khi nãy là hè phố mô phỏng thời Dân Quốc thì bên này là những con hẻm xưa của thời ấy.

Đường đi chật hẹp bưng bít, các tòa nhà nhỏ ở hai bên che kín bầu trời, ngước mặt nhìn lên, bầu trời chỉ còn lại một khe nhỏ chạy dài.

Điện thoại của tôi chợt đổ chuông, âm thanh vang vọng bên trong con hẻm.

Người gọi đến là Tí Còi.

Tôi bắt máy, liền nghe Tí Còi hỏi ngay: “Anh Kỳ, tụi em đến phim trường rồi. Anh đang ở đâu vậy?”

Tôi đang định trả lời thì trong điện thoại chợt vang lên tạp âm.

Tiếng “rè rè” vừa ngưng, giọng phụ nữ lại vang lên: “Mày sắp chết... rồi…”

Lập tức toàn thân tôi tê cóng, theo bản năng ngã về phía trước.

May mà Nam Cung Diệu và Cổ Mạch ở trước mặt đồng loạt quay lại, đưa tay ra đỡ lấy, tôi mới không bị té sấp mặt.

Tôi loạng choạng một lát mới trụ vững được, quay phắt đầu lại, ngay lập tức nhìn thấy người phụ nữ thời Dân Quốc trong cảnh mộng đang đứng sau lưng, trên tay đang cầm kéo.

Hai mắt của nó đỏ ngầu, nhưng không giống như các con ác ma, mà là tràn ngập tơ máu.

Mái tóc xoăn bung xõa rối bời, chiếc quần dài trên người vàng ố cũ kĩ. Sắc mặt nó trắng bệch, đôi môi cũng vậy.

Tựa như toàn bộ máu trong người đều tập trung lên đôi mắt cả rồi.

“Á…!”

Ma nữ hét lên một tiếng, cầm chặt cây kéo lao về phía tôi.

Nhất thời tôi không nghĩ đến chuyện tránh ra, mà chỉ nghĩ ma nữ đang ở đây thì em gái tôi đang ở đâu?

Bây giờ mà giết nó thì sẽ không thể tìm ra em gái được!

Tôi nghiến răng nói: “Trước mắt đừng giết nó! Tôi…”

Nam Cung Diệu và Cổ Mạch đều đứng im.

Ma nữ lao đến nhanh như một tia chớp, xuyên qua thân thể ba người chúng tôi.

Tôi giật nảy người, ngơ ngác nhìn mình, rồi lại nhìn ra sau lưng.

Ma nữ đã biến mất!

“Sao…”

“Nó không giết người được.” Nam Cung Diệu nói, “Dở trò hù dọa trên phạm vi rộng chỉ sợ là quá lắm rồi, huống hồ trước đó nó còn bị thương nữa. Giữ mình không sợ hãi là ổn thôi.”

“Đây là loại ma cấp thấp nhất. Chỉ có thể hù dọa người ta. Nếu sợ hãi, chịu sự ảnh hưởng của nỗi sợ thì mới dần dần bị đày dọa cho đến chết.” Cổ Mạch nói.

Nam Cung Diệu nhìn tòa nhà ở bên cạnh: “Đây chính là xào huyệt của nó.”

Tôi ngơ ngác nhìn theo hướng Nam Cung Diệu đang nhìn.

Nam Cung Diệu đã bước đến đẩy cửa ra.

Đây là khu cảnh quan, mọi tòa nhà đều mở cửa chứ không khóa lại.

Tôi và Nam Cung Diệu đi vào, mới nhận ra đây chỉ là một căn nhà rỗng ruột.

Bên ngoài nhìn vào nó mô phỏng phong cách kiến trúc thời Dân Quốc, nhưng bên trong thì trống không, không có trang trí, nội thất sơ sài.

Địa điểm để đoàn phim chọn làm cảnh quay và cảnh quan cho du khách đến xem, chắc phải là tòa nhà khác.

Toàn bộ khu này không thể có chuyện căn nào cũng được trang trí đầy đủ được.

Tin tôi đập thình thịch.

Đây là hang ổ của ma nữ, phải chăng em gái đang bị bắt nhốt trong này?

Xét lại, tôi cảm thấy hướng suy nghĩ này không đúng lắm.

Một tòa nhà hai tầng, tầng trệt trống hoắc, cầu thang cũng sơ sài.

Trên lầu chợt vang lên tiếng la hét của phụ nữ.

Nam Cung Diệu bước nhanh lên.

Cổ Mạch cũng gấp rút theo sau.

Cầu thang chật hẹp khiến người ta không thể đi sóng đôi được.

Trước khi tiếng la hét vang lên, họ đã dời gót rồi, rõ ràng là họ đã có phát hiện từ trước.

Tôi đi sau cùng, lắng nghe thật kĩ, nhận ra tiếng hét đó không phải của em gái, lòng thầm thở phào một cái.

Tầng hai của căn nhà vẫn là trống huơ trống hoắc.

Ánh nắng rọi vào làm tôi bị hoa mắt một lát, hình như vừa nhìn thấy một căn phòng rất sạch sẽ ngăn nắp.

Giường đơn, ghế đẩu, vài quyển sách và một cây bút. Bộ bình tách trà, ngoài ra còn có một cái khăn lau bàn. Hình như tôi còn nhìn thấy hoa văn trên vỏ chăn bông và ga trải giường.

Tất cả những cảnh tượng này chỉ lóe lên rồi biến mất.

Trong không gian trống trải của căn nhà, ma nữ bị nhấc bổng lên không trung, khối âm khí đen ngòm đang quấn quanh cổ của nó và quện chặt lấy thân thể bên dưới.

Tôi chỉ nhìn thấy con ma nữ giống như một quả bóng, sau khi bị âm khí bao phủ thì trực tiếp bị hòa tan.

Đám âm khí màu đen hình thành cơ thể của Mạc Vấn, hắn nhìn ba chúng tôi mỉm cười, âm khí bất chợt tản ra.

Tựa như khói mù bị gió thổi tan, âm khí ngay lập tức biến mất.

Tôi rùng mình một cái.

Ánh nhìn từ đôi mắt của Mạc Vấn rớt trên người tôi, khiến trong lòng tôi trào ra một dự cảm chẳng lành.

Nam Cung Diệu nói: “Xem ra, hắn không muốn giết chúng ta. Một con ác ma có lý trí và có cả mưu đồ…”